Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 185: Không Cho Phép Nàng Bị Thương!

Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn chằm chằm bờ vai khẽ run rẩy của nàng, hồi lâu mới lên tiếng: "Chưa sự cho phép của , ai cho ngươi mạo hiểm cứu , để tự thương..."

Lời còn dứt Hoa Mộ Thanh ngắt lời: "Thân thể , thế nào thì thế ! Bị thương cũng là chuyện của , liên quan gì đến điện hạ?"

Thật đúng là đang giận dỗi!

Mộ Dung Trần nàng đang giận, nhưng vẫn những lời của nàng cho tức giận, cơn giận dâng lên trong lòng!

Hắn bất ngờ tiến lên, nắm lấy cánh tay thương của Hoa Mộ Thanh, ép nàng đối diện với .

Nhìn đôi mắt ngấn lệ, nhếch môi lạnh đầy tà khí: "Ta cho phép ngươi thương, thì ngươi phép thương! Nếu còn ..."

"Lần thì ?"

Hoa Mộ Thanh vốn mang đầy niềm vui, hiểu lầm, nàng cam lòng, phản bác : "Thân thể là của , tại quyền chủ? Ta cứ thương, cứ vui, cứ chảy m.á.u đấy! Ta vui lòng như , ngài thì thể , ngài... ưm!"

Đôi môi nàng, bất ngờ đôi môi lạnh như băng của Mộ Dung Trần chặn .

Đôi mắt nàng mở to trong kinh ngạc, con ngươi co rút !

Giọt lệ còn kịp rơi, trượt xuống, rơi giữa đôi môi đang giao hòa.

Hơi đắng, mặn, chút… chát.

Hoa Mộ Thanh định đ.á.n.h , nhưng c.ắ.n nhẹ môi .

Cả nàng run rẩy ngừng, ý thức trở nên mơ hồ.

Chỉ cảm thấy, vô tình và tàn nhẫn, cưỡng đoạt nàng từ thể xác đến tâm trí.

Mọi cảm giác đều cướp đoạt.

Nàng run rẩy đặt tay lên n.g.ự.c .

Không bao lâu , Mộ Dung Trần mới buông nàng , .

Nhìn Hoa Mộ Thanh với ánh mắt m.ô.n.g lung, đôi mắt còn đọng xúc cảm mãnh liệt, lau giọt nước bên khóe môi nàng. Rồi nhếch đôi môi đỏ mọng vì hôn đến rướm m.á.u, chậm rãi : "Nếu còn , sẽ dễ dàng tha cho ngươi như nữa."

Nói xong, dậy, nhẹ nhàng rời .

Vừa đến cửa, lưng vang lên tiếng thét đầy phẫn uất và hổ: "A——!"

Ý trong mắt càng sâu, ung dung bước khỏi phòng, thấy ba tiểu nha đang run rẩy, dặn: "Hầu hạ cho ."

Sau đó rời .

Tố Cẩm và Phúc T.ử vội vã chạy phòng.

Chỉ còn Xuân Hà ở ngưỡng cửa, bóng lưng Mộ Dung Trần đang xa dần. Tại tai của chủ t.ử đỏ đến thế...?

__

Vài ngày trôi qua, thoáng chốc đến cuối hạ.

Tố Cẩm mang y phục mới đến, thấy Hoa Mộ Thanh đang tự xoay cánh tay, nàng vội đỡ: "Tiểu thư cẩn thận, tổn thương gân cốt cần trăm ngày!"

Sau sinh t.ử, Tố Cẩm càng thêm chân thành, hết lòng quan tâm Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh mỉm : "Không , gần khỏi hẳn . Dạo bên ngoài thế nào?"

Nàng Mộ Dung Trần nhốt ở biệt trang đến sắp mốc meo.

Tố Cẩm , hầu nàng uống : "Lúc đầu khi tiểu thư mất tích, Hoa Phong hoảng hốt ít, còn phái tìm khắp nơi. Lại thêm vị trong cung cố tình dẫn dắt dư luận, thành khắp kinh thành đều rộ lên tin đồn rằng tiểu thư..."

Hoa Mộ Thanh bật , hứng thú: "Chắc là bỏ trốn theo trai, hoặc bắt cóc đến hang ổ thổ phỉ. Nói thanh danh bại hoại, danh tiết chẳng còn, đúng ?"

Tố Cẩm còn kịp đáp lời thì Phúc T.ử hớn hở mang khay điểm tâm bước . Nghe Hoa Mộ Thanh , nàng đáp lời: "Tiểu thư thật là thông minh! mà kệ gì, chúng cứ vui vẻ sống ở đây là !"

Thoát khỏi những tranh đấu ngấm ngầm nơi Hoa phủ, thêm mối thù lớn trả xong, Phúc T.ử trở nên cởi mở và hoạt bát hơn nhiều.

