Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 181: Cứu Người

Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phúc Toàn liếc cô nương đang Đỗ Thiếu Lang ôm c.h.ặ.t trong lòng, thầm nghĩ vị cô nương , xem phúc phần hề nhỏ, Hoàng Thượng sủng ái hết mực!

Tố Cẩm phía , liếc mắt Đỗ Thiếu Lang phía , trong mắt thoáng hiện lên một tia sát ý, vô cùng nguy hiểm.

nhanh nàng che giấu , chiếc mặt nạ da mới chế tạo xong khiến gương mặt nàng trông cứng đờ, gần như biểu cảm gì, che giấu cảm xúc.

-

"Đông!"

"Đông!"

Tiếng gõ mõ trầm chậm vang lên, hòa quyện với tiếng nước róc rách, tạo nên một cảm giác tĩnh mịch sâu lắng thể diễn tả thành lời, như chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong một tiểu viện hoa lệ cao quý xây dựng theo phong cách Hán Đường cổ kính, con đường nhỏ lát đá uốn lượn hình ruột ngỗng chạy xuyên suốt bộ khu vườn, như tranh vẽ.

Khác với trào lưu rực rỡ hoa lệ của triều Đại Lý hiện nay, trong viện hề cảnh xuân ngập tràn hoa lá, mà chỉ trải đầy cát trắng xếp lớp như sóng biển, vô cùng độc đáo. Giữa những lớp cát , điểm xuyết vài cây tùng, một cây đào, một cây đào, tạo nên vẻ thanh tao, tao nhã.

Cảnh sắc đến mức tựa như đang giữa biển sóng trắng, một ảo ảnh mỹ lệ như lâu đài trung, khiến ngỡ ngàng.

Thế nhưng khung cảnh đẽ phá tan bởi một tiếng loảng xoảng ch.ói tai của đồ sứ vỡ vụn, khiến giật .

"Rắc!"

Đỗ Thiếu Lang tức giận ném mạnh chiếc chén sứ Cống phẩm của lò Quan Diêu Cảnh Đức, kiểu "Tiềm Long Hí Châu", xuống đất, ánh mắt bừng lửa chằm chằm vị ngự y đang quỳ đất, quát lớn: "Vô dụng! Một đám vô dụng! Nếu giải độc cho nàng, các ngươi hãy mang đầu đến gặp trẫm, sẽ tha cho bất cứ ai!"

Tất cả đám ngự y đều sợ đến mặt cắt còn giọt m.á.u, run rẩy ngừng.

Viện phán đầu Thái y viện, mái tóc bạc phơ rung rung, giọng run rẩy tâu: "Bệ hạ, độc mà vị cô nương trúng là một loại kỳ độc hiếm thấy, tên là ‘Đố Phu Nhân’! Trên đời , chỉ của Dược Vương Cốc mới khả năng giải loại độc . Hiện tại, thần chỉ thể tạm thời áp chế độc tính, cố gắng bảo tính mạng cho cô nương trong vòng bảy ngày!"

"Rầm!"

Đỗ Thiếu Lang giận dữ đập mạnh tay xuống bàn đá, khiến mặt bàn rạn vỡ!

Đôi mắt vốn ôn hòa, trong trẻo giờ đây phủ đầy mây đen u ám, cơn giận bùng lên như núi lửa sắp phun trào.

lúc , Đỗ Thiếu Quân vội vã từ ngoài viện bước .

Ánh mắt thoáng liếc qua căn phòng tinh xảo phía , mang theo một vẻ phức tạp khó tả.

Không kịp hành lễ, nhanh ch.óng đến bên Đỗ Thiếu Lang, thấp giọng bẩm báo: "Bệ hạ, thần dò la tin tức, Diêm Vương Địch và Lâm Tiêu từng xuất hiện ở Ty Lễ Giám. Muốn giải độc Đố Phu Nhân, e rằng chỉ Cửu Thiên Tuế mới thể tìm ."

Đỗ Thiếu Quân rõ Lâm Tiêu đang ở ngay trong Ty Lễ Giám.

thể tiết lộ điều đó, chỉ thể chờ Mộ Dung Trần tự dẫn đến mặt Đỗ Thiếu Lang.

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lang thoáng biến đổi, một tia hung ác chợt lóe lên nhanh ch.óng tan biến, đó là vẻ điềm tĩnh thường ngày. Hắn lập tức sang Phúc Toàn, lệnh: "Còn chờ gì nữa! Truyền tin cho Mộ Dung Trần! Bảo tìm bằng 'Diêm Vương Địch' đến diện kiến trẫm ngay lập tức! Không chậm trễ!"

Phúc Toàn tuân lệnh, cúi vội vã rời .

Đám ngự y lúc mới dám thở phào nhẹ nhõm, vội lau mồ hôi trán cùng lui , canh giữ bên ngoài gian phòng nhỏ, tiếp tục tìm cách khống chế độc tố trong Hoa Mộ Thanh.

Đỗ Thiếu Lang phịch xuống ghế, sắc mặt vẫn vô cùng âm trầm, khó coi.

Đỗ Thiếu Quân khẽ , cất giọng: "Hoàng , xem thật sự quan tâm đến Hoa nhị tiểu thư đấy."

Khi ngoài, luôn gọi Đỗ Thiếu Lang như , cốt để tỏ ... " thiết".

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lang hòa hoãn hơn một chút, lắc đầu : "Chỉ là một mỹ nhân tâm tính tệ mà thôi. Sau đưa cung, cũng coi như thêm một thú vui."

Một đang trúng độc đầy cũng thể là tâm tính tệ ư?

Đỗ Thiếu Quân khẽ lắc đầu, coi một sống như món đồ chơi, thật đáng khinh.

