Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 198: Lò Luyện Ngục Nhân Gian

Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:21:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên, liền thấy nụ môi Mộ Dung Trần ngày càng trở nên lạnh lẽo, đôi môi đỏ như m.á.u khẽ nhếch lên đầy nguy hiểm: “Thi hành!”

Ngay lập tức, đám thị vệ thuộc Ty Lễ Giám, rõ từ bỗng ùa như bầy sói đói vồ mồi, hung hãn xông tới túm lấy từng cung nữ, lôi xềnh xệch sân trống điện Thể Nguyên.

Bọn chúng chút nương tay, vung mạnh những cây gậy quân dụng lên cao giáng xuống, mỗi cú nện đều vô cùng tàn nhẫn và dứt khoát!

“Á——!”

Tiếng la hét, than vang vọng khắp nơi, như tiếng quỷ hú sói tru ai oán, thê lương đến xé lòng .

La Đức Phương, run rẩy kịch liệt, thở dồn dập nặng nề như trâu, cố gắng lấy bình tĩnh.

, một Hoàng Thái Hậu tôn quý, một tên thái giám khinh rẻ, sỉ nhục đến mức ! Thật thể tin nổi!

Thấy Mộ Dung Trần coi gì, bà cuối cùng thể nhẫn nhịn thêm nữa, gào lên đầy căm phẫn: “Mộ Dung Trần! Ngươi dám đối xử với ai gia như , ai gia nhất định sẽ tâu lên Hoàng Thượng, đòi c.h.é.m đầu ngươi!”

“Hừ.”

Đáp lời bà , Mộ Dung Trần chỉ khẽ bật một tiếng lạnh lùng đầy chế giễu.

tiếng , giống như tiếng quỷ vô thường gọi hồn giữa đêm khuya thanh vắng, khiến cho mấy tú nữ đang xem từ xa mặt mày tái mét, lạnh toát, rùng sợ hãi.

Bọn họ chỉ thấy trong đôi mắt như yêu nghiệt của Mộ Dung Trần chợt lóe lên một tia châm chọc, La Đức Phương bằng ánh mắt lạnh lùng như băng nhạt: “Vậy ? Vậy thì mời Thái Hậu nương nương cứ tự nhiên thử xem.”

Nói xong, liền xoay định rời , nhưng chợt nhận Hoa Mộ Thanh vẫn yên tại chỗ.

Mộ Dung Trần đầu nàng một cái, giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay , thong thả bước xuống khỏi đài cao.

Đồng thời, thản nhiên một câu nửa thật nửa giả: “Muội của Bổn Đốc kinh sợ, cần tĩnh dưỡng cho tinh thần. Ngày mai sẽ thể tham gia buổi tuyển tú diện kiến Hoàng Thượng , phiền Thái Hậu nương nương mặt báo với Hoàng Thượng một tiếng.”

Sắc mặt La Đức Phương lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Trước đây bà từng của Cửu Thiên Tuế sẽ tiến cung, còn Đỗ Thiếu Lang đặc biệt quan tâm, hết mực chăm sóc.

Bây giờ Mộ Dung Trần chút kiêng dè mà trừng phạt thẳng tay đám của bà , đột ngột dẫn Hoa Mộ Thanh rời , khiến cho nàng thể diện kiến Hoàng Thượng ngày mai!

Vậy thì thể diện của bà còn nữa?

Quan trọng hơn cả, bà ăn với Hoàng Thượng thế nào đây?

Gần đây vì chuyện tư thông với nam sủng, bà luôn lo sợ Hoàng Thượng phát hiện, giờ thêm việc đắc tội với Cửu Thiên Tuế, khiến cho của , một quân cờ quan trọng mà Hoàng Thượng dùng để kéo gần quan hệ thể nhập cung...

Liệu Hoàng Thượng phế truất bà , đuổi bà khỏi hậu cung ?

