Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 192: Đêm Định Mệnh Không Bình Yên

Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:21:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Mộ Thanh mở to mắt, chằm chằm đôi bông sen song sinh chạm khắc tinh xảo ở đầu giường, thể nào chợp mắt dù chỉ một khắc.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt nàng, từng giọt rơi xuống một tiếng động.

Từ khi tiến cung, nàng lúc nào cũng khao khát gặp Thịnh Nhi của , nhưng bất lực, thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Nhẫn nhịn, nàng nhẫn nhịn.

cùng với việc đặt chân hoàng cung, những ký ức đau khổ trong kiếp cũng cuồn cuộn ùa về như sóng vỗ dứt.

Nỗi đau ...

Lưỡi d.a.o mà Đỗ Thiếu Lang dùng để đ.â.m mù đôi mắt nàng, dường như vẫn còn cảm giác rạch qua tròng mắt, buốt giá đến tận xương tủy.

Tất cả những thống khổ đó, cuối cùng đều theo dòng thời gian trở về khoảnh khắc nàng còn gả cho Đỗ Thiếu Lang, khi nàng vẫn còn là tiểu thư tướng phủ, sống những ngày tháng vô tư vô lo.

Tổ phụ và tổ mẫu của nàng, phụ mẫu của nàng, đại ca, tẩu t.ử, các của nàng.

Lâm Lang Các của nàng, các binh sĩ của nàng, những tỷ thiết của nàng...

Còn bao , bao gương mặt...

Từ ngày nàng trùng sinh, từ khi nàng một nữa đặt chân nơi từng đẩy nàng và Tống gia chốn hoàng cung c.h.ế.t ch.óc .

Trong màn đêm sâu lắng và tĩnh mịch, từng , từng chuyện lượt hiện về trong tâm trí Hoa Mộ Thanh.

Móng tay nàng cắm sâu lòng bàn tay, nỗi đau nơi da thịt vẫn thể nào sánh với mối hận ngập trời trong tim nàng.

Nàng nghiến c.h.ặ.t răng, nhắm mắt .

đúng lúc đó, bỗng thấy một tiếng "cạch" khe khẽ.

Có một thứ gì đó chạm nhẹ cơ quan ở cửa , một thiết đơn giản mà Xuân Hà đặt khi ngủ để phòng ngừa kẻ lạ đột nhập.

Hoa Mộ Thanh lập tức mở mắt, Xuân Hà cũng bật dậy khỏi giường.

Nàng nhanh ch.óng bước đến bên cạnh Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh dậy, ánh mắt về phía cửa sổ .

Xuân Hà thấy đôi mắt của Hoa Mộ Thanh, sững , đó khẽ thì thầm: “Tiểu thư, e là …”

Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu, hiệu nàng đừng lên tiếng.

Cả hai cùng nín thở chờ đợi, liền thấy cửa đẩy hé một khe nhỏ.

Sau đó, một ống trúc đưa , phun một làn khói mê hương.

Dùng đến cả những trò hạ lưu ?

Hoa Mộ Thanh nhíu mày, hiệu Xuân Hà nín thở.

Hai ẩn trong bóng tối. Không lâu , cánh cửa đẩy mở thêm một nữa.

Một ló đầu , dáo dác quanh bên trong.

Chính là vị tú nữ sáng nay từng lên tiếng bàn tán, chê bai Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần với vẻ khinh miệt!

Hoa Mộ Thanh nhớ những lời Tú Hỷ từng kể, nàng là thứ nữ của Triệu Hoa Đình, quan Thái sử đầu Ty Thiên Giám, tên là Triệu Như.

Chức quan Thái sử thực xưa nay cũng chẳng mấy quan trọng.

Chẳng qua là vì Đỗ Thiếu Lang và Hoa Mộ Thanh đều tin những chuyện thần quỷ.

Ngoài những nghi lễ bắt buộc như tế trời, tế thần các lễ cúng truyền thống, ngay cả thiên tượng tinh tú cũng chẳng ai quan tâm đến.

Theo lời Tú Hỷ, Triệu Hoa Đình vốn dĩ thấy con đường quan lộ của bế tắc, nên mới tính đưa nữ nhi cung để đ.á.n.h cược một phen.

nỡ lòng nào đưa trưởng nữ yêu quý , đành đẩy một con thứ mấy quan trọng cung để thử vận may.

Có điều… nếu là thứ nữ, ít cũng khôn khéo một chút, đằng gửi một kẻ ngu ngốc như thế .

Khi Hoa Mộ Thanh thấy gương mặt của Triệu Như, nàng kìm mà khẽ bật .

Chỉ thấy Triệu Như đang rón rén mang theo một thứ gì đó, lén la lén lút lẻn trong.

Xuân Hà định hành động, liền Hoa Mộ Thanh ngăn .

Ngay đó, Hoa Mộ Thanh bất ngờ hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết: “Á! Ai đó?!”

Triệu Như lập tức hồn bay phách lạc!

Vừa xoay định bỏ chạy, vướng vật gì, lập tức đ.á.n.h trúng bắp chân, ngã nhào xuống đất!

Hoa Mộ Thanh hiệu cho Xuân Hà thắp đèn, lớn tiếng gào lên: “Á! Á! Có thích khách! Người ! Mau tới đây!!!”

Tất cả các gian phòng trong cung Trữ Tú đều đồng loạt sáng đèn.

Chẳng bao lâu , các bà quản sự cùng đám thái giám thấy tiếng ồn ào liền vội vã chạy tới, phát hiện mấy tú nữ tụ tập vây quanh cửa phòng Hoa Mộ Thanh.

Dẫn đầu là thái giám Vương Đức, vốn là tâm phúc của Hoàng Thượng, phái đến giám sát công việc tuyển chọn tú nữ.

Vào cái đêm Hoa Mộ Thanh mới đặt chân cung, chính Vương Đức đích đến xem xét, lập tức trở về bẩm báo tình hình với Hoàng Thượng đang ngự long ỷ.

“Tiểu thư bình an tiến cung, hiện đang nghỉ ngơi tại Trữ Tú Cung.”

“Ừm.”

Vị Hoàng Thượng tỏ vẻ hài lòng, khẽ gật đầu: “Nhớ chăm sóc cho nàng thật chu đáo, để nàng chịu bất kỳ thiệt thòi ấm ức nào.”

Đây là đầu tiên Vương Đức chứng kiến chủ t.ử của ân cần dặn dò kỹ lưỡng đến đối với một tú nữ, lập tức hiểu rằng, vị tiểu thư chắc chắn sẽ là một nhân vật vinh hoa tột bậc trong hậu cung triều Đại Lý!

Hơn nữa, nàng còn là của Cửu Thiên Tuế quyền lực.

Tương lai sẽ phú quý hiển hách đến mức nào, thật khó thể lường !

Hắn cứ ngỡ rằng, Hoàng Thượng che chở, thêm thế lực của Cửu Thiên Tuế trấn áp, chắc chắn sẽ ai dám ức h.i.ế.p Hoa Mộ Thanh.

Ai ngờ, mới chỉ đêm đầu tiên cung mà xảy chuyện !

Trong lòng lập tức cảm thấy bất an, vội vàng chạy đến, sốt sắng hỏi han: “Đã xảy chuyện gì ? Sao thích khách? Tiểu thư ? Hả?!”

Không ít cung nữ thái giám mặt tại đó đều nhận Vương Đức, vị thái giám cận bên cạnh Hoàng Thượng. Trước nay từng thấy tỏ cung kính với một tú nữ vô danh tiểu đến như !

Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và tò mò.

những ở trong cung lâu năm đều là những kẻ khôn khéo, tinh ý, liền hiểu ngay rằng, e rằng Hoa Mộ Thanh sớm lọt mắt xanh của bậc đế vương .

Việc trải qua quy trình tuyển chọn tú nữ, chẳng qua cũng chỉ là một hình thức bên ngoài mà thôi.

Những hiểu rõ tình hình như Trương Nghi và Vương San Nhi đang ẩn trong đám tú nữ, dĩ nhiên cũng nhận điều đó.

Hai liếc mắt , trong ánh mắt đều hiện rõ vẻ ghen tức và oán hận!

Lúc , Vương Đức xông phòng, thấy Hoa Mộ Thanh đang an bên bàn, trái tim đang treo lơ lửng của cuối cùng cũng hạ xuống.

Thở phào nhẹ nhõm, bước gần, mỉm cung kính hỏi: “Tiểu thư, chuyện là như thế nào ?”