Nếu Mộ Dung Trần mà những lời của Đỗ Thiếu Lang, sẽ nổi cơn thịnh nộ đến mức nào.

Đang miên man suy nghĩ, thủ lĩnh Long Vệ mặc giáp mềm bước , quỳ một gối xuống Đỗ Thiếu Lang, ánh mắt thoáng do dự, liếc Đỗ Thiếu Quân một cái.

Đỗ Thiếu Lang khoát tay: "Không , cứ ."

Thủ lĩnh Long Vệ lập tức nghiêm giọng báo cáo: "Bẩm bệ hạ, hung thủ trong vụ ám sát hôm qua tra xét kỹ lưỡng. Trong y phục của một tên t.ử sĩ, thuộc hạ phát hiện vật ."

Nói xong, cung kính dâng lên một món đồ.

Đỗ Thiếu Lang cầm lên xem, vẻ mặt dịu đôi chút lập tức trở nên tối sầm, lạnh lẽo trở .

Đó là một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy dành cho nữ giới.

Chiếc nhẫn màu xanh biếc, bên trong những vết nứt tự nhiên trông như những bông hoa tuyết, vô cùng kỳ lạ và mỹ lệ.

Đỗ Thiếu Quân liếc , bật khẽ: "Xem đúng là vật của nữ nhân."

Hắn sang hỏi thủ lĩnh Long Vệ: "Nhìn qua cũng là vật tầm thường, hẳn là lai lịch lớn? Đã tra là của ai ?"

Thủ lĩnh Long Vệ Đỗ Thiếu Lang, đáp: "Là đồ của Quý phi nương nương."

Lông mày Đỗ Thiếu Quân khẽ nhướng lên, miệng thì kinh hô: "Sao thể..."

Đỗ Thiếu Lang im lặng gì.

Hắn nhớ rõ chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy , đó là món đồ vô tình mua tại một thị trấn nhỏ nơi biên cương khi còn chinh chiến năm xưa.

Lúc ... vốn định tặng cho Hoa Mộ Thanh.

Thế nhưng chiếc nhẫn vẫn kịp trao , kết quả một ngày nọ Hoa Như Nguyệt thấy. Nàng sức nũng nịu đòi cho bằng , cuối cùng cũng mềm lòng mà đưa cho nàng.

Không ngờ hôm nay, chiếc nhẫn trở thành vật chứng dùng để mua chuộc thích khách ám sát Hoa Mộ Thanh?

Trong lòng Đỗ Thiếu Lang, là phẫn nộ, thì từ "tàn độc" lẽ còn thích hợp hơn.

Tận sâu trong thâm tâm, luôn coi đoạn tình cảm dành cho nữ nhân năm xưa ở vùng biên ải như một thứ tình cảm thuần khiết và cao quý, ai thể sánh bằng.

Thế mà giờ đây, thứ tình cảm thiêng liêng đó khác đem bôi nhọ.

Càng dậy sóng trong lòng, vẻ mặt càng điềm nhiên bình thản.

Hắn thản nhiên vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, giọng điệu trở thong dong, thậm chí còn mang theo chút mỉa mai: "Quý phi dù thuê g.i.ế.c , cũng sẽ ngu ngốc đến mức để chứng cứ rõ ràng thế . Còn tra gì khác ?"

Thủ lĩnh Long Vệ tiếp lời: "Thêm một chuyện nữa, độc d.ư.ợ.c mà bọn t.ử sĩ trúng đến từ Tây Giang, chiết xuất từ nội tạng của một loài cá nóc. Ở kinh thành, chỉ một hiệu t.h.u.ố.c tư nhân lén bán loại độc . Thuộc hạ điều tra rõ, hiệu t.h.u.ố.c đó... là do phủ Đại Hành Thượng Thư lén lút mở ."

"Cái gì?"

Đỗ Thiếu Quân kinh ngạc thốt lên: "Sao thể liên lụy đến Thái Hậu ?"

Đại Hành Thượng Thư, chính là cháu trai của Hoàng Thái Hậu La Đức Phương!

Đỗ Thiếu Lang chỉ khẽ gật đầu: "Xem , kẻ cố ý vu oan giá họa."

Thủ lĩnh Long Vệ cúi đầu: "Hiện tại chứng cứ chứng minh phía còn kẻ chủ mưu, thuộc hạ sẽ cho dốc lực điều tra."

Đỗ Thiếu Lang cất chiếc nhẫn , khẽ gật đầu.

Lại thủ lĩnh Long Vệ báo: "Bệ hạ, còn một việc nữa."

"Nói ."

"Hôm qua lúc thuộc hạ cứu tiểu thư, tận mắt trông thấy một kẻ áo đen ngăn cản sát thủ. Nhìn trang phục mặc, nếu thuộc hạ nhầm, thì của Ty Lễ Giám."

"Ồ?"

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lang lập tức sáng lên, lộ vẻ hứng thú.

Đỗ Thiếu Quân liếc , : "Ái chà, vị Cửu Thiên Tuế đúng là một lòng vì bệ hạ nha. Mấy hôm thần còn cùng uống rượu, sắp dâng lên hoàng một vị đại mỹ nhân tuyệt thế gì đó. Có khi nào chính là Hoa Mộ Thanh? Người của Ty Lễ Giám đó, phái để âm thầm theo dõi và bảo vệ nàng ?"

Trong lòng Đỗ Thiếu Lang khẽ động, chợt nhớ chuyện đây Mộ Dung Trần từng cố ý đến gặp Hoa Mộ Thanh.

Sự nghi ngờ mặt dần tan , khóe môi nở một nụ nhẹ: "Tiểu t.ử Dung Trần , đúng là…"

Đỗ Thiếu Quân ha hả: "Cửu Thiên Tuế quả thực tận tâm vì giang sơn Triều Đại Lý, dâng một Hoa Như Nguyệt, chuẩn dâng tiếp Hoa Mộ Thanh. Chậc chậc... Không còn tưởng là... kẻ buôn đấy chứ!"

