Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 184: Muội Muội Của Cửu Thiên Tuế
Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Thiếu Lang sững , ngờ Mộ Dung Trần thốt những lời .
Sau khi nhíu mày trầm ngâm một lúc, đột nhiên bật lớn.
Lắc đầu, chỉ tay Mộ Dung Trần, : "Ngươi đúng là quen thói ngông cuồng , dám đem cả trẫm đùa bỡn."
Rồi đổi giọng: "Chỉ là... để nàng mang phận của ngươi thì quá cho nha đầu đó . còn Hoa gia thì ? Hoa Phong, trẫm vẫn còn trọng dụng ông ."
Mộ Dung Trần , nhưng còn là nụ khó đoán mà mang theo vẻ lạnh lẽo và tàn khốc rõ ràng.
Hắn khẽ vẫy tay, Quỷ Nhị trong bộ y phục của thị vệ Ty Lễ Giám lập tức tiến lên, đặt một xấp thư lên bàn đá mặt Đỗ Thiếu Lang.
"Đây là cái gì?"
Đỗ Thiếu Lang cầm lấy, qua, sắc mặt liền đổi.
Thấy vẻ mặt đổi trong khoảnh khắc, Mộ Dung Trần càng tươi hơn, trong nụ mang theo sự hả hê giấu giếm: "Đào từ thư phòng của Hoa Phong. Chính là chứng cứ cho thấy năm đó phủ Tướng quân Hồ Quốc Công thực từng phản bội!"
Ánh mắt Đỗ Thiếu Lang thoáng hiện vẻ phẫn nộ, lạnh, xé bức thư xem, đúng là thứ mà năm đó lệnh cho Hoa Phong hủy diệt!
Ánh mắt sắc bén như d.a.o, vung tay đập mạnh tập thư xuống bàn đá.
Mộ Dung Trần tiếp: "Bệ hạ nghĩ xem, lão già Hoa Phong giữ những thứ ... là ý đồ gì?"
Chỉ hai khả năng: Một là để tự bảo vệ bản , hai là... để phản bội.
Đỗ Thiếu Lang lạnh: "Lão cáo già đó, tâm cơ thật thâm hiểm. Dám giở trò với trẫm. Chính tay ông dẫn diệt cả phủ Tống gia, mà lưng còn giấu trẫm giữ thứ !"
Khi nhắc đến Tống gia, Mộ Dung Trần khẽ cụp mắt xuống, khóe môi vẫn nhưng ẩn chứa sát khí rợn .
Ngay đó, hỏi: "Làm ngươi ông giấu những thứ ?"
Mộ Dung Trần khẽ , ngẩng mắt lên, là dáng vẻ yêu dị quyến rũ của yêu tiên Cửu Thiên Tuế.
"Trữ Hậu Lục bảo , gả cho Hoa Phong lén thư phòng của ông để trộm đồ. Bị của phát hiện, tiện tay moi thôi."
Nghe qua thì giống lời dối.
Lúc Đỗ Thiếu Lang tin rằng Mộ Dung Trần sớm phái của Ty Lễ Giám giám sát Hoa Mộ Thanh, thì nhất cử nhất động trong phủ Hoa gia, đều thể nắm rõ.
Dù Mộ Dung Trần hết chuyện, nhưng chính vì thế mà Đỗ Thiếu Lang càng tin hơn.
Hắn gật đầu: "Thì Thượng Đô Hộ sớm chuyện , mà vẫn dám giấu trẫm."
Mộ Dung Trần châm thêm một câu: "Chẳng do bệ hạ ngày thường giả vờ quá giỏi, khiến ai nấy đều tưởng là hạng yếu mềm, dễ bắt nạt ?"
Câu nếu khác , chắc chắn sẽ nghẹn họng. Huống chi đây là lời chỉ trích hoàng đế giả vờ ngu ngốc để che giấu tài năng.
Vậy mà Đỗ Thiếu Lang xong bật ha hả, chỉ tay Mộ Dung Trần, lắc đầu: "Ngươi giao thứ cho trẫm, là trẫm diệt luôn cả phủ Hoa gia và phủ Thượng Đô Hộ ?"
Mộ Dung Trần nhếch môi , thản nhiên dời ánh mắt nơi khác: "Diệt , chẳng chỉ cần một câu của bệ hạ ?"
Đỗ Thiếu Lang bật , hiệu cho Phúc Toàn thu xấp thư, dậy : "Trẫm ngươi một lòng vì giang sơn Đại Lý. Nếu ngươi cho rằng Hoa Phong và Trữ Hậu Lục đáng tin, thì trẫm tự cách khiến bọn họ biến mất khỏi triều đình."
Mộ Dung Trần khẽ, giọng mỉa mai: "Bệ hạ thế, cứ như mới là Quý phi sủng ái nhất . Xin miễn , sở thích đó."
"Ngươi thật là… ha ha ha!"