Không, tuyệt đối thể để chuyện đó xảy !

vội vã dậy, đuổi theo Mộ Dung Trần và cầu xin: “Cửu Thiên Tuế, xin dừng bước ...”

khi bà đến cửa điện Thể Nguyên, thì chỉ thấy bóng áo bào tím tung bay như sóng cuộn, bao phủ lấy đóa hoa nhỏ bé mềm mại trong thứ ánh sáng tím rực rỡ biến mất, hề đầu lấy một .

La Đức Phương lùi hai bước cứng đờ, ngã nhào xuống đất.

Cùng lúc đó, cuộc hành hình tàn khốc trong điện Thể Nguyên cũng đến hồi kết. Đám thị vệ Ty Lễ Giám ném những cây gậy quân nhu dính đầy m.á.u xuống đất một cách thô bạo, lập tức rút chút lưu luyến.

Trên mặt đất là những t.h.i t.h.ể m.á.u thịt be bét, la liệt khắp nơi, tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng b.út nào tả xiết.

Chỉ còn lác đác vài yếu ớt rên rỉ, phát những tiếng thở đau đớn thoi thóp.

La Đức Phương cảnh tượng mắt, chẳng khác nào địa ngục trần gian, cuối cùng bà bật nức nở: “Chuyện … rốt cuộc đây?!”

Bên sân khấu đối diện, mấy tú nữ sợ hãi đến mức bệt xuống đất, run rẩy như cầy sấy.

Trong điện phụ của Thể Nguyên Điện, lúc còn một bóng nào.

Trên đường trở về, Đỗ Thiếu Lang lắc đầu khẽ đầy ẩn ý.

Phúc Toàn liếc , thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng, còn Hoa Mộ Thanh… nên sắp xếp như thế nào cho ạ?”

Đỗ Thiếu Lang mỉm đáp: “Cứ giữ Du Nhiên Cung cho nha đầu đó .”

Phúc Toàn xong trong lòng thầm giật , đó chẳng là nơi mà Đỗ Thiếu Lang từng ở khi còn là Hoàng T.ử ? Dù lãnh cung, nhưng vì phận khi xưa, nên nơi phần hẻo lánh và ít lui tới.

Sau khi Đỗ Thiếu Lang đăng cơ, Phủ Nội Vụ cho tu sửa cung điện . Nay nơi đó thanh nhã, yên tĩnh, thậm chí Hoàng đế đôi lúc còn ghé qua nghỉ ngơi.

Vậy mà giờ đem ban thưởng cho Hoa Mộ Thanh?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-198-lo-luyen-nguc-nhan-gian.html.]

“Vâng, thần tuân lệnh.”

“Còn nha đầu cạnh Hoa Mộ Thanh lúc nãy, là tiểu thư nhà tướng quân nào ?”

Phúc Toàn ngẫm nghĩ một lát đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, là nhị tiểu thư của Phiêu Kỵ tướng quân – Tưởng Vi.”

“Ừm, ngày mai lưu danh nàng . An bài cung điện bên cạnh Hoa Mộ Thanh…”

“Là Lan Hinh điện ạ?” Phúc Toàn nhanh ch.óng hỏi .

Đỗ Thiếu Lang gật đầu, bật : “Lúc nãy, nha đầu đó còn lo che chở cho khác. Nhìn Tưởng Vi cũng dạng tiểu nhân thừa nước đục thả câu, cho hai bạn với cũng , tránh để nha đầu đó buồn chán trong cung.”

Phúc Toàn gật đầu, suy nghĩ một lúc nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ định khi nào thì để Hoa Mộ Thanh thị tẩm ạ? Nô tài…”

“Không vội .” Đỗ Thiếu Lang bật ngắt lời, thêm gì nữa.

“Còn điện Thể Nguyên bên , nhớ dọn dẹp thật sạch sẽ .”

Phúc Toàn , khẽ đáp: “Vâng ạ.”

Hoa Mộ Thanh Mộ Dung Trần nắm tay kéo một mạch, đến thẳng nghị sự đường của Tu Lễ Giám, nơi việc chính thức trong cung.

Vốn dĩ trong nghị sự đường còn vài Hắc Vệ và thị nhân của Ty Lễ Giám đang túc trực. Vừa thấy Mộ Dung Trần bước , họ lập tức chuẩn hành lễ, nhưng thấy Hoa Mộ Thanh ngay lưng thì tất cả đều sững .