Khi tiến gần hơn, hớp hồn bởi vẻ tuyệt trần của Hoa Mộ Thanh ánh đèn đêm mờ ảo. Nàng đó, tĩnh lặng như một bức tranh, đến siêu thực, cứ ngỡ như một tiên nữ từ trong mộng bước !

Trên thế gian , một nữ t.ử sở hữu nhan sắc khuynh quốc đến nhường ?!

Ngay cả vị Quý phi nương nương lừng danh với vẻ nghiêng nước nghiêng thành trong hậu cung, e rằng cũng khó lòng sánh một nửa vẻ của nàng!

Thảo nào, nàng thể là của Cửu Thiên Tuế, đồng thời nhận sự quan tâm đặc biệt đến từ Hoàng Thượng!

Vương Đức lập tức vẻ ân cần hơn, tươi hỏi: “Rốt cuộc xảy chuyện gì ? Nô tài sai lục soát khắp nơi, nhưng hề phát hiện thích khách nào cả.”

Hắn tuyệt đối dám trách Hoa Mộ Thanh ầm ĩ, kinh động đến .

Hoa Mộ Thanh khẽ mím môi, đôi mắt long lanh như chứa lệ nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay chỉ về phía Triệu Như, đang bệt đất, Xuân Hà giữ c.h.ặ.t vai, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

"Người là..." Vương Đức sớm để ý đến vị tú nữ .

Hắn liếc thấy bên cạnh nàng còn rơi một đoạn ống trúc dùng để phun mê hương và một chiếc bình nhỏ đựng t.h.u.ố.c, liền lập tức đoán sự tình.

, vẫn cần chính miệng Hoa Mộ Thanh xác nhận.

Triệu Như vội vàng cướp lời, lớn tiếng kêu oan: “Không ! Công công, nàng vu oan cho ! Ta… chỉ vì ngủ nên ngoài dạo trong sân, thấy hai chủ tớ họ lén lút trong phòng, nên tò mò thử, ai ngờ họ bắt ! Họ cố tình đổ tội cho !”

Khá lắm mồm mép!

Hoa Mộ Thanh khẽ cụp mắt, trong lòng thầm hiểu: lời của Triệu Như, thực chất là tự đẩy chỗ c.h.ế.t.

Quả nhiên, nàng kịp lên tiếng phản bác, Vương Đức giận dữ quát lớn: “Ăn hàm hồ! Bên ngoài cung Trữ Tú thị vệ và thái giám tuần tra canh gác nghiêm ngặt. Nếu ngươi nửa đêm ngủ mà dám lang thang ngoài sân, lẽ nào ai phát hiện !”

Triệu Như hoảng hốt, ngờ chuyện như !

Nàng lắp bắp: “Ta… chỉ mới ngoài… thấy hai họ…”

Lúc , Hoa Mộ Thanh mới cất tiếng, giọng vô cùng vô tội và đáng thương: “Ngươi và nha âm mưu hãm hại giữa đêm khuya. Vậy chỉ hỏi ngươi một câu, mới cung lâu, oán thù với ai, rốt cuộc hãm hại ai chứ?”

Vương Đức giọng , da đầu liền tê dại, đời thật sự âm thanh tuyệt diệu đến ?

Giọng mềm mại, dịu dàng, mang theo vẻ yếu đuối mê hoặc bẩm sinh.

Rõ ràng nàng hề cố ý, nhưng khiến thể kiềm lòng mà thêm vài câu nữa.

Chỉ riêng việc thiếu nữ cất lời, cảm thấy vô cùng êm tai, như tiếng tiên nhạc du dương văng vẳng giữa mây trời.

Trong lòng Vương Đức vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt thì hề lộ chút nào.

Lúc , từ phía bên , Triệu Như lớn tiếng la hét: “Ngươi… ngươi hãm hại chúng , những tú nữ đang cùng ở cung Trữ Tú với ngươi!”

Những tú nữ đang vây xem lập tức lộ rõ vẻ hoang mang, sợ hãi, đồng loạt Hoa Mộ Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ồ?”

Hoa Mộ Thanh khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên như thể một chuyện vô lý: “Ta vì hại các ngươi?”

Triệu Như thấy lời dối vẻ chấp nhận, liền lớn tiếng tiếp: “Ngươi hận bọn cản đường ngươi cung! Cho nên tay , khiến bọn thể trúng tuyển! Ta vô tình , nên ngươi mới g.i.ế.c diệt khẩu!”

Một lời , vẻ cũng lý.

Lúc , cục diện trở nên giằng co, nhưng phần thắng vẻ nghiêng về phía Triệu Như.

Thế nhưng, Vương Đức – một lòng bảo vệ Hoa Mộ Thanh, khi liếc sắc mặt của nàng, liền cúi đầu im lặng.

Quả nhiên, lâu đó.

Vương San Nhi, tiểu thư của phủ Thượng thư, vẫn trong đám đông bỗng nhiên bước , vẻ mặt như đang suy nghĩ, : “Hình như đêm nay thấy vài tiếng động lạ…”

Rồi sang Trương Nghi: “Tỷ thấy gì ?”

Hai họ ở chung một phòng, ở ngay sát vách phòng của Hoa Mộ Thanh.

Trong mắt Hoa Mộ Thanh chợt lóe lên một tia chế nhạo.

Trương Nghi còn đang do dự, nên gì.

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực, lấp lánh ánh lệ như giọt sương ban mai, rưng rưng Vương Đức, dịu dàng : “Công công, nếu thật sự hãm hại bộ các tỷ đang tham gia tuyển chọn ở cung Trữ Tú , thì chỉ mang theo một chút mê hương ít ỏi thế ? Loại mê hương mà vị tỷ tỷ mang tới, nhiều lắm cũng chỉ khiến và nha của ngất một lát thôi. Vậy mà nàng vu oan ngược cho , còn vì lương tâm che mờ mà nàng đỡ.”

Nói đoạn, nàng cúi đầu, khẽ nức nở: “Mộ Thanh cung, thật sự khiến nhiều vui đến …”

Giọng điệu uất ức mà vô tội, vẻ mềm mại đáng thương thể hiện đến tận cùng.

Trong lời , còn xen lẫn một chút buồn bã và bất cam rõ rệt.

Không ít tú nữ xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.

Ngay cả Trương Nghi và Vương San Nhi cũng khẽ nhíu mày, cho dù Hoa Mộ Thanh thật sự tâm cơ đến , nhưng chỉ với những lời , nếu họ còn cố tình "giậu đổ bìm leo" thì e rằng ngay cả bản cũng khó mà bảo .

Con gái của phụ nữ ruồng bỏ của Hoa gia , quả thật là tâm cơ thâm độc, lòng hiểm ác!

Hai cũng chẳng buồn nghĩ , bản từng mưu tính những chuyện đáng sợ đến thế nào với Hoa Mộ Thanh.

Còn Triệu Như đang đất, cũng sơ hở trong lời của Hoa Mộ Thanh. Nàng vẫn luôn tự cho thông minh, nếu thì thể giành suất tiến cung từ tay những tiểu thư thứ xuất khác trong nhà chứ?!

Nàng lập tức lớn tiếng phản bác: “Ngươi… ngươi chỉ định dùng chút mê hương để khiến mất cảnh giác! Sau đó đổ loại ‘Tố Nhan Thủy’ chậu nước rửa mặt của từng ! Khiến ai nấy rửa mặt xong thì nổi mẩn đầy mặt, thể tham gia tuyển tú nữa!”

Thế nào gọi là " đ.á.n.h mà tự khai"?

Chính là loại ngu ngốc tưởng thông minh như thế đây.

Những tú nữ ở trong Trữ Tú Cung, ai là kẻ ngốc. Tuy trong lòng ai cũng mong Hoa Mộ Thanh cản bước, thể cung tranh sủng với họ, nhưng thủ đoạn của Triệu Như thì quá vụng về, ai cũng nàng đang tự đào hố chôn .

âm thầm tiếc nuối, lộ rõ vẻ chế nhạo, cũng ánh mắt đầy căm hận.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc: “‘Tố Nhan Thủy’? Đó là thứ gì ?”

Triệu Như há miệng định gì đó, nhưng chợt nhận điều gì đó .

Vẻ mặt Vương Đức sa sầm, lập tức phất tay lệnh: “Dẫn , giao cho Ty Thận Hình, ngày mai đưa khỏi cung!”

nàng vẫn chính thức là trong cung, nên thể áp dụng quy tắc xử phạt của cung đình.

