Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 174: Nàng Không Bằng Lòng
Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Mộ Thanh khẽ thở phào một , tỏ vẻ như nhẹ nhõm, còn mang theo chút hoảng hốt: "Vậy thì … thì quá …"
"Tiểu thư và Đại thiếu phu nhân Tần gia quan hệ thiết với ?"
Lại nữa !
Hoa Mộ Thanh do dự một chút, mới dịu giọng đáp: "Tấm thẻ khách quý ở Kim Hỷ Lâu , chính là do Đại thiếu phu nhân Tần gia tặng cho ."
Thảo nào…
Chẳng trách nàng thể tự do Kim Hỷ Lâu một cách dễ dàng như .
Trong lòng Đỗ Thiếu Lang gỡ bỏ thêm một tầng nghi ngờ, ánh mắt nàng càng thêm khoan dung hơn, thậm chí còn ẩn chứa vài phần yêu thích trong đó.
Chẳng bao lâu , nàng cất tiếng hỏi: "Phải công t.ử, mang bức tượng Quan Âm ngọc huyết về tặng, lão phu nhân ưng ý món quà đó ?"
Nếu nhắc đến thì thôi, nhắc tới chuyện , Đỗ Thiếu Lang liền nhớ chuyện cũ, chuyện khiến vô cùng tức giận.
Hắn từng sai âm thầm điều tra, xem tại trong cung Thái Hậu túng thiếu đến mức đem bán cả những đồ vật quý giá trong cung như !
Không ngờ khi tra sự thật thì mới : La Đức Phương bí mật nuôi dưỡng hai gã tiểu bạch kiểm trong cung, ngày thường chúng giả thái giám, luôn kè kè bên cạnh nàng để nàng sủng ái, chiều chuộng, tìm vui!
Hai tên đó giỏi nịnh hót, thường xuyên vòi vĩnh La Đức Phương ban thưởng cho chúng vàng bạc, châu báu, trân phẩm quý giá.
Hoa Như Nguyệt vốn phụ trách quản lý lục cung, xưa nay luôn tiết kiệm một cách nghiêm khắc, hề dễ dãi.
La Đức Phương thể xin tiền từ Hoa Như Nguyệt, cũng chẳng dám mở miệng cầu xin Đỗ Thiếu Lang, đành âm thầm bán một vài món đồ mà bà cho rằng quan trọng trong cung, để mua vui cho hai gã !
Khi Long Vệ bẩm báo chuyện , Đỗ Thiếu Lang tức giận đến suýt chút nữa thì lật tung cả ngự thư phòng lên!
Hắn ngay lập tức lệnh bí mật bắt hai tên tiểu bạch kiểm , dùng những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để xử lý chúng, cho để bất kỳ dấu vết nào thể phát hiện.
Hắn cũng tăng cường thêm thị vệ canh gác trong cung Thái Hậu, khiến cho La Đức Phương còn tự do hành động thoải mái như nữa.
Vì chuyện , đến tận bây giờ La Đức Phương vẫn còn đang ầm ĩ với , trách mắng đủ điều.
Nghe Hoa Mộ Thanh hỏi , Đỗ Thiếu Lang thoáng khựng một chút, đó mỉm gật đầu: "Mẫu thích món quà đó, đa tạ tiểu thư tiếc lòng tặng nó cho ."
Hoa Mộ Thanh chớp mắt, ngượng ngùng nhỏ: "Chỉ là một món đồ giả mà thôi, khiến công t.ử tốn kém như , Mộ Thanh thật sự cảm thấy áy náy trong lòng…"
Còn dứt lời, Đỗ Thiếu Lang bỗng bật khẽ: "Nếu tiểu thư thật sự thấy áy náy như , chi bằng…"
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh như sóng nước dịu dàng .
"Chi bằng… nếu tiểu thư thời gian rảnh rỗi, cùng đến Kim Hỷ Lâu một chút, uống vài chén , ?"
Khuôn mặt Hoa Mộ Thanh bỗng chốc đỏ bừng lên như ráng chiều!
Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, Đỗ Thiếu Lang cứ ngỡ rằng nàng sẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Ai ngờ , gương mặt tuyệt sắc như tiên t.ử , ngoài nét e thẹn do câu phần mập mờ , dâng lên một tia u buồn và thẫn thờ, như thể nàng đang suy tư về một điều gì đó xa xăm…
"Chẳng tiểu thư điều gì khó xử ?"