Kẻ buôn ...

Quỷ Lục đang xổm ngoài sân khẽ co giật khóe miệng.

Nghi ngờ trong lòng Đỗ Thiếu Lang cuối cùng cũng tan biến , bật , chỉ Đỗ Thiếu Quân: "Cẩn thận cái miệng ngươi, nếu tên bụng hẹp hòi Mộ Dung Trần thấy, sợ là sẽ xé nát miệng ngươi mất."

Đỗ Thiếu Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nịnh nọt theo.

Hoa phủ – Khu Thấu Tương Viện của Hoa Mộ Thanh

Xuân Hà lo lắng Tố Cẩm vội vã trở về, hỏi dồn: "Tiểu thư rốt cuộc thế nào ?"

Mắt Tố Cẩm hoe đỏ, liên tục lắc đầu: "Bị trúng độc Đố Phu Nhân ."

Xuân Hà kinh hoảng lùi mấy bước, vội xoay định lấy tín vật để truyền tin khẩn cho Quỷ Vệ dùng riêng: "Phải lập tức báo cho chủ t.ử!"

Tố Cẩm kéo nàng : "Đỗ Thiếu Lang và của Cửu Thiên Tuế phái đến – Quỷ Tam, cho báo tin . Đừng cuống. Việc cần lúc là tranh thủ thời gian tiểu thư hôn mê, suy nghĩ cách đối phó tiếp theo."

Xuân Hà định tinh thần, gật đầu: "Ngươi đúng, cuống quá . Chuyện ... sợ là họa phúc đan xen. Tiểu thư tiếp cận Đỗ Thiếu Lang, cũng dễ bề hành sự."

Tố Cẩm gật đầu đồng tình: "Ừ. mà... vụ ám sát hôm qua, cứ thấy gì đó đúng."

Xuân Hà nhíu mày: "Không đúng chỗ nào?"

Tố Cẩm chau mày: "Đám thích khách đó... cảm giác như cố tình nhắm tiểu thư. Nếu , một chiếc kiệu bình thường như , thể chính xác tìm trúng ?"

Sắc mặt Xuân Hà cũng đổi.

Đang định gì đó thì thấy Phúc T.ử dìu Quỷ Tam từ ngoài .

Sắc mặt Quỷ Tam trắng bệch, thấy hai liền : "Hôm qua cho truyền tin đến Cửu Thiên Tuế, chắc chắn tối nay sẽ về tới, các ngươi cần lo. Với tay nghề của Thái y viện, giữ mạng tiểu thư thêm ba đến năm ngày chắc chắn thành vấn đề."

Xuân Hà vốn quen với Quỷ Tam, bước đỡ xuống hỏi tiếp: "Về chuyện ám sát hôm qua, trong lòng ngươi nghĩ thế nào?"

Quỷ Tam liếc qua ba mặt, sắc mặt hề d.a.o động, chỉ trầm ngâm một lúc : "Chắc là cố ý bày màn kịch ám sát mặt Đỗ Thiếu Lang."

Xuân Hà vội hỏi: "Sao ngươi ?"

Quỷ Tam dừng một chút : "Tên t.ử sĩ cuối cùng b.ắ.n ám khí tẩm độc, hướng sai . Với bản lĩnh của , tuyệt đối thể phạm sơ đẳng như ."

Lúc đó Quỷ Tam vẫn rời , mà ẩn quan sát từ trong bóng tối.

Xuân Hà nhíu mày: "Chẳng lẽ cố tình tiểu thư tiếp cận Đỗ Thiếu Lang? sẽ là ai chứ?"

Phúc T.ử vẻ mặt trầm trọng của mấy , chút sợ hãi. Thấy vết thương mới Quỷ Tam chảy m.á.u, nàng liền bước đến giúp xử lý.

Quỷ Tam liếc nàng một cái, còn như khi thản nhiên như , mà khẽ nghiêng mặt tránh , chút tự nhiên.

Tố Cẩm trầm ngâm một lát, lấy mặt nạ da , : "Chuyện rốt cuộc là ai gây , đợi điện hạ về hãy tính. Bên tiểu thư thiếu chăm sóc, mang ít quần áo đến đó một chuyến. Ngoài còn thị vệ của Đỗ Thiếu Lang đang chờ."

Xuân Hà lo lắng : "Ta cùng ngươi..."

Tố Cẩm vỗ vai nàng: "Tỷ cứ ở tĩnh dưỡng . Nếu tỷ xảy chuyện gì nữa, bên cạnh tiểu thư sẽ thật sự còn ai dùng ."

Xuân Hà đành gật đầu, dặn: "Vậy nhớ cẩn thận việc."

Thấy Tố Cẩm rời , lúc Xuân Hà mới để lộ vẻ mặt hối hận đầy day dứt: "Đều tại , hôm đó lẽ nên theo mới đúng..."

Quỷ Tam lắc đầu: "Ngươi theo cũng vô ích, đám đó là cao thủ. Một còn chẳng cản nổi, thêm ngươi cũng khác gì."

Xuân Hà siết c.h.ặ.t lòng bàn tay, một lúc ngẩng đầu về hướng Tố Cẩm : "Chỉ mong tiểu thư bình an vô sự."

Quỷ Tam cũng gật đầu theo: "Lần điện hạ trở về, sợ là sẽ nổi trận lôi đình."

Phúc T.ử ở phía liếc hai , c.ắ.n môi, lặng lẽ .

Mà đúng như Quỷ Tam dự đoán.

Mộ Dung Trần quả thực về từ Giang Nam chiều tối hôm đó, gần như cưỡi c.h.ế.t mười con tuấn mã Hãn Huyết!