Vương Đức lo Hoa Mộ Thanh cảm thấy ấm ức, trong lòng cam tâm, bèn đầu, nở nụ lấy lòng với nàng: “Làm phiền tiểu thư , để thứ ô uế như quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của , …”

“Á á á! Đừng động !”

Triệu Như lôi dậy liền gào thét, giãy giụa điên cuồng, gào mặt Hoa Mộ Thanh: “Dựa cái gì! Dựa cái gì mà ngươi thể vênh váo như ! Ta thua kém ngươi ở điểm nào? Đến cả tên thái giám già cũng nịnh hót ngươi? Dựa cái gì chứ! Ngươi là thứ gì, ngươi chẳng qua chỉ là con của một đàn bà đuổi khỏi phủ Hoa gia…”

“Bốp!”

Xuân Hà bước lên một bước, giáng một cái tát mạnh mẽ mặt Triệu Như, khiến cằm nàng lệch hẳn, trật khớp.

Triệu Như còn gì đó, nhưng đến tiếng cũng phát nổi, chỉ thể vùng vẫy, trợn trừng đôi mắt đầy căm hận Hoa Mộ Thanh, lôi .

Những tú nữ xung quanh đều kinh sợ dáng vẻ điên loạn của Triệu Như.

Vương Đức thì lạnh lùng theo kẻ còn lớn tiếng mắng c.h.ử.i .

Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, Triệu Như e là sống nổi đến sáng mai.

Vương Đức là ai chứ? Là hầu hạ bên cạnh Đỗ Thiếu Lang, chỉ mỗi Phúc Toàn!

Trước , chính ông sai nhục Hồng Tụ, nha như tỷ của nàng!

Hoa Mộ Thanh lạnh lùng liếc Vương Đức, đồ ch.ó c.h.ế.t, mối thù của Hồng Tụ, sẽ bắt ngươi nếm trải từng nhát d.a.o mà trả!

Vương Đức , thấy Hoa Mộ Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt, liền dịu giọng an ủi: “Tiểu thư đừng sợ, đêm nay nô tài sẽ cho canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối để kẻ lòng mưu hại nào gần tiểu thư. Tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai còn diện kiến Thái Hậu.”

Hoa Mộ Thanh mím môi, liếc Xuân Hà, dịu dàng : “Đa tạ công công Mộ Thanh chủ. Khuya , chút lòng thành, công công cầm lấy mua uống nhé.”

Xuân Hà dâng lên, ngờ là một chiếc lá vàng!

Không ít tú nữ còn nán đều lộ vẻ kinh ngạc, quả là tay hào phóng!

Quả nhiên là của Cửu Thiên Tuế, hành động cũng khác thường! Chắc chắn Vương Đức "mua chuộc" ?

Ai ngờ, Vương Đức mỉm từ chối: “Nô tài dám nhận là vất vả, đây đều là bổn phận của nô tài. Tiểu thư xin hãy nghỉ ngơi sớm để giữ gìn sức khỏe.”

Nói , ông đầu, mỉm với đám tú nữ còn đang ngoài cửa: “Các vị tiểu thư cũng nên giải tán thôi, ngày mai là ngày trọng đại của , dưỡng thần thật , để Thái Hậu nương nương thấy vui vẻ mới !”

Quả hổ là Đại thái giám trong cung, lời uy nghiêm, khéo léo khiến khác thể phật ý.

“Lão nô xin cáo lui .”

Vương Đức hành lễ với Hoa Mộ Thanh, dẫn theo đám tiểu thái giám rời .

Ma ma quản sự mặt mày tái mét vội vàng tiễn ông .

Lúc , các tú nữ mới lục tục về phòng . Người ở phía cùng, chính là Trương Nghi và Vương San Nhi.

Hai ngang qua Hoa Mộ Thanh chỉ mấy bước chân, đang định rời , thì phía vang lên tiếng gọi khẽ: “Nhị vị tỷ tỷ, xin dừng bước một chút.”

Sắc mặt cả hai khẽ biến, thì thấy Hoa Mộ Thanh đang bước tới.

Bước chân nàng nhẹ nhàng, dáng uyển chuyển như dòng nước.

Vương San Nhi cau mày: “Hoa Mộ Thanh, ngươi giở trò gì?”

Hoa Mộ Thanh tiến đến gần, khẽ cong môi : “Hoa? Hai vị tỷ tỷ, ruột của Cửu Thiên Tuế điện hạ, khuê danh… Mộ Thanh.”

Hoa Mộ Thanh, Mộ Thanh.

Thảo nào Hoa Mộ Thanh từng đột ngột biến mất, hóa nương nhờ Cửu Thiên Tuế!

Vương San Nhi lập tức : “Thì ? Xuất của ngươi thì ai thể đổi ! Ta cho ngươi , nhất đừng dây chúng ! Nếu , sẽ vạch trần phận thật của ngươi cho , xem ngươi còn dám huênh hoang đến !”

Vương San Nhi khí thế, vốn nghĩ con "gối thêu hoa" vô dụng như Hoa Mộ Thanh sẽ sợ hãi cầu xin tha thứ.

Ai ngờ, Hoa Mộ Thanh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng đối diện thẳng với nàng, khẽ mỉm : “Thân phận? Ngươi nghĩ… ngươi thể ?”

Ánh mắt , giọng điệu , thần thái

Cứ như một yêu tiên ngàn năm từ đỉnh núi tuyết cao ngạo xuống, chỉ cần phàm nhân đối diện một thoáng, liền rơi thẳng hàn băng chín tầng địa ngục!

Vương San Nhi lập tức lùi vài bước, suýt chút nữa thì ngã!

Ngay cả Trương Nghi cũng dọa cho biến sắc, vội vàng kéo Vương San Nhi định rời , nhưng Hoa Mộ Thanh nắm lấy tay.

Quay đầu , ánh mắt đầy sợ hãi, chỉ thấy yêu tiên khi nãy giờ hóa thành ác quỷ, nở một nụ u ám, lạnh lẽo và đầy ma mị về phía hai .

Nàng , hàm răng trắng lấp lánh như d.a.o, từng chữ từng lời thốt lạnh lẽo: "Lần , đừng dùng loại ngu xuẩn như để đối phó . Muốn chơi, thì thông minh hơn một chút. Nhớ kỹ đấy."

Nụ , giống hệt hoa Mạn Đà La bên bờ Hoàng Tuyền trong cõi âm ti, từng lớp từng lớp bung nở, cánh hoa mỏng như tơ, như đang hút m.á.u .

Cứ như đang nuốt trọn linh hồn của hai , kéo họ trong bóng tối đỏ như m.á.u, ma mị yêu mị đến rợn .

“A!”

Vương San Nhi kêu lên một tiếng, liền Trương Nghi nhanh tay bịt miệng, kéo như phát cuồng chạy về phòng.

“Rầm!”

Cánh cửa lập tức đóng sầm .

Hoa Mộ Thanh chậm rãi xoa tay, như thể đang phủi sạch bụi bẩn đầu ngón tay.

Xuân Hà từ bên cạnh bước đến, khẽ : “Chỉ với hai kẻ đó mà cũng đòi đối phó với tiểu thư ! Mà… tiểu thư là đang ngầm ám chỉ bọn họ nên tìm đến Quý phi nương nương ?”

“Hừ.”

Hoa Mộ Thanh khẽ , đáp lời.

Nàng chỉ ngẩng đầu, lên trời vuông vức tường cao vây kín phía cung Trữ Tú.

Bất giác, trong lòng nàng hiện lên hình ảnh khi xưa nơi đại mạc hoang vu: dòng sông dài, cánh nhạn cô đơn bay giữa hoàng hôn, hoang tàn, trống trải, cũng đầy tự do.

Lúc , nàng cưỡi ngựa tung vó giữa sa mạc, Mộ Dung Trần cũng thúc ngựa theo sát lưng.

Cát bụi nơi đại mạc thổi rát da mặt, nàng vang chút sợ hãi.

Quay đầu , thấy bóng dáng Mộ Dung Trần ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bao phủ.

Gió tung mái tóc đen, y phục đen rộng tung bay trong gió. Cứ như một ma vương bước từ thế giới khác, nhưng đúng khoảnh khắc ánh mắt hai giao , bất ngờ nở một nụ nhẹ như sớm xuân tan băng.

Không tiên, cũng ma.

Mà là Mộ Dung Trần.

Hoa Mộ Thanh thu ánh mắt, khẽ cụp mi, trở phòng.

Mộ Dung Trần… Mộ Dung Trần…

Giữa … e là… chẳng còn duyên nợ gì nữa , ?