Hoa Mộ Thanh cúi mắt xuống, giọng nhẹ nhàng mang theo một chút cay đắng: "Chỉ e là Mộ Thanh thể nhận lời mời của công t.ử . Hôm nay tổ mẫu trong nhà bệnh nặng, đang liệt giường, thêm việc Mộ Thanh sắp đến tuổi cập kê, phụ e rằng đang sớm định chuyện hôn sự cho ."
Đỗ Thiếu Lang khẽ sững , chợt nhớ một chuyện quan trọng.
Quả thật Hoa Phong từng ý định đưa cô nương kiều diễm tiến cung để tranh giành ân sủng, tìm kiếm vinh hoa.
xem ý nàng… dường như nàng hề cam tâm tình nguyện với sự sắp đặt ?
Hắn liền mỉm hỏi: "Chẳng tiểu thư hài lòng với hôn sự đó ?"
Hốc mắt Hoa Mộ Thanh đỏ hoe, nước mắt như chực trào . Nàng c.ắ.n môi, khẽ lắc đầu: "Người mà phụ lựa chọn, tuy gia thế cao quý hiển hách, nhưng trong nhà cả chính thê lẫn thất đầy đủ cả. Mộ Thanh dám bước chân một nơi như thế, chỉ e rằng…"
Nói đến đây, nàng nghẹn ngào, thể tiếp nữa thành lời.
Vẻ nghiêng nước nghiêng thành , giờ đây đượm lệ, như những giọt sương sớm long lanh đọng cánh hoa mỏng manh, khiến cho chẳng nỡ rời mắt, chỉ dang tay che chở, xót thương vô hạn.
Thần sắc của Đỗ Thiếu Lang cũng dịu hẳn , thậm chí còn đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hoa Mộ Thanh như một cách an ủi, động viên nàng.
Đối với một thiếu nữ khuê các xuất giá mà , hành động là vô cùng mật, vượt quá giới hạn thông thường.
Hoa Mộ Thanh quả nhiên rụt tay theo phản xạ tự nhiên, hình khẽ run lên, đôi mắt lo lắng, hoảng hốt ngước Đỗ Thiếu Lang.
Đôi mắt , long lanh ngấn nước, ngước từ lên, quả thực tựa như một tiên nữ xinh nơi dòng Lạc Thủy, khiến cho ngẩn ngơ, mất hồn vía.
Đến cả Đỗ Thiếu Lang cũng ngây trong giây lát, cảm thấy xao xuyến lạ thường.
Rồi Hoa Mộ Thanh nghẹn ngào cất tiếng: "Mộ Thanh thực lòng… bước chân những nơi như , dù chỉ một bước."
Đỗ Thiếu Lang thấy nàng lóc giống như đang giả vờ, càng lấy lạ trong lòng, nàng mà tham gia tuyển tú, cung tìm kiếm cơ hội đổi đời ?
Với tư sắc tuyệt mỹ như của Hoa Mộ Thanh, chỉ cần lọt mắt xanh của , thì việc trở thành thứ hai Hoa Như Nguyệt trong hậu cung của còn dễ dàng hơn cả trở bàn tay.
Cô nương … lẽ nào đang âm thầm toan tính một điều gì đó mà khác thể ?
Hắn đành bất lực, hỏi: "Vì nàng ? Dù là nhiều thê , thì vẫn những nam nhân yêu một thật lòng, trân trọng đó hết mực. Với tư sắc như của tiểu thư, chỉ sợ chẳng ai nỡ lòng nào mà lạnh nhạt với nàng , nàng sẽ luôn yêu thương."
Không rõ là vì khen ngợi vì những lời phần quá thẳng thắn, mà gương mặt của Hoa Mộ Thanh càng thêm ửng đỏ, ửng lên một sắc hồng mê .
Nàng c.ắ.n môi, khẽ lắc đầu: "Nếu đúng là như … thì Mộ Thanh càng tiến cung."
Đỗ Thiếu Lang ngạc nhiên hỏi: "Ồ? Vì như thế, thể cho lý do ?"
Hoa Mộ Thanh đến tuyệt vọng, giọng thì thào như một lời than thở đầy ai oán: "Nếu như đó thê , mà sang si mê , thì những vợ của sẽ ? Một như , vốn thể gọi là một kẻ chung tình, một đáng để tin tưởng, để dựa dẫm cả đời. Hơn nữa, nếu như khiến các nàng sinh lòng ghen ghét, đố kỵ, thì Mộ Thanh e rằng… ngay cả mạng sống của cũng khó mà giữ nổi, chứ đừng đến việc sống một cuộc đời yên bình."