Vừa đặt chân đến kinh thành, lập tức xách theo Lâm Tiêu, kẻ vẫn đang nhàn nhã ở Ty Lễ Giám nghịch ngợm t.h.u.ố.c độc và cổ trùng, lao thẳng đến biệt viện hoàng gia ngoài thành.

Lúc Đỗ Thiếu Lang ở đó, chỉ hai Long Vệ canh giữ bên ngoài. Vừa thấy Mộ Dung Trần áo bào tím như mây cuộn ập tới, lập tức quỳ xuống hô: "Cửu Thiên Tuế, Hoàng Thượng lệnh, cho ngoài tùy tiện..."

"Rầm!"

Một còn kịp hết câu Mộ Dung Trần tung một cước đá bay, đập mạnh tường phía , phun một ngụm m.á.u tươi, thể bò dậy nổi.

Mộ Dung Trần nhấc chân định sải bước trong, một tên Long Vệ khác vội vàng chắn .

Hắn thậm chí chẳng thèm liếc , chỉ nhẹ vung tay áo rộng, cũng hất bay , đập thẳng xuống gốc cây đào trong sân. Một ngụm m.á.u tươi phun , nhuộm đỏ cả bãi cát trắng tinh như tuyết, trông chẳng khác gì một mảng hoa đỏ thắm nở rộ giữa nền trắng ch.ói lòa.

Lâm Tiêu xách theo hòm t.h.u.ố.c, lắc đầu, bĩu môi bước từ cổng viện.

Phía , Mộ Dung Trần ngoái đầu liếc một cái: "Mau chân lên! Lề mề nữa là Bổn Đốc phế luôn đôi chân thối của ngươi, bằng cặp khác đấy?"

Lâm Tiêu sững , lập tức cắm đầu chạy, trong bụng thì c.h.ử.i rủa ngừng. Đồ súc sinh! Thấy sắc quên nghĩa, đúng là ma quỷ đội lốt !

Ngoài hành lang nhỏ phòng vẫn còn mấy vị ngự y đang trông chừng.

Tất cả đều tận mắt chứng kiến cảnh Mộ Dung Trần chỉ với một cái tát hất bay Long Vệ, ai dám mở miệng, vội vàng quỳ sụp xuống.

Lúc , Tố Cẩm đang bưng chậu nước nóng từ trong phòng bước . Dù mang mặt nạ da , Mộ Dung Trần vẫn chỉ liếc qua nhận nàng.

Tố Cẩm đặt chậu nước xuống, còn kịp hành lễ, Mộ Dung Trần bước nhanh tới mặt, trầm giọng hỏi: "Nàng thế nào ?"

Mắt Tố Cẩm đỏ hoe, khẽ lắc đầu.

Tức thì, khuôn mặt như tà tiên yêu nghiệt của Mộ Dung Trần thoáng chốc phủ đầy vẻ âm trầm đáng sợ.

Hắn đẩy cửa bước .

Trên chiếc giường lớn bằng gỗ nam mộc khảm chỉ vàng, dây leo uốn lượn quanh cột, Hoa Mộ Thanh đang lặng lẽ đó.

Không còn là dáng vẻ như mỗi đối diện , dù giả vờ vô tội đáng thương, trong mắt nàng vẫn luôn ẩn chứa những toan tính, khi phẫn nộ, khi mất kiểm soát, đôi lúc bật đầy ẩn ý.

giờ, tất cả đều biến mất.

Chỉ một cái cụp mi mắt, cũng khiến khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trở nên tái nhợt như tuyết phủ sương bao, chẳng còn chút sinh khí nào.

Đôi môi vốn mang sắc hồng đào nay tím đen, khiến dung nhan vốn nghiêng nước nghiêng thành càng thêm vẻ u ám yêu dị, như bông hoa yêu tà nở rộ trong bóng tối.

Lông mày liễu nhạt khẽ chau .

Dù đang hôn mê, nàng vẫn như đang chịu đựng một nỗi đau đớn khó tả.

Mộ Dung Trần bên giường, cúi nha đầu ngốc nghếch .

Ánh mắt dừng lớp băng gạc cuốn quanh vết thương nơi bả vai nàng, đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm lạnh lẽo.

Chợt nhếch môi , giọng như ma quỷ thì thầm: "Nha đầu, dám lén lưng Bổn Đốc mà thương ? Bổn Đốc lột da ngươi mới hả giận!"

Lâm Tiêu lén quan sát sắc mặt , từng thấy Mộ Dung Trần lộ vẻ như bao giờ.

Rõ ràng là đau lòng đến tột độ, đau đến mức giận dữ, chẳng cho .

Chỉ còn cách dùng giận dữ và vẻ lạnh lùng độc ác để che giấu cảm xúc thật của .

Hắn khẽ bĩu môi, bước lên: "Muốn lột da cũng đợi còn sống chứ! Tránh , đừng cản gia gia đây cứu ."

Mộ Dung Trần liếc một cái sắc như d.a.o.

Lâm Tiêu lúc thì dám lên mặt, ưỡn cổ : "Sao? Chậm một khắc thôi, tiểu nha đầu mà c.h.ế.t thì đừng trách gia gia báo !"

Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Trần tối sầm .

Khiến Lâm Tiêu lạnh toát cả , vội vã giả vờ thấy, chen lên bắt mạch cho Hoa Mộ Thanh.

Ngay đó, nhíu mày: "Thảo nào thành thế . Có ngươi truyền nội lực Thiên Âm Chi Hàn, còn tưởng độc của Đố Phu Nhân dễ dàng gì xâm nhập cơ mà. Hóa …"

Hắn liếc qua Mộ Dung Trần: "Nàng vận nội lực."

Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức đen , rõ ràng dặn dặn tiểu nha đầu dùng nội lực nữa! Thế mà nàng cứ cứng đầu! Nha đầu c.h.ế.t tiệt , thật là chọc tức c.h.ế.t mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-181-cuu-nguoi.html.]

Lâm Tiêu sang, rút tay về, mở hòm t.h.u.ố.c , lục lọi : "Nàng nội lực phản phệ, giờ thì chút công lực cũng chẳng còn. Ngũ tạng lục phủ đều tổn thương, đương nhiên độc càng ngấm sâu hơn."

Nói , đầu Tố Cẩm đang ở cửa: "Đi chuẩn một thùng nước lớn, đổ nước nóng , lấy lọ ."

Hắn đưa cho nàng một lọ t.h.u.ố.c bổ: "Rắc hết trong đó. Nửa canh giờ , đỡ tiểu thư nhà ngươi ngâm ."

Tố Cẩm vội vàng chạy tới nhận lấy lọ t.h.u.ố.c, lui nhanh ngoài.

Lâm Tiêu lấy một bó kim châm cứu dài chừng ba tấc, xếp ngay ngắn thành hàng, rút một cây, với Mộ Dung Trần: "Ta cần nửa canh giờ để dẫn độc đầu cho nha đầu . Trong lúc đó, ngươi nên nghĩ xem tí nữa Đỗ Thiếu Lang đến sẽ hỏi ngươi tìm kiểu gì đấy."

"Hừ, mặc !"

Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng, gương mặt tà mị lạnh lùng hiện rõ vẻ khinh thường: "Hắn hỏi thì ? Bổn Đốc việc, cần giải thích với ?"

Lâm Tiêu bật lắc đầu, nhẹ nhàng cắm một cây kim châm huyệt ấn đường của Hoa Mộ Thanh.

Mộ Dung Trần khẽ cau mày.

Lại Lâm Tiêu : "Ngươi để tâm đến thì cũng thôi, nhưng chuyện chắc chắn đơn giản như . Tốt nhất ngươi nên gọi mấy tên Quỷ Vệ của tới hỏi cho rõ. Nếu thể âm thầm tính kế đến Hoa Mộ Thanh, thậm chí còn lôi cả Đỗ Thiếu Lang một ván cờ... thì kẻ đó, e rằng... hạng tầm thường ."

Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lẽo như băng, lặng im một lúc liếc Hoa Mộ Thanh đang giường, đó xoay rời .

Lâm Tiêu cắm thêm một cây kim huyệt Thiên Linh Cái của Hoa Mộ Thanh, khẽ lắc đầu, thì thầm: "Quả nhiên là họa thủy khuynh quốc... Đó là Mộ Dung Trần mà. Ngươi nghĩ phận chỉ đơn giản là Cửu Thiên Tuế của triều Đại Lý thôi … Tiểu nha đầu , là phúc họa, thật sự khó mà …”

Quỷ Tam đang quỳ đất kể chuyện từ đầu đến cuối, nhưng Mộ Dung Trần lên tiếng.

Quỷ Lục quỳ bên cạnh, cũng đem những gì lén ở hoàng gia biệt viện kể .

Chiếc nhẫn Hoa Như Nguyệt đeo độc, và nguồn gốc của thứ độc xuất phát từ hiệu t.h.u.ố.c của cháu trai La Đức Phương.

Một ván cờ phức tạp, kéo theo Đỗ Thiếu Lang, La Đức Phương, Hoa Như Nguyệt, Hoa Mộ Thanh, ngay cả Cửu Thiên Tuế cũng khó lòng ngoài cuộc.

Mộ Dung Trần nhếch mép, bật khe khẽ: "Thật ngờ, ngay mắt Bổn Đốc thể ẩn giấu một nhân vật lợi hại đến . Quỷ Nhị!"

Quỷ Nhị tức tốc tiến lên phía : "Thuộc hạ mặt!"

"Đi điều tra cho ! Dù xới tung kinh thành lên cũng tìm cho dấu vết của kẻ đó."

Giọng Mộ Dung Trần trầm thấp, lạnh lẽo như tiếng gọi của t.ử thần.

Quỷ Nhị tuân lệnh rời .

Mộ Dung Trần cúi đầu Quỷ Tam vẫn đang quỳ rạp, sắc mặt trắng bệch như sắp c.h.ế.t.

Hắn dừng một lát lạnh lùng : "Lập công chuộc tội, thì ngươi vẫn còn cơ hội ở hàng ngũ Quỷ Vệ."

Nỗi nghi ngờ trong lòng Đỗ Thiếu Lang tan biến, bật , chỉ Đỗ Thiếu Quân: "Ngươi nên cẩn thận cái miệng của , lỡ mà để Mộ Dung Trần, kẻ bụng hẹp hòi thì khi xé xác ngươi đấy."

Đỗ Thiếu Quân âm thầm thở phào, tiếp tục nịnh hùa theo.

Hoa phủ - Khu Thấu Tương Viện của Hoa Mộ Thanh.

Xuân Hà lo lắng Tố Cẩm hớt hải chạy về, vội hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc chuyện gì xảy ?"

Mắt Tố Cẩm đỏ hoe, liên tục lắc đầu: "Tiểu thư trúng độc Đố Phu Nhân ."

Xuân Hà kinh hãi lùi mấy bước, định xoay lấy tín vật đặc biệt của Quỷ Vệ để báo tin khẩn cấp: "Phải báo ngay tin cho chủ t.ử!"

Tố Cẩm vội kéo nàng : "Đỗ Thiếu Lang và Quỷ Tam, của Cửu Thiên Tuế phái đến , báo tin . Đừng hoảng loạn. Quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ lúc tiểu thư còn hôn mê để nghĩ cách đối phó với tình hình."