Tại ngự thư phòng.

Đỗ Thiếu Lang bên chiếc bàn lớn khảm vàng chạm rồng, mỉm nhấp , Vương Đức bẩm báo.

Hắn khẽ lắc đầu: “Nha đầu đó, xem là thực sự nhập cung.”

Phúc Toàn nhận lấy món ăn khuya do đại cung nữ mang đến, cẩn thận đặt mặt Đỗ Thiếu Lang, khẽ giọng: “Cũng là nhờ điện hạ liệu sự như thần mà thôi.”

Đỗ Thiếu Lang bật , gật đầu: “Hắn giờ vẫn luôn khiến yên lòng.”

Phúc Toàn cúi đầu, gì thêm.

Đỗ Thiếu Lang dặn Vương Đức: “Phải chăm sóc nàng thật chu đáo.”

Vương Đức lập tức đáp: “Vâng, thần tuân chỉ.”

Rồi lặng lẽ lui xuống.

Đỗ Thiếu Lang nâng bát canh ngân nhĩ thượng hạng lên, định nếm thử một thìa.

Chợt nhớ đến vẻ mặt ấm ức, rưng rưng nước mắt nhưng hề chịu khuất phục của Hoa Mộ Thanh hôm ở Kim Hỷ Lâu, khẽ lắc đầu, bật .

Phúc Toàn bên cạnh cẩn trọng hỏi: “Bệ hạ định xử trí Triệu đại nhân, Quang Lộc Tự Khanh ạ?”

Đỗ Thiếu Lang ăn thản nhiên đáp: “Ngày mai bảo Long Vệ tìm cho ông một cái tội, trực tiếp cách chức.”

Phúc Toàn hề biến sắc: “Tuân mệnh.”

Tại Ty Lễ Giám.

Quỷ Nhị và Quỷ Ngũ đổ mồ hôi hột, cuối cùng cũng thành việc sắp xếp những thứ chuyển từ biệt viện hoàng gia về.

Quỷ Ngũ nhăn nhó, kìm mà lẩm bẩm: "Chủ t.ử chỉ định ở cùng nha đầu mấy hôm mà bày vẽ như , nếu nàng thật sự trở thành chủ mẫu của chúng thì sẽ còn thế nào nữa..."

Chỉ nghĩ đến một tương lai hỗn loạn và đầy rắc rối, Quỷ Ngũ cảm thấy vô cùng bi quan...

Thật ngờ, Tố Cẩm và Phúc T.ử đang khiêng đồ phía cũng tới, trọn vẹn những lời .

Phúc T.ử lập tức phản bác gay gắt: "Ăn lung tung! Tiểu thư nhà thì thể chủ mẫu của các ngươi chứ! Đừng vu oan giá họa!"

Quỷ Ngũ giật vì tiếng quát của nàng, đầu thì nhận đây chính là con bé nha mấy hôm nay cứ bám lấy Quỷ Tam như sam.

Hắn liền ha hả, chế giễu: "Ôi? Thế thì ? Ngươi xem, chủ t.ử nhà dũng phi phàm, dung mạo hiếm đời. Tiền bạc thì nhiều vô kể, quyền thế thì khuynh đảo triều đình. Một nhân vật như , bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ mơ ước còn , tiểu thư nhà ngươi tại thể?"

"Dù cho điện hạ giàu đến , thì vẫn là..."

"Phúc Tử! Cẩn thận lời !"

Tố Cẩm vội vàng ngắt lời Phúc Tử, vốn quen ăn thẳng thắn suy nghĩ.

Lúc Phúc T.ử mới nhận suýt chút nữa lỡ lời. Bình thường nàng chẳng sợ trời sợ đất, nhưng chỉ hai là nàng kính sợ và phục tùng.

Một là Hoa Mộ Thanh, hai là Mộ Dung Trần.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như quỷ xoa của Mộ Dung Trần, Phúc T.ử liền cảm thấy sởn gai ốc.

Nàng bực tức lườm Quỷ Ngũ một cái, kéo Tố Cẩm đang trầm tư suy nghĩ rời .

Quỷ Ngũ khoái trá ha hả.

Ngay lập tức, ăn một cú đau điếng gáy.

"Ái da! Ai đ.á.n.h lén !"

Hắn đầu , thì là Quỷ Tam, liền hề hề: "Ôi, lão Tam, vết thương của ngươi khỏi ? Chuẩn bàn giao với Quỷ Lục, tiếp tục canh chừng Hoa Nhị tiểu thư ?"

Quỷ Tam đáp lời, chỉ liếc mắt Phúc T.ử đang ngoái đầu khẽ dịch sát bên cạnh Quỷ Nhị.

Thấy , Quỷ Ngũ ha hả, giả vờ gọi với Phúc T.ử ở đằng xa: "Ê, tiểu nha đầu, nam nhân của ngươi đang ở..."

"Ưm!"

Quỷ Tam ôm bụng quằn quại, Quỷ Ngũ đ.á.n.h úp bất ngờ, nghiến răng c.h.ử.i: "Khốn kiếp! Vì đàn bà mà đ.á.n.h cả ! Từ nay cạch mặt, còn nghĩa tình gì nữa!"

Quỷ Nhị mặc kệ Quỷ Ngũ đang ầm ĩ, sang với Quỷ Tam: "Hôm nay chủ t.ử vui. Quỷ Lục gửi tin từ cung về, tiểu thư gặp chuyện . Chủ t.ử nổi giận bóp nát chén lưu ly yêu thích nhất. Giờ đang ở thư phòng, gọi Quỷ Thập cùng vài , bảo bắt Triệu Hoa Đình của Quang Lộc Tự Khanh từ Ty Thiên Giám."

Quỷ Ngũ lập tức bật dậy: "Điện hạ định cho đám nhãi ranh tập dượt ? Vậy cũng !"

Nói xong liền biến mất dạng.

Quỷ Tam cau mày hỏi: "Tin từ cung truyền , chẳng lẽ tiểu thư gặp chuyện chẳng lành?"

Quỷ Nhị gật đầu: "E là . Ngươi gặp chủ t.ử , tính ."

Quỷ Tam gật đầu bước thư phòng.

Vừa bước , thấy Quỷ Ngũ dẫn theo Quỷ Thập và mấy khác đang hăm hở như chuẩn trận.

Quỷ Ngũ còn nháy mắt trêu tức .

Quỷ Tam để ý, thẳng trong.

Mộ Dung Trần bên cửa sổ, ngước vầng trăng lạnh lẽo.

Góc nghiêng khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết, chìm trong ánh trăng mờ ảo, khiến cảm thấy như lạc giữa mùa đông giá rét.

Quỷ Tam quỳ một gối xuống, trầm giọng: "Chủ t.ử, thuộc hạ bình phục, xin trở vị trí."

Mộ Dung Trần im lặng.

Một lúc , chậm rãi : "Bên cạnh nha đầu , vẫn còn thiếu một thái giám tổng quản việc."

Quỷ Tam ngẩn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-192-dem-dinh-menh-khong-binh-yen.html.]

Mộ Dung Trần đầu .

Quỷ Tam căng thẳng, Mộ Dung Trần tiếp: "Ngươi theo bảo vệ nàng ."

Quỷ Tam trừng mắt: "Chủ t.ử, ..."

Mộ Dung Trần khẽ cong môi nhạt: "Không cần ngươi thái giám thật. Bảo vệ nàng một thời gian, cùng nàng trở về bên ."

Quỷ Tam nhớ đến ân tình của Hoa Mộ Thanh .

Khi gặp thích khách, nàng thể bỏ mặc để tự cứu , nhưng lệnh cho rút lui .

Nàng chỉ cứu mạng , mà còn bảo vệ Quỷ Vệ, điều mà xem trọng hơn cả tính mạng!

Nghe lời Mộ Dung Trần, lập tức quỳ xuống dập đầu: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Mộ Dung Trần khẽ cong môi, đầu vầng trăng cô độc, một vì soi chiếu, ánh trăng dần tan.

Ngày mai chắc chắn sẽ mưa.

__

"Sao tự dưng mưa thế ?"

" đó! Ta đang mặc váy lụa thủy tơ Giang Nam, dính mưa hỏng mất!"

"Ta cũng ! Trời mưa thế khó khăn, đến điện Thể Nguyên diện kiến Thái Hậu nương nương?"

Đám tú nữ trong cung Trữ Tú xôn xao bàn tán, lo lắng cho y phục và việc mắt Thái Hậu.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng cổng cung Trữ Tú, thu hút ánh .

