Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 170: Mưa To Như Trút Nước
Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
- "Tần Thiệu Nguyên! Ngươi thật khốn nạn!"
Hoa Mộ Thanh gắng sức giơ tay lên, lùi về phía : "Hôm nay cho dù c.h.ế.t, cũng tuyệt đối để ngươi chạm !"
Nàng lùi mãi đến bên chiếc bàn, chộp lấy bình rượu sứ trắng.
Tần Thiệu Nguyên , nụ vặn vẹo đầy hung ác: "Tiện nhân, hôm nay ngươi c.h.ế.t cũng ! Ta cho ngươi , từ nay về sẽ nhốt ngươi trong biệt trang , đồ chơi riêng cho , để tùy ý hành hạ, giày vò! Hừ, sẽ khiến ngươi sống bằng c.h.ế.t!"
Hoa Mộ Thanh sống hai kiếp, từng lời lẽ nào dơ bẩn đến . Nàng tức đến run rẩy!
Thấy Tần Thiệu Nguyên lao tới, nàng đột ngột xoay , lao thẳng về phía lối duy nhất!
"Rẹt!"
Tần Thiệu Nguyên túm cổ áo nàng, giật mạnh phía , để lộ cả một mảng lưng trần trắng nõn!
Ánh mắt lập tức đỏ rực, ánh lên tia tàn độc!
Hoa Mộ Thanh vì kéo giật mà loạng choạng ngã nhào về phía , "choang" một tiếng, rơi xuống đất, bình rượu trong tay vỡ tan.
Nàng nhanh ch.óng quơ lấy một mảnh sứ vỡ.
Tần Thiệu Nguyên phía nhào tới, trong cổ họng vang lên tiếng thở dốc đầy d.ụ.c vọng, miệng thì ngừng thốt những lời bẩn thỉu: "Con tiểu tiện nhân, từng dụ dỗ ? Sao giờ dụ nữa? Hôm nay đè ngươi , hành hạ ngươi cả trăm , để xem ngươi còn dám..."
Hoa Mộ Thanh đang rạp đất liền xoay , cổ tay hất lên.
Tất cả những lời bẩn thỉu của Tần Thiệu Nguyên lập tức cắt ngang.
"Phập!"
Dòng m.á.u nóng rẫy, gần như bỏng rát, phun trào !
Bắn lên đầy đầu, đầy mặt Hoa Mộ Thanh!
Tần Thiệu Nguyên trừng mắt thể tin nổi, quỳ sụp xuống bên chân nàng, run rẩy đưa tay ôm lấy cổ đang ngừng tuôn m.á.u.
Trong cổ họng chỉ còn những tiếng rít rên rỉ như gió rò qua kẽ hở.
Hắn chỉ tay về phía Hoa Mộ Thanh, ngã gục xuống.
Hoa Mộ Thanh ngơ ngác nửa nửa quỳ tại chỗ. Phải đến khi một giọt m.á.u rơi từ trán xuống má, nàng mới bừng tỉnh.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo tột cùng, như ngâm trong độc hàn, âm u rợn .
Máu từ cổ Tần Thiệu Nguyên lan thành vũng, tràn đến tận chân nàng.
Nàng chậm rãi dậy, cúi đầu , ném mảnh sứ dính m.á.u trong tay xuống đất.
Mảnh sứ rơi vũng m.á.u, vang lên tiếng "tách" trầm đục.
Đây là đầu tiên nàng tự tay g.i.ế.c từ khi trùng sinh.
Máu của kẻ c.h.ế.t, so với m.á.u kẻ địch nơi chiến trường kiếp , cũng chẳng khác là bao. Cũng đều nóng hổi, b.ắ.n lên da thịt nàng, như thiêu đốt tận sâu linh hồn và xương tủy.
Vì ... nàng mới khát khao một thời thái bình thịnh thế đến thế.
Không còn c.h.ế.t ch.óc, còn m.á.u đổ.
Vì những , mãi mãi chẳng thể cho nàng một quãng đời bình yên tĩnh lặng?
Đôi mắt trợn trừng cam lòng của Tần Thiệu Nguyên vẫn khép , tưởng như đến c.h.ế.t cũng ngờ , Hoa Mộ Thanh võ công.
Dù mất hết nội lực, nhưng chỉ bằng một đòn bất ngờ, nàng vẫn thể đoạt mạng .
"Aaaa!!!"
Tiếng hét thất thanh vang lên từ bên ngoài đình nghỉ, giọng của một tiểu nha : "Có... ma!!!"
Hoa Mộ Thanh cúi đầu n.g.ự.c , đầy m.á.u. Không cần soi gương nàng cũng tóc tai, mặt mũi chắc chắn đầy m.á.u tươi.
Thật nực , giờ đây nàng đúng là hóa thành một ác quỷ đẫm m.á.u .
Nàng , bước khỏi đình.
Vừa bước một bước, "rầm rầm rầm", tiếng sấm ù ù vang vọng từ xa tới gần.
Cơn mưa lớn trút xuống.
Hành lang chín khúc dài sâu hun hút, hai bên treo đèn l.ồ.ng soi sáng chập chờn, tựa như dòng Vong Xuyên nơi âm phủ, ánh đèn dẫn hồn soi qua quỷ lộ.
Dẫn lối cho một ác quỷ đẫm m.á.u, dẫn bước cho một La Sát ngập tràn thù hận.
Mỗi bước nàng , từng giọt m.á.u nhỏ xuống chân.