Xuân Hà cố gắng trấn tĩnh, gật đầu: "Ngươi , mất bình tĩnh quá. Lần ... lẽ trong rủi may. Việc tiểu thư tiếp cận Đỗ Thiếu Lang, sẽ dễ hành động hơn."

Tố Cẩm đồng tình: "Ừ. ... vụ ám sát hôm qua, vẫn thấy gì đó ."

Xuân Hà nhíu mày: "Không ở chỗ nào?"

Tố Cẩm chau mày: "Đám thích khách đó... cảm giác như cố tình nhắm tiểu thư. Nếu thì, một chiếc kiệu bình thường như , chúng thể tìm trúng chính xác đến thế?"

Sắc mặt Xuân Hà trở nên nghiêm trọng.

Khi nàng định gì đó thì Phúc T.ử dìu Quỷ Tam bước .

Sắc mặt Quỷ Tam trắng bệch, thấy hai liền : "Hôm qua cho báo tin cho Cửu Thiên Tuế , chắc chắn tối nay sẽ về đến. Với y thuật của Thái y viện, việc giữ mạng cho tiểu thư ba đến năm ngày chắc chắn thành vấn đề."

Xuân Hà vốn quen Quỷ Tam, bước đỡ xuống hỏi: "Về vụ ám sát hôm qua, ngươi nghĩ thế nào?"

Quỷ Tam liếc ba , sắc mặt đổi, trầm ngâm : "Chắc chắn cố ý dựng lên màn kịch ám sát mặt Đỗ Thiếu Lang."

Xuân Hà vội hỏi: "Sao ngươi ?"

Quỷ Tam ngập ngừng một chút : "Tên t.ử sĩ cuối cùng b.ắ.n ám khí tẩm độc, hướng sai lệch. Với bản lĩnh của , thể sai lầm sơ đẳng như ."

Lúc đó, Quỷ Tam vẫn rời , mà ẩn quan sát từ trong bóng tối.

Xuân Hà nhíu mày: "Chẳng lẽ cố tình tiểu thư tiếp cận Đỗ Thiếu Lang? đó là ai?"

Phúc T.ử vẻ mặt trầm trọng của , chút sợ hãi. Thấy vết thương Quỷ Tam chảy m.á.u, nàng liền đến giúp xử lý.

Quỷ Tam liếc nàng, còn thản nhiên như khi, khẽ nghiêng mặt tránh , chút tự nhiên.

Tố Cẩm trầm ngâm, lấy mặt nạ da , : "Chuyện rốt cuộc là do ai gây , đợi điện hạ về tính. Bên cạnh tiểu thư thiếu chăm sóc, mang ít quần áo đến đó. Bên ngoài còn thị vệ của Đỗ Thiếu Lang đang chờ."

Xuân Hà lo lắng: "Ta cùng ngươi..."

Tố Cẩm vỗ vai nàng: "Tỷ cứ ở tĩnh dưỡng . Nếu tỷ xảy chuyện gì nữa, bên cạnh tiểu thư thật sự còn ai dùng ."

Xuân Hà gật đầu, dặn dò: "Vậy nhớ cẩn thận việc."

Thấy Tố Cẩm rời , Xuân Hà lộ vẻ hối hận: "Đều tại , hôm đó nên theo mới ..."

Quỷ Tam lắc đầu: "Ngươi theo cũng vô ích, đám đó cao thủ. Một còn cản nổi, thêm ngươi cũng thôi."

Xuân Hà siết c.h.ặ.t t.a.y, ngẩng đầu hướng Tố Cẩm : "Chỉ mong tiểu thư bình an."

Quỷ Tam gật đầu: "Lần điện hạ về, e là sẽ nổi trận lôi đình."

Phúc T.ử liếc hai , c.ắ.n môi, lặng lẽ .

Và đúng như Quỷ Tam dự đoán.

Mộ Dung Trần quả thực về từ Giang Nam chiều tối hôm đó, gần như cưỡi c.h.ế.t mười con tuấn mã Hãn Huyết!

Vừa đến kinh thành, xách theo Lâm Tiêu, kẻ vẫn còn nhàn nhã nghịch t.h.u.ố.c độc và cổ trùng ở Ty Lễ Giám, lao thẳng đến biệt viện hoàng gia ngoài thành.

Đỗ Thiếu Lang ở đó, chỉ hai Long Vệ canh giữ. Vừa thấy Mộ Dung Trần áo bào tím như mây cuộn kéo đến, lập tức quỳ xuống hô: "Cửu Thiên Tuế, Hoàng Thượng lệnh, cho phép ngoài tùy tiện..."

"Rầm!"

Một còn kịp hết câu Mộ Dung Trần đá bay, đập mạnh tường, phun một ngụm m.á.u, thể dậy.

Mộ Dung Trần định sải bước , một tên Long Vệ khác vội vàng chắn mặt.

Hắn chẳng thèm , chỉ vung tay áo, cũng hất bay, đập gốc cây đào. Một ngụm m.á.u tươi nhuộm đỏ bãi cát trắng, trông như một đóa hoa đỏ thắm nở rộ giữa nền tuyết.

Lâm Tiêu xách hòm t.h.u.ố.c, lắc đầu, bĩu môi bước .

Phía , Mộ Dung Trần ngoái đầu : "Mau lên! Còn chậm trễ nữa là Bổn Đốc phế đôi chân ngươi, đôi khác đấy?"

Lâm Tiêu sững , lập tức cắm đầu chạy, trong bụng c.h.ử.i rủa ngừng. Đồ súc sinh! Thấy sắc quên nghĩa, đúng là ma quỷ!

Ngoài hành lang nhỏ phòng vẫn còn mấy ngự y đang .

Tất cả đều tận mắt thấy Mộ Dung Trần tát bay Long Vệ, ai dám hé răng, vội quỳ xuống.