Chiếc xe hoa lệ và cao quý đến từng chi tiết, ngay cả ngựa kéo xe cũng thuộc hàng quý hiếm, cho thấy phận phi thường của chủ nhân.

Vương San Nhi cho rằng xe do cung phái đến đón các nàng đến điện Thể Nguyên, liền vội vã bước tới.

Một thái giám cạnh xe quát lớn, giọng đầy vẻ hống hách: "Vô lễ! Đây là xe của Cửu Thiên Tuế, chỗ để các ngươi tùy tiện đến gần! Lui !"

Vương San Nhi khựng , sững vì bất ngờ.

Nàng giương dù lên, cố gắng xuyên qua màn mưa, thấy xe ngựa đóa huyết liên tuyệt mỹ, lạnh lùng và ngạo nghễ.

Đó là biểu tượng đặc trưng của Ty Lễ Giám!

Nàng hoảng hốt lùi , kinh hãi nhận phận của xe.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, xé tan màn mưa. Mưa rơi rào rào, nhưng tiếng bước chân vẫn rõ ràng, nhẹ nhàng mà sâu sắc, khiến thể chú ý.

Mọi ngẩng đầu , tò mò về chủ nhân của tiếng bước chân .

Vương San Nhi đầu, sắc mặt biến đổi rõ rệt.

Trong màn mưa, một thiếu nữ xinh như đóa sen hé nở, vẻ thoát tục khiến khó rời mắt.

Mái dù nghiêng, để lộ đôi mắt thu thủy long lanh, dịu dàng chiếu rọi, mang đến cảm giác ấm áp giữa trời mưa lạnh giá.

Vương San Nhi hít một lạnh, kinh ngạc thốt lên trong lòng, đến ?!

Tên thái giám quát nạt nàng lúc nãy lập tức chen lên, thái độ đổi, nịnh nọt: "Tiểu thư đến ! Đường ướt, đừng để ướt giày vớ. Tiểu Trác Tử, còn ngây đó gì? Mau trải đường cho tiểu thư!"

Tiểu thái giám còn nhỏ hơn cả Phúc T.ử vội vàng chạy đến, rạp xuống, lấy đệm cho Hoa Mộ Thanh bước , hành động vô cùng cung kính.

Vương San Nhi và các tú nữ biến sắc mặt, quả nhiên là của Cửu Thiên Tuế, thật ngạo mạn và phô trương, coi ai gì!

Vương San Nhi giận đến suýt gãy cả cán ô, cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Tên thái giám đầu định đỡ Hoa Mộ Thanh, tỏ vẻ ân cần: "Tiểu thư cẩn thận, để nô tài đỡ ."

Xuân Hà chút khách khí đẩy , ngăn cho chạm Hoa Mộ Thanh.

Thái giám ngẩn , Hoa Mộ Thanh cất tiếng hỏi, giọng mềm mại như lụa: "Ngươi là của cung nào? Trước đây ở chỗ ca ca , từng thấy ngươi."

Giọng chỉ mềm mại, nũng nịu mà còn mang theo tiếng trong trẻo lay động lòng , khiến khỏi xao xuyến.

Tên đại thái giám quên sạch vẻ lạnh lùng của Xuân Hà, vội vàng nở nụ lấy lòng, đáp: "Bẩm tiểu thư, nô tài mới điều đến hầu hạ bên cạnh điện hạ."

Hoa Mộ Thanh khẽ , ánh mắt sắc sảo: "Ồ? Ca ca đề bạt ngươi lên? Chẳng lẽ Tiểu Tứ T.ử bên cạnh phạm gì?"

Tên đại thái giám ngẩn , nhanh ch.óng gật đầu lấy lòng, cố gắng che giấu sự bối rối: " thế ạ! Hắn lỡ tay vỡ chiếc bình mà điện hạ yêu thích nhất, nên phạt !"

Xuân Hà biến sắc, nhận sự bất thường trong lời của tên thái giám.

Trong mắt Hoa Mộ Thanh, một tia lạnh lẽo vụt qua, nhưng nhanh ch.óng biến mất.

Bên cạnh Mộ Dung Trần Tiểu Tứ T.ử từ bao giờ? Nàng từng đến cái tên .

Hừ, thì giở trò mặt nàng.

Bao năm sống trong cung, nàng quá quen với những thủ đoạn tranh đấu .

Dùng mấy mánh khóe rẻ tiền như , tay với nàng ?

Gan cũng lớn đấy.

Đóa huyết liên xe ngựa chỉ là đồ giả, thể qua mắt nàng.

Huyết liên của Ty Lễ Giám do Mộ Dung Trần sử dụng là hoa sen chín cánh, còn cái chỉ ba bốn cánh, quá sơ sài.

Hơn nữa, xe còn nồng nặc mùi sơn dầu mới, chỉ thể lừa đám tú nữ rành chuyện.

Kiếp Hoa Mộ Thanh quá quen với những cỗ xe xa hoa trong cung, chỉ cần liếc mắt là ngay: bánh xe thô kệch, mui xe cũ kỹ, rõ ràng là hàng giả!

Thật nực , kẻ dám dùng thứ để giả mạo xe của Mộ Dung Trần.

Muốn đưa nàng đến một nơi ai , g.i.ế.c diệt khẩu ?

Lúc đó, sẽ nhiều tú nữ chứng rằng nàng tự nguyện bước lên xe của Cửu Thiên Tuế, đổ hết trách nhiệm lên đầu Cửu Thiên Tuế, đó tiện tay xử lý hai tên thái giám " đáng kể".

Như thể xóa hiềm nghi, loại trừ một nữ nhân khả năng tranh sủng?

Sốt ruột đến thế thì kẻ đó là ai đây nhỉ?

Hoa Mộ Thanh sâu hơn, chằm chằm đóa huyết liên giả. Dưới màn mưa, màu sơn bắt đầu phai nhạt, để lộ lớp gỗ thô bên .

Nàng nghiêng đầu, tên đại thái giám, giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Ồ? Ta nhớ , hầu bên cạnh ca ca hình như ai tên là Tiểu Tứ Tử."

Tên đại thái giám sững , nhận gài bẫy, vội vàng chống chế, cố gắng chữa cháy: "Chắc là nô tài nhớ nhầm Tiểu Tứ Tử… hình như là… Ai da, trí nhớ của nô tài dạo kém quá…"

Mấy tú nữ xung quanh kêu lên kinh hãi, hoảng sợ về phía tên đại thái giám.

Tên đại thái giám vội theo, theo ánh mắt hoảng hốt của các tú nữ, phát hiện tên tiểu thái giám mà lệnh rạp đất, đang rỉ m.á.u, nhuộm đỏ cả nền gạch!

Sắc mặt biến đổi, trong lòng giận dữ, tiểu t.ử mới thiến, còn kịp hồi phục, kéo đến đây tấm chắn!

Ai ngờ, giữa lúc quan trọng gây họa, hỏng hết chuyện!

Tên đại thái giám xông đến, đá mạnh tên tiểu thái giám đang trong vũng nước, c.h.ử.i ầm lên: "Đồ hạ tiện bẩn mắt ! Ai cho ngươi giữa ngày lành tháng cái trò dơ dáy dám ngẩng mặt thế hả! Không cho mà vẫn cố đòi , giờ kinh động các vị tiểu thư, đ.á.n.h c.h.ế.t cái thứ…"

Hoa Mộ Thanh liếc mắt hiệu cho Xuân Hà, nàng lập tức tiến lên đẩy tên đại thái giám , quát lớn, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: "Vô lễ! Trước mặt chủ t.ử mà cũng dám ăn xằng bậy! Cút!"

Tên đại thái giám hối hận oán giận tiểu thái giám , nhưng mặt Hoa Mộ Thanh và , dám lộ chút gì, chỉ đành gượng gạo : "Tiểu thư, nơi dơ bẩn quá… chi bằng… chi bằng xin mời tiểu thư dẫm lên nô tài mà lên xe !"

Hắn bộ quỳ xuống, nhưng động tác vô cùng do dự, rõ ràng thật tâm.

Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu, mỉm từ chối: "Đa tạ công công. Xe , thôi miễn. Ta cùng các vị cung tuyển tú, tất nhiên nên đồng hành cùng . Phiền ca ca quan tâm, xin chuyển lời cảm tạ của Thanh Nhi."

Các tú nữ xung quanh khuê danh của nàng, của Mộ Dung Trần, tên là Mộ Thanh.