Con nha đầu , dám bảo chung tình ư?
Đợi nàng cung , sẽ cho nàng thế nào mới là chung tình thật sự! Ta sẽ khiến nàng tự nguyện, một lòng một hướng về !
Trong lòng Đỗ Thiếu Lang chợt nảy một ý nghĩ. Hắn thực sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc việc đưa Hoa Mộ Thanh cung.
Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của nàng, thấy buồn .
Hắn liền : " mà, lời cha dặn, thể dễ dàng trái. Tiểu thư hãy nghĩ thoáng một chút thì hơn?"
Hoa Mộ Thanh , nước mắt trào , nhưng nàng còn giãi bày tâm sự với một đàn ông xa lạ như nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-174-nang-khong-bang-long.html.]
Hai thêm nửa canh giờ.
Phúc Toàn ngoài một lát , ghé tai Đỗ Thiếu Lang nhỏ vài câu.
Đỗ Thiếu Lang lúc mới lộ vẻ áy náy, mỉm với Hoa Mộ Thanh: "Tiểu thư, tại hạ việc gấp trong nhà, xin phép cáo từ . Ba ngày , tại hạ sẽ đến Kim Hỷ Lâu uống , nếu tiểu thư nhã hứng, mong rằng thể ghé qua để cùng trò chuyện."
Hoa Mộ Thanh đỏ mặt, hàng mi vẫn còn ướt đẫm, ánh mắt e dè nhưng chút lưu luyến , khẽ gật đầu.
Đỗ Thiếu Lang bước vài bước, trở , lấy từ trong tay áo một vật, nhẹ nhàng cài lên b.úi tóc nàng.
Sau đó, lùi ngắm một lượt, hài lòng gật đầu, mỉm thật tươi với nàng, ung dung rời .
Hoa Mộ Thanh đưa tay sờ lên đầu, tháo xuống chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trắng, khảm san hô đỏ, tạo hình song kết như ý vô cùng tinh xảo.
Phúc T.ử tò mò ghé gần, miệng tấm tắc khen ngợi: "Tiểu thư, chiếc trâm trông quý giá thật đó! Vị công t.ử cũng tầm thường, chẳng là thiếu gia nhà danh môn vọng tộc nào nhỉ?"
Hoa Mộ Thanh hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ xoay chiếc trâm trong tay. Vật chỉ đơn giản là quý giá.
Đây là một phần trong đồ cưới năm xưa của nàng.
Trước , nàng vốn thích trang sức vàng bạc, nên bộ đều nộp quốc khố.
Mong dùng cho việc công, ai ngờ giờ đây… Đỗ Thiếu Lang mang lấy lòng phụ nữ khác.
Nàng bật lạnh, cắm trâm lên đầu, dậy, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá: "Về Hoa phủ thôi. Có vài món nợ… còn tính sổ với con Trữ Thu Liên."
Nguyện vọng cuối cùng của Hoa Mộ Thanh khi còn sống, chính là tận mắt chứng kiến hai con khiến nàng sống bằng c.h.ế.t, chẳng khác gì một nô lệ… chịu đủ đày đọa, c.h.ế.t trong t.h.ả.m thương!
Hoa phủ.
Hôm nay, vì chuyện của phủ Hồ Quốc công, Hoa Phong đến Đại Lý Tự để giải quyết.
Hoa Mộ Thanh thẳng đến Kim Tú Đường, bước viện thấy một cảnh tượng hỗn loạn.
Từ trong phòng chính, vang lên tiếng Trữ Thu Liên phát điên gào thét ầm ĩ.
Hoa Mộ Thanh tiến đến, cánh cửa đóng c.h.ặ.t đột ngột giật tung , một phụ nữ tóc tai rối bời, trông chẳng khác nào một kẻ điên, hét lên lao từ bên trong!
nhanh đó, bà đám nha và mụ già trong phòng túm , lôi trở .
"A a a! Thả ! Vân Nhi của c.h.ế.t thật oan uổng! Vân Nhi của ơi!"
Đó chính là Trữ Thu Liên.
Hoa Mộ Thanh thấy bà vẫn mặc nguyên bộ y phục của ngày hôm qua, chỉ là lúc chiếc váy còn chút vẻ đoan trang quý phái như , ngược trông chẳng khác gì một mảnh vải rách nát, nhàu nhĩ quấn một kẻ điên loạn.