Lúc , Tố Cẩm bưng chậu nước nóng từ trong phòng bước . Dù đeo mặt nạ, Mộ Dung Trần vẫn nhận nàng.

Tố Cẩm đặt chậu xuống, kịp hành lễ, Mộ Dung Trần bước tới, trầm giọng: "Nàng thế nào ?"

Mắt Tố Cẩm đỏ hoe, khẽ lắc đầu.

Khuôn mặt như tà tiên của Mộ Dung Trần thoáng chốc trở nên âm trầm.

Hắn đẩy cửa bước .

Trên giường lớn bằng gỗ nam mộc khảm chỉ vàng, Hoa Mộ Thanh đang lặng lẽ đó.

Không còn dáng vẻ như , dù giả vờ đáng thương, trong mắt nàng vẫn luôn toan tính, khi phẫn nộ, lúc mất kiểm soát, đôi khi bật ẩn ý.

giờ đây, tất cả biến mất.

Chỉ một cái cụp mắt thôi, cũng khiến khuôn mặt khuynh quốc trở nên tái nhợt như tuyết phủ, chẳng còn sinh khí.

Đôi môi vốn hồng đào nay tím đen, khiến dung nhan vốn nghiêng nước nghiêng thành càng thêm vẻ u ám yêu dị, như đóa hoa yêu tà nở rộ trong bóng tối.

Đôi lông mày lá liễu khẽ chau .

Dù đang hôn mê, nàng vẫn như đang chịu đựng nỗi đau khó tả.

Mộ Dung Trần bên cửa sổ, nha đầu ngốc nghếch .

Ánh mắt dừng lớp băng gạc cuốn quanh vết thương nơi bả vai, đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm lạnh lẽo.

Chợt nhếch môi , giọng như ma quỷ thì thầm: "Nha đầu, dám lén lưng Bổn Đốc mà thương ? Bổn Đốc lột da ngươi mới hả giận!"

Lâm Tiêu lén quan sát sắc mặt , từng thấy Mộ Dung Trần lộ vẻ mặt như bao giờ.

Rõ ràng là đau lòng đến tột độ, đau đến mức giận dữ, chẳng .

Chỉ còn cách dùng giận dữ và vẻ lạnh lùng độc ác để che giấu cảm xúc thật.

Hắn bĩu môi, bước lên: "Muốn lột da cũng đợi còn sống chứ! Tránh , đừng cản gia gia đây cứu ."

Mộ Dung Trần liếc sắc như d.a.o.

Lâm Tiêu lúc mới dám lên mặt, ưỡn cổ: "Sao? Chậm một khắc thôi, tiểu nha đầu c.h.ế.t thì đừng trách gia gia báo !"

Vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Trần tối sầm .

Làm Lâm Tiêu lạnh toát cả , vội giả vờ như thấy gì, chen lên bắt mạch cho Hoa Mộ Thanh.

Ngay đó, nhíu mày: "Thảo nào thế . Có ngươi truyền nội lực Thiên Âm Chi Hàn, còn tưởng độc Đố Phu Nhân dễ xâm nhập. Hóa ..."

Hắn liếc Mộ Dung Trần: "Nàng vận nội lực."

Sắc mặt Mộ Dung Trần đen , rõ ràng dặn dặn dùng nội lực nữa! Vậy mà nàng vẫn cứ cứng đầu! Thật là chọc tức c.h.ế.t mà!

Lâm Tiêu sang, rút tay về, mở hòm t.h.u.ố.c, lục lọi : "Nàng nội lực phản phệ, giờ thì chút công lực cũng chẳng còn. Ngũ tạng lục phủ đều tổn thương, đương nhiên độc càng ngấm sâu."

Nói , đầu Tố Cẩm ở cửa: "Đi chuẩn một thùng nước lớn, đổ nước nóng , lấy lọ ."

Hắn đưa cho nàng một lọ t.h.u.ố.c bột: "Rắc hết đó. Nửa canh giờ , đỡ tiểu thư ngâm ."

Tố Cẩm vội chạy tới nhận lấy, nhanh ch.óng lui .

Lâm Tiêu lấy một bó kim châm cứu dài chừng ba tấc, xếp ngay ngắn thành hàng, rút một cây, với Mộ Dung Trần: "Ta cần nửa canh giờ để dẫn độc đầu cho nha đầu . Trong lúc đó, ngươi nên nghĩ xem tí nữa Đỗ Thiếu Lang đến sẽ hỏi ngươi tìm đấy."

"Hừ, mặc !"

Mộ Dung Trần hừ lạnh, gương mặt tà mị lạnh lùng khinh thường: "Hắn hỏi thì ? Bổn Đốc việc, cần giải thích với ?"

Lâm Tiêu bật lắc đầu, nhẹ nhàng cắm một cây kim huyệt ấn đường của Hoa Mộ Thanh.

Mộ Dung Trần khẽ cau mày.

Lại Lâm Tiêu : "Ngươi để tâm đến cũng , nhưng chuyện chắc chắn đơn giản. Tốt nhất ngươi nên gọi Quỷ Vệ của ngươi tới hỏi rõ chuyện. Nếu âm thầm tính kế Hoa Mộ Thanh, thậm chí còn lôi cả Đỗ Thiếu Lang ... thì kẻ đó, e rằng tầm thường."

Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lẽo như băng, lặng im một lúc liếc Hoa Mộ Thanh đang giường, đó xoay rời .

Lâm Tiêu cắm thêm một cây kim huyệt Thiên Linh Cái của Hoa Mộ Thanh, khẽ lắc đầu, thì thầm: "Quả nhiên là họa thủy khuynh quốc… Đó là Mộ Dung Trần mà. Ngươi nghĩ phận chỉ đơn giản là Cửu Thiên Tuế của triều Đại Lý thôi … Tiểu nha đầu , là phúc họa, thật sự khó mà ..."