Đại thái giám hôm nay kế hoạch thất bại , thêm vài câu nữa nhưng Hoa Mộ Thanh bộ rời , chỉ đành tâng bốc thêm mấy lời lui xuống, định kéo xe rời khỏi.

Vừa đến đầu xe, đầu thì thấy tên tiểu thái giám lúc nãy vẫn theo kịp, đầu mắng lớn, giọng đầy vẻ tức giận: "Thứ dơ bẩn! Còn mau theo cho kịp! Muốn c.h.ế.t ?!"

Ngay mặt bao nhiêu tú nữ mà quát tháo đ.á.n.h đập khác như !

Không ít cô nương xuất giá sắc mặt đều khó coi, ấn tượng đối với Cửu Thiên Tuế cũng vì thế mà giảm sút nghiêm trọng.

Tiểu thái giám bò dậy khỏi mặt đất, cả dính đầy nước và m.á.u, dám ngẩng đầu lên, run rẩy bước theo, nhưng mấy bước thì chân trượt, ngã nhào xuống!

Ai nấy đều tưởng chừng sẽ đập đầu xuống nền gạch xanh lạnh lẽo cửa Trữ Tú Cung, nhưng một bàn tay trắng nõn vươn đỡ lấy , ngăn cho thương.

Nước mưa ướt cả tay áo thêu gấm sang trọng của .

Tiểu thái giám sững , ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tuyệt sắc của Hoa Mộ Thanh.

Trong đôi mắt nàng, là nụ ấm áp dịu dàng, khiến cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Hắn ngây mấy giây, vội vàng lui , quỳ rạp xuống đất, liên tục kêu: "Nô tài đáng c.h.ế.t! Nô tài đáng c.h.ế.t!"

Hoa Mộ Thanh để tâm, khẽ cúi , đỡ dậy, nhẹ giọng , an ủi: "Vừa đa tạ ngươi. Hôm nay nếu còn giữ mạng, hãy đến tìm . Ta sẽ cho ngươi một chỗ an lập mệnh."

Đôi mắt tiểu thái giám mở to sững sờ, tin những gì thấy.

Tên đại thái giám chạy tới, tát cho tiểu thái giám một cái nảy lửa, sang nịnh với Hoa Mộ Thanh, cố gắng xoa dịu tình hình: "Làm phiền tiểu thư , nô tài sẽ lập tức đưa về chịu phạt!"

Hoa Mộ Thanh , mỉm hiền hòa: "Chỉ là một đứa nhỏ thôi, cả."

Vừa , khi tiểu thái giám tên Tiểu Trác T.ử quỳ xuống, khẽ khàng lắc đầu với Hoa Mộ Thanh hiệu đừng lên xe, cảnh báo nàng về sự nguy hiểm.

Nàng quá bụng, nhưng chỉ cần khác chút lòng thành với nàng, dù là nhỏ nhoi, nàng cũng sẽ ghi nhớ, để tâm, và tìm cách báo đáp.

Giống như với mấy Ám Phượng theo nàng, vài nha hầu hạ bên cạnh.

Toàn ướt đẫm m.á.u và nước mưa, Tiểu Trác T.ử cúi gằm mặt, theo tên đại thái giám đang c.h.ử.i rủa, dần khuất xa.

Hắn đầu , về hướng Hoa Mộ Thanh rời .

Mưa rơi lất phất, chỉ chốc lát, bóng dáng tựa tiên nữ mờ nhòa trong màn mưa, như một giấc mộng.

Khóe mắt ửng đỏ, cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu, mở bàn tay .

Trong lòng bàn tay là một khối phỉ thúy xanh biếc trong suốt, vô cùng quý giá.

Hắn rõ, đó là vật nàng tự tay tháo từ dây trang sức bên hông xuống, trao cho .

"Còn mau ! Ngẩn đó gì! Tiểu súc sinh! Về xem ông đây lột da ngươi !"

Tiếng mắng c.h.ử.i của đại thái giám vang lên, kéo về với thực tại.

Mưa rơi rả rích, ngớt.

Cuối hành lang, Phúc Toàn che ô, im động đậy, cẩn thận chắn mưa cho Đỗ Thiếu Lang đang chắp tay lưng, vẻ mặt đầy suy tư.

Đỗ Thiếu Lang xoay chiếc nhẫn bạch ngọc truyền quốc ngón tay cái, môi nhếch lên một nụ khó đoán, khiến thể thấu tâm tư của .

Hắn khẽ nhấc tay, hiệu.

Hai bóng nhanh như chớp lao , thực hiện mệnh lệnh.

Từ phía xe ngựa ở khúc quanh, truyền đến vài tiếng rên rỉ đau đớn, im bặt.

Tiểu Trác T.ử xách đến mặt Đỗ Thiếu Lang, quỳ rạp xuống đất.

Ngẩng đầu lên, trông thấy hoa văn rồng tượng trưng cho ngôi cửu ngũ chí tôn, sợ đến trắng bệch cả mặt, dám thở mạnh.

Đỗ Thiếu Lang nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu ôn tồn: "Vừa , nữ t.ử đó gì với ngươi?"

Khuôn mặt tái nhợt vì lạnh và hoảng loạn của Tiểu Trác T.ử run rẩy, mãi mới lắp bắp nâng viên phỉ thúy lên, giọng run run đáp: "Tiểu thư … đa tạ nô tài. Bảo… bảo nô tài giữ lấy mạng sống."

Phía còn lời, nhưng dám , sợ sẽ gây thêm họa.

Trên gương mặt Đỗ Thiếu Lang, nụ càng lúc càng rõ, một khối phỉ thúy đáng giá vạn kim thế , quả thực đủ để mua chuộc tên đại thái giám , nhưng ngờ tay nhanh đến , loại bỏ kẻ gây rối. Long Vệ bóp c.h.ế.t tên đại thái giám một tiếng động, giữ một mạng nhỏ cho Tiểu Trác Tử.

Tất nhiên, Đỗ Thiếu Lang cũng thấy rõ ràng hành động nhắc nhở của tiểu thái giám với Hoa Mộ Thanh lúc , sự thông minh và lòng của .

Hắn khẽ lắc đầu, giọng đầy vẻ cưng chiều, thương xót: "Lương thiện như … ở trong cung , thì sống nổi đây…"

Hơi dừng một chút, ngẩng đầu về hướng Hoa Mộ Thanh rời , khẽ , giọng đầy vẻ quyết đoán: "Phúc Toàn, tuyên chỉ Tuyết Tần sẽ dời đến Ấn Nguyệt Các."

Vừa , tên đại thái giám xử lý chính là trong cung Tuyết Tần, thuộc phe của ả .

Chỉ một đạo thánh chỉ thôi, những nữ nhân trong hậu cung đang âm thầm toan tính , cũng sẽ hiểu một điều rằng, những , tuyệt đối thể động đến, nếu sẽ trả giá đắt.

Phúc Toàn cúi đầu, cung kính đáp lời: "Vâng, thần tuân chỉ."

Một Long Vệ khác tiến đến gần, khẽ thì thầm bên tai Đỗ Thiếu Lang, báo cáo tình hình: "Tối qua, của Ty Lễ Giám trực tiếp đến khám xét phủ của Thái phó Quang Lộc Tự. Nói là Triệu Hoa Đình truyền lời yêu ma mê hoặc lòng , lập tức bắt luôn cả ông , phu nhân cùng mấy tiểu , giam hết Thiên Lao, ai thoát khỏi."

Đỗ Thiếu Lang xong thì bật thành tiếng, lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Hắn đúng là bao che quá mức. Nữ nhi gài bẫy , cũng dám dốc lực đ.á.n.h úp cả nhà bên , chừa một ai. Hắn sợ, đến lúc cô nương hậu cung, mấy tên quan văn sẽ dùng lời lẽ như nước lũ, dìm c.h.ế.t nha đầu ngốc đó ?"

Tuy miệng , nhưng nụ môi càng sâu hơn, thể hiện sự hài lòng: "Thôi cũng , tay thì khỏi cần kẻ ác, để lo liệu . Muội ngốc của , chung quy vẫn trẫm bảo hộ, trẫm sẽ để ai ức h.i.ế.p nàng."

Một trận ồn ào của Mộ Dung Trần, sẽ khiến đám rõ một điều rằng: nên đối phó với hướng nào mới đúng, tránh xa những nên đụng .

Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh, , thì cứ để tạm thời che chắn giúp nàng, bảo vệ nàng khỏi những âm mưu quỷ kế.