Hoa Mộ Thanh bật , cầm lấy chiếc bánh sen thanh nhã từ tay Phúc Tử, từ tốn c.ắ.n một miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-185-khong-cho-phep-nang-bi-thuong.html.]

Xuân Hà trải giường chiếu xong, phụ họa: "Phúc T.ử đúng đó tiểu thư, lời đồn đại chỉ là mấy chuyện phiếm lúc rảnh rỗi thôi. Chẳng mấy chốc sẽ chuyện mới, họ cái để mà bàn tán tiếp cho xem."

Hoa Mộ Thanh ăn xong bánh, gật đầu , ngoài xem giờ, : "Hôm nay thành một chuyến. Xuân Hà, chuẩn xe ngựa ."

Xuân Hà ngẩn : " tiểu thư , phận của hiện giờ nhạy cảm, nhất là nên thành vội thì hơn..."

Hoa Mộ Thanh lắc đầu, giọng dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết: "Ngươi cứ chuẩn ."

Hôm đó mang hoa khô đến cho Bàng Mạn, thực chất là để bí mật truyền tin, hẹn gặp mấy của Ám Phượng.

vì nàng đột ngột thương, Mộ Dung Trần giam lỏng trong biệt viện hoàng gia suốt nửa tháng trời, nên lỡ mất cuộc hẹn từ lâu.

Trước khi cung, nàng nhất định liên lạc với Dao Cơ, tiện thể sắp xếp thỏa đường lui cho Dao Cơ nữa.

thì, một khi nhập cung , nàng thể tùy tiện gặp mặt họ như đây nữa.

Đối với Đỗ Liên Khê và Bàng Mạn, việc cung gì khó, nhưng Dao Cơ phận kỹ nữ, năm xưa nhờ Tống Hoàng Hậu che chở mới thể tiếp cận hoàng cung, giờ mất chỗ dựa, đến cửa cung cũng khó lòng mà bước .

Cho nên... hiện tại, nàng tìm cách đưa Dao Cơ cung bằng .

Xuân Hà nhanh ch.óng chuẩn xe ngựa xong xuôi.

Hoa Mộ Thanh vịn tay Tố Cẩm chuẩn bước lên xe, thì phía vang lên tiếng khúc khích của Lâm Tiêu.

Nàng đầu .

Mộ Dung Trần đang cạnh Lâm Tiêu, đôi mắt đen sâu thẳm nàng rời, vẻ mặt thật khó mà đoán .

Từ khi nàng tỉnh , tuy hai vẫn liên lạc qua hạ nhân, nhưng đây là đầu tiên họ trực tiếp gặp mặt .

Nàng chỉ liếc một cái vội vàng dời mắt .

Xuân Hà lặng lẽ quan sát bầu khí chút kỳ lạ giữa hai , vội vàng giải thích: "Tiểu thư định thành, chút việc riêng cần giải quyết."

Mộ Dung Trần chỉ im lặng gì.

Lâm Tiêu chen : "Ồ? Việc gì mà gấp gáp đến mức ngay lúc ?"

Xuân Hà tất nhiên dám tùy tiện mà lên tiếng đáp lời.

Hoa Mộ Thanh lên tiếng, giọng vẻ hờn dỗi: "Sao? Ta gì cũng báo cáo với ngươi chắc?"

Lâm Tiêu nghẹn họng, giậm chân kêu lên: "Ta đây là ân nhân cứu mạng của ngươi đó !"

Hoa Mộ Thanh bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: "Ta cầu ngươi cứu chứ."

"Ngươi!"

"Ta ?"

Cái cách chuyện đầy gai góc, một chút nhượng bộ ...

So với thiếu nữ kiêu ngạo, phong hoa tuyệt đại mà Mộ Dung Trần từng , quả thực là giống đến từng đường nét!

Cái phong thái bất khuất, thà chịu thua chứ nhất định chịu nhượng bộ. Cái khí thế ngang ngược, đau đớn cũng chẳng thèm đền bù.

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi : "Nếu thành , thì tiện đường mang một thứ về giúp bổn vương ."

Hoa Mộ Thanh đáp lời, nhưng rõ ràng là đang lắng .

Ánh mắt Mộ Dung Trần càng thêm ý , vẫy tay hiệu: "Lại đây, nhỏ cho ."

Hoa Mộ Thanh khựng .

Lâm Tiêu phá lên một tràng dài.

Xuân Hà và Tố Cẩm đều cúi thấp đầu, cố gắng nhịn .

Trước mặt bao nhiêu như thế , nàng thật sự dám mất mặt vị Cửu Thiên Tuế uy nghiêm .

Cắn môi, nàng trừng mắt lườm Lâm Tiêu đang hả hê, cứng nhắc bước tới hai bước.

 

Loading...