Đỗ Thiếu Lang sảng khoái, về phía Hoa Mộ Thanh đang ở, dừng một chút : "Hoàng gia biệt viện , trẫm ban cho ngươi… và ngươi. Hãy chuẩn cho nàng một phận thích hợp, tháng tuyển tú, nhập cung."
Mộ Dung Trần nhếch môi nhạt, vẫn dậy, chỉ thản nhiên đáp: "Ta , tạ ơn bệ hạ."
"Ừ."
Đỗ Thiếu Lang hài lòng, mỉm rời .
Chỉ khi còn thấy động tĩnh của Đỗ Thiếu Lang và đám Long Vệ nữa, Quỷ Tam mới cúi đầu tiến lên, hạ giọng hỏi: "Hoàng Thượng thực sự sẽ diệt trừ phủ Hoa gia ?"
Mộ Dung Trần lạnh, dậy: "Tạm thời thì ."
" còn tiểu thư..."
Mộ Dung Trần lạnh lùng : "Thì chứ? Bây giờ, nàng là của . Với Hoa gia Trữ Hậu Lục, còn chút liên hệ nào! Trên đời , thể lợi dụng nàng ... chỉ !"
Quỷ Tam im lặng, lẽ ngay cả Mộ Dung Trần cũng nhận , mỗi nhắc đến Hoa Mộ Thanh, cách xưng hô của đều chuyển thành "", chứ còn là "Bổn Đốc".
Đỗ Thiếu Lang, vị hoàng đế tự cho là thông minh, Mộ Dung Trần xoay như chong ch.óng mà hề .
Thứ nhất, một chiêu "mượn d.a.o g.i.ế.c ", một khi mầm nghi ngờ gieo, với tính đa nghi của Đỗ Thiếu Lang, việc diệt trừ cả phủ Hoa gia và phủ Thượng Đô Hộ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thứ hai, Mộ Dung Trần chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, nhẹ nhàng đưa Hoa Mộ Thanh cung danh nghĩa của .
Từ nay về , dù nàng tiến cung sẽ , chỉ cần tên Mộ Dung Trần xuất hiện, trong mắt Đỗ Thiếu Lang, hai họ chắc chắn sẽ mãi dây dưa, thể tách rời.
Chỉ là vài câu đối thoại tưởng chừng vô tình.
Thoạt như những lời đùa vui bình thường, nhưng mục đích mà Mộ Dung Trần âm thầm đạt đủ sức đổi bộ cục diện triều đình Đại Lý!
Không còn Hoa phủ và Trữ Hậu Lục, Hoa Như Nguyệt còn thể là gì?
Mà Đỗ Thiếu Lang cũng sẽ mất hai vị đại thần trung thành nhất.
Nước cờ tưởng như ngẫu nhiên, nhưng ẩn bên trong là vô vàn toan tính, từng bước sắp đặt cho tương lai đều trong lòng bàn tay Mộ Dung Trần!
Không trách là Cửu Thiên Tuế, kẻ thao túng quyền lực bậc nhất, là Tổng đốc Ty Lễ Giám khiến danh run sợ!
Với tâm cơ như , thiên hạ còn ai sánh bằng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-184-muoi-muoi-cua-cuu-thien-tue.html.]
__
Hoa Mộ Thanh mơ màng tỉnh giấc, rõ ngủ bao lâu.
Tỉnh , nàng thấy màn trướng thêu chỉ vàng óng ánh, cùng chiếc giường lớn bằng gỗ nam mộc quý hiếm mà chỉ hoàng gia mới dám dùng.
Nàng lập tức cảnh giác, ý thức căng lên, đoán rằng lẽ Đỗ Thiếu Lang đưa đến một biệt viện hoặc sơn trang nào đó.
Chẳng lẽ... định thật với về phận?
Vậy thì nên ứng phó ?
Trong lúc tâm trí còn đang rối bời, bên ngoài tiếng bước chân nhẹ nhàng, cửa phòng đẩy . Nghe âm thanh , nàng cảm thấy chút quen thuộc.
Hoa Mộ Thanh cứ ngỡ là Đỗ Thiếu Lang xuất hiện, lập tức giả vờ mới tỉnh dậy cơn hôn mê, thần sắc hốt hoảng, hoang mang dậy.
Vừa vẻ yếu ớt đáng thương, nàng cất giọng nhỏ nhẹ đầy bất lực: "Đây là... nơi nào ?"
Nói còn bộ như đau, run rẩy.
Nàng thầm nghĩ, dáng vẻ bây giờ chắc hẳn còn khiến thương tiếc hơn cả Tây Thi ôm n.g.ự.c ngày xưa!
Tên Đỗ Thiếu Lang chắc chắn sẽ nhịn mà đến gần an ủi thôi.
ngờ, khựng ?
Tim Hoa Mộ Thanh chùng xuống, chẳng lẽ phát hiện sơ hở?