Đỗ Thiếu Lang khẽ , xuống Tiểu Trác T.ử đang quỳ rạp đất, run rẩy như lá trong gió, dịu giọng hỏi, vẻ quan tâm: "Ngươi đến bên vị tiểu thư hầu hạ ?" Hắn ban cho một cơ hội, để báo đáp tấm lòng trung thành và sự dũng cảm của .

__

Điện Thể Nguyên.

Tiên Hoàng Hậu khi còn sống thích xem kịch, vì nơi từng dựng thành một đài kịch cao, dùng để giải trí, mua vui.

Tới khi Đỗ Thiếu Lang đăng cơ, La Đức Phương, từng chèn ép Tiên Hoàng Hậu, nghiễm nhiên lên Thái Hậu, chọn nơi để tuyển chọn cung nữ, quyết định phận của bao nhiêu thiếu nữ.

Không rõ là vì sỉ nhục nữ nhân từng đè đầu cưỡi cổ suốt bao năm, trả mối tư thù cá nhân, thị uy mặt một đám tú nữ, thể hiện phận cao quý của một bậc Hoàng Thái Hậu, nắm trong tay quyền sinh sát.

bắt đám tú nữ từng từng bước lên đài kịch, để bà chọn lựa kỹ càng như đang tuyển chọn ca kỹ, món hàng, hề xem trọng phẩm giá của họ.

Một tú nữ khi chọn xuống đài, sắc mặt đầy vẻ nhục nhã, tủi hổ.

cũng , thần sắc vẫn bình thản như thường, hề để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Hoa Mộ Thanh vẫn bên cửa sổ, lặng lẽ mưa lớn bên ngoài, mặc kệ những ồn ào xung quanh.

Thái giám điểm danh cao giọng xướng lên, phá tan sự tĩnh lặng: "Nữ nhi của Cửu Thiên Tuế, tiểu thư Mộ Thanh, điện bái kiến Thái Hậu!"

Lập tức, nhiều ánh mắt tò mò, soi mói về phía cửa sổ, nơi đó một tuyệt thế giai nhân, khí chất thanh hoa như tiên t.ử giáng trần, đến nao lòng.

Có kẻ ngưỡng mộ nàng vì y phục quý giá, dát vàng lấp lánh, thể hiện sự giàu sang phú quý.

Có kẻ ghen tị với nàng vì phận của Cửu Thiên Tuế, vinh hoa chẳng kém hoàng tộc, quyền lực vô song.

khinh bỉ, tôn sùng, cũng kẻ xu nịnh, nịnh bợ, cố gắng lấy lòng.

Những ánh mắt , theo từng bước chân Hoa Mộ Thanh khỏi tòa điện, hề ngừng , như những con d.a.o vô hình đ.â.m nàng.

Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, từ giây phút nàng đặt chân lên sân khấu , ánh mắt, toan tính dù thiện ý ác ý đều sẽ bám riết lấy nàng buông, đeo bám nàng đến cùng trời cuối đất.

Sống kiếp , nàng trở về nơi từng gieo rắc bao đau khổ cho nàng, một nữa đối mặt với những oán hận và thù hận.

kiếp , nàng thề sẽ bao giờ khuất phục, cũng chẳng hối tiếc bất cứ điều gì .

Điều nàng thực sự mong , chính là báo thù, là thấy m.á.u đổ đầu rơi, oán hận ngập tràn khắp nơi!

Trước mắt nàng là những bậc thang trải t.h.ả.m đỏ sang trọng, dẫn lên một sân khấu cao vời vợi.

Nàng ngước mắt lên, hít một thật sâu để lấy bình tĩnh, đặt chân lên bậc thềm đầu tiên. Màn kịch báo thù hoành tráng sắp sửa bắt đầu!

La Đức Phương đang ườn một cách đầy mệt mỏi chiếc ghế phượng dát vàng lộng lẫy cạnh đài cao, tay nhàn nhã bóc từng hạt dưa.

Mái tóc bà b.úi cao theo kiểu tim đào, khoác lên chiếc áo gấm thêu hình mây ngọc màu xanh biếc điểm xuyết thêm những hoa văn hình chim công tinh xảo, đầu cài một chiếc trâm vàng hình chim tước quý giá, và eo thắt một chiếc đai ngọc bích.

Quả là một vẻ quý phái, một phong thái đoan trang, quyền quý.

Đáng tiếc … khuôn mặt bà phảng phất nét gian xảo, mưu mô, xứng với vị trí cao quý mà bà đang .

Khi Hoa Mộ Thanh cùng bốn tú nữ khác bước lên đài, La Đức Phương mới uống một ngụm nguội ngắt, liền trút cơn giận vô cớ lên đầu một cung nữ đang hầu hạ bên cạnh.

chẳng thèm che giấu sự độc ác của , cố tình quát lớn tiếng: “Hầu hạ chủ t.ử là bổn phận của ngươi, đến cái việc nhỏ nhặt như thế mà ngươi cũng xong, còn giữ ngươi gì nữa? Ở cái chốn thâm cung , đến cả Hoàng Thượng gặp còn hành lễ, một lũ nô tài hèn mọn như ngươi dám bất kính với ? Người , mau lôi nó cho !”

Cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất van xin bà tha mạng, nhưng cuối cùng vẫn bịt miệng lôi một cách tàn nhẫn.

Hoa Mộ Thanh rõ, cô nương khó mà giữ mạng sống.

Nàng kín đáo La Đức Phương. Chỉ mới nửa năm gặp, nhưng sắc mặt bà suy tàn thấy rõ.

Lông mày thì thưa thớt, còn da mũi ánh lên một màu xanh xám đáng sợ.

Với kiến thức uyên thâm về y lý, nàng nhận ngay: đàn bà quá độ trong chuyện phòng the, hao tổn tinh lực quá nhiều.

Thật nực , một con hoàng đế, cháu để bế bồng, địa vị tôn quý bậc nhất thiên hạ… giữ , buông thả đến mức .

Khi xưa, lúc còn là Hoàng Hậu, nàng La Đức Phương lén lút nuôi vài gã trai trẻ trong cung để thỏa mãn d.ụ.c vọng.

vì thể diện của hoàng thất, nàng nhiều cố gắng che đậy chuyện , để Đỗ Thiếu Lang .

Thế nhưng, từ cái chuyện bức tượng Quan Âm bằng huyết ngọc đem bán, Hoa Mộ Thanh hiểu , chắc chắn là vì Hoa Như Nguyệt nắm quyền quản lý lục cung, La Đức Phương còn tiền để vui thú, nên mới lén lút đem bán đồ .

Không ngờ nàng phát hiện , nàng tố cáo chuyện với Đỗ Thiếu Lang.

Giờ , bên cạnh còn những nam sủng giả thái giám nữa. Khuôn mặt bà tuy vẫn phờ phạc vì những năm tháng buông thả, nhưng thể giấu vẻ bực bội, thiếu kiên nhẫn vì d.ụ.c vọng thỏa mãn.

Trong lòng nàng lạnh một tiếng.

Đỗ Thiếu Lang lạnh nhạt với bà , bà liền trút giận lên đầu những đám hạ nhân thích, chỗ dựa.

Bản tính khó dời, ch.ó vẫn ch.ó, thể nào bỏ thói ăn phân.

Đã thèm khát nam nhân đến như , thì… cho bà thêm vài tên nữa cũng thôi.

Vừa nghĩ , La Đức Phương uống một ngụm , lật xem sổ danh sách tú nữ.

thản nhiên dùng móng tay sơn men nạm đá quý gõ gõ lên những cái tên ghi trong sổ.

Không một lời nào, cũng chẳng buồn để ý đến tiết trời đang dần trở lạnh.

Đám tú nữ vì tham gia tuyển tú mà ăn mặc mỏng manh, váy áo thì nhẹ nhàng. Gió sân khấu cao thổi qua, khiến cho những thể chất yếu ớt run rẩy ngừng.

Hoa Mộ Thanh gần đây nội lực vẫn phục hồi , nhưng dù nàng cũng nền tảng võ thuật, cố tình mặc nhiều hơn một chút, nên đến nỗi lạnh cóng.

Ước chừng nửa tuần trôi qua, La Đức Phương đang cúi gằm mặt cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, gượng : “Đều là những cái tên cả! Ồ, cô tên là Hạ Đông Tuyết, cái tên thật đấy, ngẩng đầu lên cho xem thử nào?”

Người gọi chính là tú nữ đang ngoài cùng bên trái.

dứt lời, tú nữ đột nhiên ngã sụp xuống đất.