Quỷ Tam quỳ đất kể chuyện, nhưng Mộ Dung Trần vẫn im lặng.

Quỷ Lục quỳ bên cạnh, cũng kể những gì ở biệt viện hoàng gia.

Chiếc nhẫn của Hoa Như Nguyệt độc, nguồn gốc từ tiệm t.h.u.ố.c của cháu trai La Đức Phương.

Một ván cờ, kéo theo Đỗ Thiếu Lang, La Đức Phương, Hoa Như Nguyệt, Hoa Mộ Thanh, và cả Cửu Thiên Tuế.

Mộ Dung Trần nhếch mép, bật khẽ: "Hóa ngay mắt Bổn Đốc kẻ ghê gớm đến . Quỷ Nhị!"

Quỷ Nhị lập tức bước lên: "Có thuộc hạ!"

"Đi điều tra! Dù khiến kinh thành long trời lở đất cũng tìm dấu vết của kẻ đó."

Giọng Mộ Dung Trần trầm thấp như bóng ma.

Quỷ Nhị tuân lệnh rời .

Mộ Dung Trần cúi đầu Quỷ Tam đang quỳ rạp, sắc mặt tái nhợt như sắp c.h.ế.t.

Hắn ngưng một thoáng, lạnh nhạt : "Lập công chuộc tội, ngươi cần loại khỏi hàng ngũ Quỷ Vệ nữa."

Hắn thoáng biến sắc mặt, nhưng nhanh tươi trở , : "Hôm nay khó Dung Trần . Người cứu về chứ?"

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, nở một nụ lười biếng nhưng ẩn chứa sự kiêu ngạo và vẻ lạnh lùng của kẻ bề xuống: "Vẫn còn đang ngâm t.h.u.ố.c đấy! Bổn Đốc sai Lâm Tiêu trông chừng cẩn thận ."

Lời của hề dùng kính ngữ, coi trọng tôn ti trật tự.

Nếu là kẻ khác, lẽ sớm khép tội vô lễ, bất kính với Hoàng Thượng!

là Mộ Dung Trần! Người từng tiên hoàng ban chiếu chỉ cho phép khi diện kiến cần quỳ lạy, ngang hàng với tiên hoàng, chỉ thiếu một bước nữa là trở thành Cửu Thiên Tuế quyền uy!

Ngay cả Đỗ Thiếu Lang, theo di chiếu của tiên hoàng, cũng nể mặt Mộ Dung Trần ba phần.

Hắn mỉm , đương nhiên sẽ so đo với thái độ tùy tiện vốn của Mộ Dung Trần, định bước về phía Lộc Minh Uyển, nơi Hoa Mộ Thanh đang ở, thì Mộ Dung Trần chặn .

"Bệ hạ."

Mộ Dung Trần , nửa nửa : "Ngài đưa đến biệt trang như thế , là định đưa nàng cung luôn ? Hay là nuôi dưỡng ở biệt trang ?"

Đỗ Thiếu Lang khựng bước, liếc Mộ Dung Trần, mỉm đáp: "Đưa cung cũng thể."

"Ồ."

Mộ Dung Trần khẽ bật , một tiếng khó hiểu ẩn chứa đầy ý vị sâu xa.

Hắn chắp tay lưng, với tư thái cao ngạo như kẻ vạn vật, áp đảo khí thế của Đỗ Thiếu Lang, thong thả bước đến xuống bên bàn đá.

Hắn khẽ mỉm , thản nhiên đón lấy chiếc lá rơi từ cao, nhẹ nhàng vò nát nó trong lòng bàn tay, giọng lạnh nhạt vang lên: "Bệ hạ định để Hoa cô nương đặt chân cung tan xương nát thịt ?"

Đỗ Thiếu Lang nhíu mày, nhưng hề lên tiếng trách Mộ Dung Trần tự tiện xuống đối diện .

Hắn cũng xuống, hỏi: "Ý của ngươi là gì?"

Khóe môi Mộ Dung Trần nhếch lên: "Bệ hạ cho rằng, vì hôm nay Hoa cô nương thích khách ám sát?"

Đỗ Thiếu Lang sai Long Vệ điều tra, trong lòng cũng vài suy đoán, nhưng thể chắc chắn.

Mộ Dung Trần chậm rãi , giọng điệu như sương khói mờ ảo: "Nha đầu đó, thứ nhất kỹ năng tự vệ, thứ hai mưu mô tính toán, thứ ba phận chính thức. Bệ hạ cứ thế đưa nàng cung, thử hỏi, nếu để vị Quý phi yêu kiều của ngài thấy, nàng còn giữ mạng để chờ ngài sủng hạnh ?"

Sắc mặt Đỗ Thiếu Lang đổi.

Hắn suy nghĩ một lúc, Mộ Dung Trần: "Vậy ý của ngươi là gì?"

Mộ Dung Trần buông tay, để những mảnh lá vụn rơi xuống đất, khẽ: "Chi bằng bệ hạ... giao nha đầu đó cho ?"

Ánh mắt Đỗ Thiếu Lang lập tức trở nên lạnh lẽo, khí thế đế vương bùng phát, nụ mặt cũng trở nên u ám: "Ngươi càng ngày càng to gan, dám đòi cả của trẫm."

Mộ Dung Trần hề sợ hãi, ngước mắt thẳng .

Một lúc , đôi môi đỏ như m.á.u của cong lên sâu hơn, giọng khàn khàn mang theo một tia mê hoặc: "Nếu cô nương đó lấy danh nghĩa của mà tiến cung, bệ hạ nghĩ xem... còn ai dám dễ dàng động đến nàng ?"

 

Loading...