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, nàng tiếp tục diễn, mắt rưng rưng sắp , giọng mềm mại đầy tủi : "Hôm đó Mộ Thanh khiến công t.ử phiền lòng, tất cả đều là của Mộ Thanh... Nếu công t.ử giận , chỉ cần đưa Mộ Thanh về phủ là , Mộ Thanh... tuyệt đối sẽ phiền công t.ử nữa..."
Vừa vẻ sắp .
đúng lúc đó, một tràng âm u quỷ dị đến rợn vang lên ngay bên tai, thanh âm quen thuộc vô cùng…
"Hừ."
Hoa Mộ Thanh lập tức thấy tê dại cả da đầu, ngẩng phắt mặt lên liền đối diện với gương mặt nửa thần nửa ma khó phân của Mộ Dung Trần.
Ngay tức khắc, nàng mừng rỡ mặt, đôi mắt sáng bừng lên.
Mộ Dung Trần vốn đang mang đầy sát khí trong lòng, thấy nha đầu nhận nhầm là Đỗ Thiếu Lang, còn diễn vai đáng thương mặt .
Trong lòng bốc hỏa! Hận thể x.é to.ạc ngay lớp mặt nạ giả dối của cô nàng !
Lặng lẽ bước tới bên giường, giơ tay lên định bóp cổ nàng, nhưng đúng lúc đó nàng đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng khi thấy .
Niềm vui và xúc động , hề che giấu chút nào khiến trái tim băng giá của Mộ Dung Trần khẽ run lên.
Ngón tay đang giơ khựng , chậm rãi thu về.
Hắn nhíu mày, vươn tay, nắm c.h.ặ.t cằm cô nương nhỏ, kéo mạnh nàng về phía !
Hoa Mộ Thanh đau điếng, lập tức đưa tay đ.á.n.h cổ tay : "Đau c.h.ế.t mất! Buông tay!"
"Ngươi còn đau ?"
Mộ Dung Trần lạnh, bóp ngay vết thương lành của nàng: "Đau ? Hả? Sao ngươi để tên thích khách đó b.ắ.n c.h.ế.t ngươi luôn ? Hả?!"
Vết thương vốn đau đớn vô cùng, nay bóp mạnh, nàng đau đến mức sống bằng c.h.ế.t, thét lên t.h.ả.m thiết!
Bên ngoài, Xuân Hà, Phúc T.ử và Tố Cẩm thấy tiếng kêu đều giật , mà dám bước .
Mộ Dung Trần buông tay, nhưng vết thương rướm m.á.u nữa.
Đôi mắt sâu thẳm của thoáng động.
Hoa Mộ Thanh mặt mày tái nhợt, môi run rẩy hồi lâu, cuối cùng phẫn nộ trừng mắt : "Đồ tồi! Ta vì ngươi mà thương nặng thế ! Vậy mà ngươi còn đối xử với như ? Đồ khốn! Cút ! Đừng xuất hiện mặt nữa!"
Không an ủi một câu thì thôi, còn định g.i.ế.c nàng!
là nàng mỡ lợn che mắt mới thể vì báo đáp ân tình của , mà liều chắn ám khí Đỗ Thiếu Lang, khiến bản thương, mong cơ hội tiếp cận !
Đồ khốn nạn! Đồ cầm thú!
Vẻ mặt Mộ Dung Trần khẽ đổi, nở nụ lạnh lẽo: "Vì ? Tiểu nha đầu, chẳng ngươi cung sớm để hưởng vinh hoa phú quý ư..."
"Ngươi bậy!"
Câu đó thốt , cả hai đều sững .
Vì đó chính là câu mà Tống Hoàng Hậu từng dùng để mắng Mộ Dung Trần đây.
Mộ Dung Trần vốn thích dùng những lời lẽ vô lễ, trêu chọc nàng. Mỗi nàng tức giận quá, sẽ mắng một câu như thế. Tuy hiếm, thậm chí khi nàng trở thành Hoàng Hậu, từng nào.
Khi , nàng chỉ nhẫn nhịn, nhẫn nhịn… và nhẫn nhịn.
Con ngươi của Mộ Dung Trần khẽ co .
Hoa Mộ Thanh nhanh ch.óng nhận lỡ lời, vội vàng che giấu cảm xúc, chộp lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía Mộ Dung Trần, giận dữ hét lên: "Cút ! Ta thấy ngươi nữa! Đồ khốn! Ta đúng là mù mắt mới khiến bản chịu khổ thế ! Ngươi cút ngay cho !"
Rõ ràng trong lòng cũng chẳng thấy oan ức, mà khi những lời bật khỏi miệng, nước mắt của Hoa Mộ Thanh kìm mà tuôn rơi.
Vừa , nàng đầu sang chỗ khác, thực sự thèm Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần giữ chiếc gối ném tới, tiểu cô nương tức giận đến mức cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Chẳng lẽ… nàng thật sự là vì ?