Liếc một cái, cả bọn liền lặng lẽ rút lui nhanh ch.óng.

“Buông , đau quá.”

Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, mạnh mẽ giằng tay khỏi tay Mộ Dung Trần, mệt mỏi phịch xuống chiếc ghế lớn bên cạnh. Nàng xoa xoa cổ tay, cúi đầu vết đỏ ửng hằn lên mu bàn tay.

Lông mày nàng khẽ nhíu vì đau.

Đang cúi đầu ngắm nghía, từ phía bỗng nhiên rơi xuống một chiếc bình sứ trắng nhỏ nhắn. Theo phản xạ, Hoa Mộ Thanh đưa tay đón lấy, ngẩng đầu lên .

Mộ Dung Trần vững chãi chiếc ghế chủ vị bằng gỗ nam mộc quý giá của nghị sự đường.

Vẫn là dáng vẻ lười biếng tùy tiện quen thuộc , nghiêng, tay cầm một bản tấu chương đang dở.

Hoa Mộ Thanh mở nắp bình sứ , ngửi thấy một mùi hương mát lạnh dễ chịu, đây là loại t.h.u.ố.c trị thương thượng hạng thường dùng trong cung.

Nàng mím môi, nhẹ nhàng rót một ít t.h.u.ố.c lên mu bàn tay thương.

Ngay đó, nàng khẽ rên lên một tiếng vì đau.

Liền thấy giọng lạnh lùng từ phía vọng xuống: “Không ngươi giỏi lắm ? Sao mới cung để cho mụ già chèn ép đến t.h.ả.m hại như thế ?”

Hoa Mộ Thanh ngay tên chẳng bao giờ chịu một lời nào t.ử tế.

Nàng bĩu môi, chậm rãi xoa t.h.u.ố.c, đáp : “Chẳng qua là cố ý diễn kịch cho Đỗ Thiếu Lang xem mà thôi.”

Mộ Dung Trần nhướn mày tỏ vẻ tin: “Giờ ngươi chẳng còn chút nội lực nào trong , đang ở đó?”

Hoa Mộ Thanh khi xoa đều t.h.u.ố.c, chu môi thổi nhẹ vết thương cho đỡ rát.

Ánh mắt của Mộ Dung Trần liền dừng đôi môi nhỏ nhắn chúm chím của nàng.

Đôi môi hồng hào như cánh hoa đào, đột nhiên thấy chút kỳ lạ, lâu lắm còn nhớ rõ mùi vị của đôi môi như thế nào.

lúc đó, Hoa Mộ Thanh lẩm bẩm: “Ta thấy lén lút trốn ở trong điện phụ bên cạnh, cái kiểu lén la lén lút đó chẳng khác gì kẻ trộm.”

Mộ Dung Trần ngẩng đầu lên, liền thấy nha đầu đang bày vẻ mặt khinh thường đầy chán ghét: “Nói thật, với cái tính cách thích giả ngây giả ngô của , cái chuyện rình mò lén như , chính là sở trường của đấy. Lúc nào cũng tưởng thể kiểm soát tất cả thứ cơ đấy.”

Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt lạnh vài phần, định lên tiếng thì Hoa Mộ Thanh như sực nhớ điều gì, bổ sung thêm một câu: “À, đây Tống Hoàng Hậu từng chính là loại như , quả nhiên sai chút nào.”

Sự lạnh lẽo trong mắt Mộ Dung Trần dần tan . Một lúc , khẽ bật chế giễu, tiếp tục cúi đầu xuống xem tấu chương.

Hoa Mộ Thanh liếc trộm sắc mặt của , thấy còn gì bất thường mới nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt. Trong lòng thầm than một tiếng: Tên đúng là tính tình khó đoán, đổi thất thường như thời tiết, thật là khó đối phó!

Nàng quanh nghị sự đường cho đỡ chán.

So với chính điện nghị sự mà nàng từng ở , nơi cũng khác là bao, thậm chí còn vài phần tương tự.

Thật là quá nhàm chán.

 

Loading...