Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 179: Dâng Hương
Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Mộ Thanh trả lời, chỉ khẽ nhíu mày. Thì , bức tranh chính là cảnh nàng gặp Đỗ Thiếu Lang ở Kim Hỷ Lâu hôm đó.
Bàng Thái rốt cuộc ý gì?
Hắn đang dò xét nàng? Nếu , tại cưới nàng?
Nàng khẽ c.ắ.n môi, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ chiếc gối mềm, đầu ngón tay miết qua sợi chỉ bung , tạo nên tiếng sột soạt khẽ khàng mà rợn .
Xuân Hà hiếm khi thấy Hoa Mộ Thanh lộ vẻ lạnh lùng đến . Khí chất toát từ nàng khiến kinh sợ.
Nàng run sợ bên cạnh, quan sát mà dám lên tiếng.
Bỗng Hoa Mộ Thanh khẽ hỏi: "Dạo Cửu Thiên Tuế ở ? Có rảnh đến gặp một chuyến ?"
Xuân Hà sững , đáp ngay: "Tiểu thư ? Chủ t.ử Giang Nam ạ."
"Thật ?" Hoa Mộ Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Xuân Hà thấy rõ vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, vội : "Tối qua khi chủ t.ử giúp tiểu thư khai thông kinh mạch, liền lên đường ngay trong đêm. Nô tỳ cứ tưởng chủ t.ử báo cho tiểu thư, ngờ tiểu thư vẫn ."
Hoa Mộ Thanh nhíu mày: "Vậy khi nào ngài ?"
Xuân Hà suy nghĩ một lúc đáp: "Chắc ba đến năm ngày. Lần chỉ là chuyến công cán ngắn ngày, nhưng cuối năm thể sẽ lâu hơn, khi vài tháng mới về."
Hoa Mộ Thanh gật đầu, nét mặt trầm tư, gì thêm.
Không Mộ Dung Trần bên cạnh, những toan tính của Bàng Thái nàng khó lòng nắm bắt.
Trong kinh thành hoa lệ , vẻ yên bình và thịnh thế, từng một đều âm thầm tính toán, chờ đợi cơ hội hành động.
Tâm cơ thâm sâu, âm mưu quỷ quyệt, đáng sợ hơn những gì nàng từng tưởng tượng.
Không Mộ Dung Trần hậu thuẫn, nàng cảm thấy mỗi bước đều khó khăn.
Tâm trạng trùng xuống, nàng mặt ngoài cửa xe. Con đường trong kinh thành giữa ban ngày nhộn nhịp xe ngựa, tiếng vó ngựa vang vọng.
Thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp. Thế … chẳng ?
Ngày hôm , Hoa Mộ Thanh bất ngờ nhận mời.
Không ngờ từ phủ Hồ Quốc Công.
Hoa Phong cho gọi Hoa Mộ Thanh thư phòng, đích đưa tấm trắng cho nàng, thở dài: "Phủ Hồ Quốc Công tuy kết tội, nhưng Hoàng Thượng nhân đức, truy cứu đến cửu tộc, còn đặc cách cho họ tổ chức tang lễ."
- "… chẳng phủ Hồ Quốc Công xử trảm cả nhà hôm qua ?"
Hoa Mộ Thanh nghi hoặc, thì ai thể tổ chức tang lễ, còn gửi mời đến các quan trong triều?
Hoa Phong thở dài: "Là trưởng t.ử của họ, Tần Thiệu Lâm, đây là Khâm sai thị lang quyền Hoàng Thượng. Vì tội quá nghiêm trọng nên Hoàng Thượng chỉ lệnh lưu đày đến vùng khổ hàn, đồng thời ban ân điển, cho phép lo liệu tang sự mới áp giải ."
Hoa Mộ Thanh lạnh trong lòng. Đỗ Thiếu Lang quả là bậc thầy trong việc dùng thủ đoạn để thu phục lòng , khoác lác về đức hạnh và sự khoan dung.
Không ai ngờ rằng con đó, phía lớp mặt nạ là một trái tim mục ruỗng, bẩn thỉu, tàn nhẫn và vô tình đến mức kinh hoàng!
Nàng nhận mời, Hoa Phong: "Ý phụ là…"
Hoa Phong gật đầu: "Dù gì họ cũng là tội nhân, phụ tự đến thì phần bất tiện. Con cũng từng qua với Hồ Quốc Công phu nhân, chi bằng lấy cớ đó, đến dâng một nén nhang cho khuất."
Đáy mắt Hoa Mộ Thanh lóe lên tia giễu cợt.
Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ xô.
Phủ Hồ Quốc Công trong một đêm tan cửa nát nhà, những kẻ đây tranh kết giao nay tránh như tránh tà!
ngoài mặt, nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vâng, mai con sẽ đến dâng một nén hương cho Hồ Quốc Công phu nhân… À , cho Tần phu nhân."
Hoa Phong hài lòng gật đầu, thấy nàng định lui xuống thì gọi : "À, đúng …"
Hoa Mộ Thanh dừng bước, : "Phụ còn gì dặn dò?"
Hoa Phong do dự một lát: "Thiếu hầu gia của phủ Khai Quốc Hầu đang giam trong Thiên Lao, vụ việc náo động cả kinh thành. Khi Đại Lý Tự thẩm tra, khăng khăng chính con hại ."