"Phu nhân." Hoa Mộ Thanh cất tiếng gọi.
Trữ Thu Liên khựng một chút, lập tức trông thấy nàng, trong khoảnh khắc như một con dã thú kích động, điên cuồng lao về phía Hoa Mộ Thanh.
Vừa lao tới gào thét: "Là ngươi! Là ả tiện nhân ngươi! Chính ngươi hại c.h.ế.t Vân Nhi của ! Là ngươi!!! Ta g.i.ế.c ngươi!!"
Mấy nha và ma ma phía gần như thể giữ nổi bà . Ai mà chẳng , giờ đây Hoa Mộ Thanh mới là chủ nhân thực sự của Hoa phủ. Một khi chuyển , chẳng ai còn dám coi thường nàng nữa.
Đối mặt với ánh mắt độc ác sắc như d.a.o của Trữ Thu Liên, Hoa Mộ Thanh sợ hãi, thậm chí nàng còn bước thẳng tới gần bà .
Phúc T.ử lo lắng vội vàng bước lên che chở cho nàng.
nàng bình thản : "Các ngươi lui , vài lời với phu nhân."
Mọi đều kinh ngạc.
Phúc T.ử càng lo lắng mặt, vội ngăn cản: "Tiểu thư, ! Phu nhân bây giờ…"
"Không ."
Giọng Hoa Mộ Thanh chút cảm xúc: "Tất cả lui xuống ."
Đám nha và ma ma đang giữ Trữ Thu Liên đành buông tay.
Trữ Thu Liên lập tức định lao Hoa Mộ Thanh như thú dữ, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng như sương tuyết đang thẳng .
Ánh mắt … khiến bà bất giác nhớ đến một .
Bà sững tại chỗ, phần ngẩn ngơ.
Đám nha cũng kinh ngạc thôi, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, đồng loạt lui xuống.
Phúc T.ử do dự một lúc, cuối cùng cũng chỉ lùi về ở cửa sân, mắt rời Hoa Mộ Thanh, để đề phòng nếu Trữ Thu Liên phát điên, sẽ tay hại nàng.
Mà Hoa Mộ Thanh, chỉ lạnh lùng Trữ Thu Liên, khóe môi từ từ nở một nụ nhạt đầy hờ hững.
Trữ Thu Liên thấy nàng mà còn dám , liền giận tím mặt, trong lòng trào dâng sự độc ác, giơ tay lên tát thẳng về phía nàng: "Tiện nhân! Ngươi còn dám ! Sao ngươi c.h.ế.t cho !"
Phúc T.ử ở cửa sân lập tức định xông .
Không ngờ thấy Hoa Mộ Thanh vung tay lên, nắm c.h.ặ.t cổ tay Trữ Thu Liên!
Mà Trữ Thu Liên, thể giãy thoát.
Phúc T.ử trừng to mắt, lập tức phắt , cảnh giác ngoài sân, đề phòng đến gần.
Trữ Thu Liên ngờ, Hoa Mộ Thanh trông thì yếu ớt mong manh là thế, mà dễ dàng khống chế như .
Bà lập tức càng thêm điên loạn, gào lên: "Thả ! Ả tiện nhân ! Năm xưa nên để ngươi sống! Là ngươi hại c.h.ế.t Vân Nhi của ! Tiện nhân! Hôm nay liều mạng với ngươi!"
Hoa Mộ Thanh bật khẽ, thần sắc vô cùng bình thản Trữ Thu Liên: "Ta từng gì với các ? Vì ngươi một lòng đẩy chỗ c.h.ế.t?"
Trữ Thu Liên gào thét: "Vì ngươi đáng c.h.ế.t!"
"Ồ?"
Hoa Mộ Thanh nhếch môi: "Nói thì... Hoa Nguyệt Vân và ngươi, chẳng càng đáng c.h.ế.t hơn ?"
Trữ Thu Liên vùng vẫy dữ dội: "Tiện nhân như ngươi mà cũng dám ăn hồ đồ! Với phận hèn hạ, ti tiện như ngươi, vốn dĩ xứng đáng tồn tại cõi đời !"
"Ha ha."
Hoa Mộ Thanh rốt cuộc nhịn bật thành tiếng, nàng khẽ lắc đầu, ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm như sóng ngầm trào dâng chằm chằm Trữ Thu Liên, lạnh lùng : "Ta xứng? Thế ngươi nghĩ ngươi là ai, mà dám với như thế?"