Không rõ là vì dáng vẻ nghiêm khắc khi trừng phạt cung nữ của La Đức Phương dọa sợ, là vì lạnh quá lâu mà thể chịu nổi nữa.

Gương mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy.

Mấy tú nữ còn đều giật kinh hãi, tú nữ bên tay Hoa Mộ Thanh vội vàng đỡ nàng dậy.

Hoa Mộ Thanh khẽ ngăn .

Nàng Hoa Mộ Thanh với vẻ mặt nghi hoặc.

La Đức Phương như bắt cái cớ để nổi giận, mắng nhiếc: “Sao? Không cho ? Là coi ? Còn dám giả vờ yếu đuối nữa chứ? Hừ, mới chịu khổ một chút mà chịu , thì cung để tuyển tú gì? là đồ vô dụng, lôi ngoài…”

Có lẽ bà định thẳng là xử t.ử ngay tại chỗ, nhưng chợt nhớ đây là con gái của một vị đại thần thế lực lớn, thể tùy tiện trừng phạt.

Khẽ cau mày, bà tiếp: “Lôi nó ngoài, ném khỏi hoàng cung cho ! Thật là thứ gì cũng dám cung, đúng là chọc giận mà!”

Cung nữ hầu bên cạnh vội vàng lành để xoa dịu cơn giận của bà .

Còn Hạ Đông Tuyết thì mấy thái giám thô bạo khiêng một cách tàn nhẫn.

Tú nữ bên trái Hoa Mộ Thanh liếc nàng một cái, cau mày về ngay ngắn như cũ.

Hoa Mộ Thanh chỉ bình thản thu tay , hề lộ vẻ gì đặc biệt.

La Đức Phương khi oai thị uy xong, chỉ đích danh một vài tú nữ khác, tới lui như thể đang xem xét hàng hóa. Cuối cùng, ánh mắt bà dừng Hoa Mộ Thanh.

"Mộ Thanh? Lại đây, ngẩng mặt lên, để kỹ một chút xem nào."

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lạnh lẽo, nhưng gương mặt vẫn nở một nụ dịu dàng như ánh bình minh mùa xuân. Nàng khẽ nâng đôi mắt thu thủy trong veo lên, bình tĩnh xuống nền gạch lạnh lẽo.

“Choang!”

Chiếc chén trong tay La Đức Phương đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

"Sao là ngươi! Ngươi chẳng là…"

Chưa kịp hết câu, bà im bặt, kinh ngạc Hoa Mộ Thanh, lúc mới nhận , đúng là gương mặt trẻ hơn nhiều.

Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, ý gì? Chẳng lẽ La Đức Phương từng gặp đây ? Hay là bà nhận phận thật sự của nàng?

Nàng hề , La Đức Phương lúc đang vô cùng hoảng loạn. Bà chằm chằm gương mặt giống hệt " đó" của Hoa Mộ Thanh run giọng hỏi: "Mẫu ngươi là ai?"

Tim Hoa Mộ Thanh run lên, hàng mi khẽ rung động, nàng dịu dàng đáp: "Mộ Thanh mồ côi từ nhỏ, điện hạ thu nhận. Thân thế thật sự còn nhớ rõ nữa."

Sắc mặt La Đức Phương đổi liên tục, lẩm bẩm một : "Chẳng lẽ… bà c.h.ế.t ?"

Giọng của bà quá nhỏ, chỉ những gần mới thể thấy .

Một cung nữ đang bê khay trái cây phía xong, thoáng biến sắc.

cũng từng là Thái Hậu nhiều năm, La Đức Phương nhanh ch.óng lấy vẻ bình tĩnh, buồn xem kỹ thế của Hoa Mộ Thanh trong danh sách nữa.

ném quyển kim sách sang một bên, vẻ cao quý uy nghiêm, lạnh nhạt gật đầu với Hoa Mộ Thanh: "Ừ, là cô nhi, e là dạy dỗ đến nơi đến chốn. Một như , cung thì hầu hạ Hoàng Thượng cho ?"

Mấy tú nữ khác đều ngỡ ngàng, chẳng lẽ Thái Hậu của Cửu Thiên Tuế nhập cung ?

Hai trong đó lộ rõ vẻ vui mừng, hả hê.

Chỉ thiếu nữ bên Hoa Mộ Thanh, với khuôn mặt tròn trịa và làn da ngăm đen liếc nàng một cái đầy ẩn ý: Nàng Cửu Thiên Tuế thu nhận, nàng chỉ là “điện hạ” mà thôi.

Vậy thì điện hạ nào?

Triều Đại Lý bao nhiêu vị điện hạ sủng ái.

Nữ t.ử rốt cuộc đang mưu tính điều gì?

La Đức Phương lên tiếng: “Ta thấy ngươi dung mạo xinh , cũng nỡ đuổi ngươi ngay. Chi bằng ngươi đến hầu hạ uống một chén . Nếu hầu hạ khéo léo, sẽ giữ tên của ngươi, ngày mai sẽ cho ngươi mặt Hoàng Thượng, để ngươi trong cung.”

Đây rõ ràng là đang vẽ bánh, dùng cách nhục nhã nhất để giày vò nàng!

Nàng là con gái của Cửu Thiên Tuế, quyền cao chức trọng nhất triều Đại Lý, đến cả Hoàng Tử, Công Chúa cũng nhún nhường!

Vậy mà Hoàng Thái Hậu coi nàng như một cung nữ tầm thường, bắt nàng rót hầu hạ?!

Các tú nữ khác lặng lẽ kinh ngạc, thì vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.

Cô nương mặt tròn khẽ nhíu mày.

Hoa Mộ Thanh liếc mắt qua khe cửa sổ nhỏ đang hé mở trong điện Thể Nguyên.

Sau khe hở , một bóng áo bào vàng lướt qua.

Thì , nàng cố tình nhắc đến phận là con gái của Cửu Thiên Tuế…

Chỉ là để La Đức Phương càng thêm buông thả mà ức h.i.ế.p nàng, để cho hoàng đế Đại Lý thấy rõ: mẫu hậu của đang nhục những nữ nhân sắp sửa tiến hậu cung của như thế nào.

Trong lòng nàng trào dâng một sự mỉa mai chua xót.

ngoài mặt nàng giả vờ sững , như thể dọa sợ, c.ắ.n môi, vẻ miễn cưỡng nhưng dám cãi lời, cúi xuống nhỏ: “Vâng.”

Cung nữ bên cạnh quát lớn: “Trả lời nương nương thì tự xưng là ‘tiểu nữ’!”

Hai tú nữ còn thì háo hức chờ xem trò vui.

Mắt Hoa Mộ Thanh đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t chiếc khăn lụa trong tay, cúi xuống: “Vâng, tiểu nữ xin tuân theo thánh ý của Thái Hậu.”

La Đức Phương hài lòng gật đầu: “Ừm, đây hầu cho !”

Hoa Mộ Thanh chậm rãi rời khỏi sân khấu, tiến về phía khán đài nơi La Đức Phương đang .

Xung quanh nàng là những ánh mắt khinh miệt, giễu cợt của đám cung nữ, thái giám, hề chút thiện cảm nào.

La Đức Phương lười biếng tựa long ỷ, xoa thái dương mệt mỏi.

“Tiểu nữ bái kiến Thái Hậu.” Hoa Mộ Thanh hành lễ.

La Đức Phương khẽ liếc nàng một cái.

Cung nữ quát lớn: “Quỳ xuống mà chuyện!”

Hoa Mộ Thanh còn kịp phản ứng thì cung nữ đẩy mạnh một cái, khiến nàng quỳ sụp xuống đất!

Nàng cúi đầu, đôi vai run rẩy như thể đang vô cùng sợ hãi.

Dáng vẻ , chẳng khác gì một đóa lê trắng yếu ớt đang nở rộ trong gió xuân, mong manh, thuần khiết khiến cho thương xót, che chở, yêu chiều.

Trong gian điện bên cạnh, gương mặt Đỗ Thiếu Lang vốn còn đang mang theo ý sầm xuống.

Ánh mắt trở nên trầm lạnh như mây đen vần vũ.

Phúc Toàn cúi đầu thật thấp, dám hé nửa lời.

Trên khán đài…

La Đức Phương Hoa Mộ Thanh từ xuống một lượt, càng càng trở nên ngạo mạn hơn, bất kể thiếu nữ là con gái của , chỉ cần gương mặt giống như , thì cứ giày vò ả cho hả giận, coi như là mượn xác hồn, bắt " đó" hầu hạ cho bõ tức!

 

Loading...