Hoa Mộ Thanh nhướng mày trong lòng, nhưng mặt vẻ kinh ngạc.
Hoa Phong thấy , yên tâm phần nào, tiếp: "Con đừng lo, phụ lo liệu thỏa. Chính sát hại Tứ nha đầu, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Có điều, chuyện thể sẽ đến tai Thánh Thượng. Nếu con triệu cung, đừng hoảng sợ."
Hoa Mộ Thanh mở to mắt, tỏ vẻ 'kinh hoảng'.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-179-dang-huong.html.]
Hoa Phong hạ giọng, an ủi nàng: "Phụ sẽ cố gắng hết sức để con đối mặt với những lời đàm tiếu, bàn tán. Dù thì chuyện cũng ảnh hưởng đến danh dự của con gái, nhất định sẽ giải quyết thỏa." Ông hứa hẹn, cố gắng xoa dịu tình hình.
Hoa Mộ Thanh chỉ thầm trong lòng. Tưởng ông đang tính toán gì ?
Trong lòng Hoa Phong chắc chắn đang mong Hoa Mộ Thanh sớm cơ hội gặp Đỗ Thiếu Lang, để khắc sâu tâm trí hình ảnh: Đây chính là con gái của Hoa gia!
Ha, thật nực .
Nàng lắc đầu nhẹ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khiêm nhường, : "Đa tạ phụ , bận tâm vì con ."
Hoa Phong mỉm gật đầu, xua tay ý bảo nàng lui xuống.
Hoa Mộ Thanh rời khỏi thư phòng. Vừa bước , nàng thấy Lục di nương – Liễu Như Thủy, chờ ở đó từ bao giờ.
Bốn mắt chạm . Liễu Như Thủy dịu dàng, khẽ khom hành lễ, vẻ mặt nhu hòa như nước.
Hoa Mộ Thanh khẽ đáp , gọi một tiếng: "Lục di nương."
Rồi hai mỗi một hướng.
Khi đến cổng viện, nàng đầu , thấy Liễu Như Thủy đóng cửa phòng, bên trong vang lên tiếng vui vẻ của Hoa Phong.
Người đàn ông đó, mặc kệ vợ mới phát điên, mất con gái, mất cả con trai trưởng...
Vậy mà, hề tổ chức tang lễ t.ử tế, hề tỏ đau buồn, hề tức giận, cũng chẳng mảy may tiều tụy.
Thậm chí, còn vội vã tìm kiếm một bóng hình mới để lấp chỗ trống.
Hoa Mộ Thanh... tại nàng một cha đáng khinh đến mức ?
-
Ngày hôm .
Tang lễ cử hành tại phủ Hồ Quốc Công.
Hoa Mộ Thanh trong một chiếc kiệu nhỏ, che chắn kín đáo, phô trương phận, lặng lẽ tiến phủ Hồ Quốc Công.
Trước mắt nàng là cổng phủ từng uy nghi, lộng lẫy, giờ đây chỉ còn cờ trắng tang thương, tiêu điều đến t.h.ả.m hại.
Trước cổng, chỉ dựng tạm một linh đường vô cùng sơ sài, tạm bợ.
Xung quanh, vắng tanh, một bóng khách đến viếng hương khuất.
Ngồi trong kiệu, Hoa Mộ Thanh khẽ lạnh. càng , lòng nàng càng thêm buốt giá, xót xa cho cảnh đời đổi trắng đen.
Nàng gõ nhẹ vách kiệu, Tố Cẩm bên ngoài lập tức đáp lời: "Dừng kiệu."
Kiệu dừng .
Tố Cẩm vén rèm kiệu, Hoa Mộ Thanh vịn tay nàng bước xuống.
Tần Thiệu Lâm, với bộ dạng râu ria xồm xoàm, thần sắc tiều tụy, thấy Hoa Mộ Thanh liền sững sờ, ngỡ ngàng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ mạo phạm nàng, thậm chí còn ấp ủ ý định trả thù , hậm hực trong lòng.
Trong kinh thành rộng lớn , bao từng kết giao thiết với phủ Hồ Quốc Công, nịnh bợ ngớt.
Vậy mà giờ đây, chỉ một thiếu nữ, là thích dám một đến đây, phúng viếng.
Thật đáng , nhưng cũng thật đáng thương!
Hắn lặng nàng chậm rãi bước đến linh đường, dặn dò nha bên cạnh dâng vàng mã, nhẹ nhàng cất tiếng, giọng trong trẻo như dòng suối mát.
"Đại công t.ử? Xin ơn cho tiểu nữ một bó hương."
Không chỉ đến viếng, mà còn chủ động dâng hương nữa?!
Hai ngày nay, gửi thiệp tang đến bao nhiêu phủ quyền quý trong kinh thành, nhưng những kẻ từng vây quanh xu nịnh phủ Hồ Quốc Công khi xưa, giờ ai nấy đều vội vã chối bỏ, tránh né như tránh tà, sợ liên lụy.
Vậy mà hôm nay, Hoa Mộ Thanh chỉ xuất hiện, mà còn tự dâng nén nhang cho khuất! Thật là một nghĩa cử cao !
Mắt đỏ hoe, tay run rẩy, đưa bó hương cho nàng.
Hoa Mộ Thanh gật đầu với , nhấc chân, bước qua cánh cổng phủ Hồ Quốc Công, cuối cùng, lẽ sẽ bao giờ trở .