Nở rộ thành từng đóa hoa Mạn Đà La đỏ rực, trải khắp cây cầu âm u thấy điểm cuối.
Bỗng nhiên—
Đầu hành lang bên , một nam nhân xuất hiện.
Thân vận hắc y, vóc dáng thon dài như ngọc.
Cơn gió cuồng do cơn mưa mang tới cuốn tung mái tóc đen và tay áo dài tung bay.
Thân một màu đen tuyền, nhưng gương mặt trắng như tuyết, đôi môi đỏ rực như thể mới uống m.á.u, như một yêu quái giữa đêm đen.
Khi thấy nàng đầy m.á.u, khẽ nhếch đôi môi đỏ, nụ khiến rợn tóc gáy.
Hoa Mộ Thanh trong hành lang uốn khúc, Mộ Dung Trần phía ngoài hành lang.
Nàng , nàng.
Bỗng, cả gương mặt phủ lên một lớp ý nhàn nhạt.
Rõ ràng khi lạnh lùng thì cao ngạo như tiên núi cao bóng , mà khi tà mị, giống một yêu quái trong chốn ma giới trần gian.
Hai thái cực đối lập, hòa một cách mỹ thể một con .
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng ngoắc nàng: "Lại đây, tiểu dã hoa của ."
Hoa Mộ Thanh chớp mắt.
Một giọt m.á.u từ lông mi lăn xuống, rơi lên gò má trắng ngần.
Máu thấm trong bạch ngọc, ma mị và rợn .
Bỗng nàng hiểu , , là Dạ Xoa, nàng là La Sát.
Đều là ác quỷ cả thôi! Thì gì khác ?
Đột nhiên, nàng bật khẽ, một nụ tà mị như yêu quái diệt thế.
Từng bước uyển chuyển như sen nở, nàng bước về phía Mộ Dung Trần.
Cuối cùng, bước chân nàng càng lúc càng nhanh hơn, nàng lao đến, như chạy về phía định mệnh của chính .
Ngay đó, nàng nhào thẳng lòng Mộ Dung Trần, ôm c.h.ặ.t lấy eo buông.
Mộ Dung Trần nàng đ.â.m tới lảo đảo, nhưng bật khẽ, giơ tay ôm c.h.ặ.t lấy nàng lòng!
"Rắc!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-170-mua-to-nhu-trut-nuoc.html.]
Sét x.é to.ạc bầu trời, cơn mưa như trút nước ập xuống.
Hoa Mộ Thanh tựa trong bồn tắm lớn trong nhà tắm của giám công ty lễ giám, một bồn tắm đủ rộng để chứa hai .
Nàng mệt mỏi nhắm nghiền mắt .
Tố Cẩm đang nhẹ nhàng, cẩn thận gội sạch những vết m.á.u khô mái tóc nàng, để tóc nàng xõa dài bên ngoài thành bồn.
Mùi m.á.u tanh sớm lan tỏa khắp gian.
Giọng Hoa Mộ Thanh khàn khàn, hỏi: "Xuân Hà thế nào ?"
Tố Cẩm cung kính đáp: "Trong Ty Lễ Giám một thần y tên là Diêm Vương Địch, châm cứu cho nàng . Ông rằng gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là ."
Hoa Mộ Thanh vẫn nhắm mắt, gì thêm.
Diêm Vương Địch – Lâm Tiêu, kiếp nàng cùng Mộ Dung Trần gặp ở Dược Vương Cốc mang theo bên .
Cứ ngỡ về Dược Vương Cốc từ lâu, ngờ ẩn ngay tại ty lễ giám .
Nàng thở một thật nhẹ.
Sau khi để Tố Cẩm vấn mái tóc dài gội sạch, nàng khoác áo tắm, rời khỏi phòng tắm, trở về phòng chính của giám công.
Trong phòng, Mộ Dung Trần ở đó.
Tố Cẩm cầm khăn khô, nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.
Thấy nàng nghiêng giường, như sắp ngủ , Tố Cẩm lo lắng nếu nàng ngủ như , sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu.
Nàng định nhẹ giọng gọi nàng, thì một bàn tay bất ngờ từ phía vươn , cầm lấy chiếc khăn mà Tố Cẩm đang lau đầu cho Hoa Mộ Thanh.
Tố Cẩm giật b.ắ.n , hiểu đến bằng cách nào mà hề gây tiếng động gì?
Quay đầu , thì là Mộ Dung Trần.
Do dự một chút, nàng cúi hành lễ lặng lẽ lui .
Hoa Mộ Thanh vẫn nghiêng giường, giọng mềm nhũn: "Tố Cẩm, rót cho một chén nước."
Ngay đó, tiếng chén nhẹ nhàng vang lên, hương dịu dàng lan tỏa bên cạnh.
Nàng mở mắt, định đưa tay nhận lấy chén thì thấy bàn tay đang cầm chén, trắng như ngọc, xương khớp rõ ràng, thon dài mạnh mẽ.
Tay áo lụa tím, một đóa huyết liên nở rộ thanh nhã mà cao quý nơi viền tay áo.
Nàng khựng , dậy xuống Mộ Dung Trần đang giường.
Hắn nhướng mày: "Không nàng uống nước ?"
Hoa Mộ Thanh một cái, mới nhận lấy chén , nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Trong lúc đó, ánh mắt nàng lén lút quan sát nam nhân mặt.
Hắn hiển nhiên cũng tắm xong, tóc còn ướt xõa lưng, gương mặt so với vẻ tà mị lạnh lùng đó thì dịu hơn đôi chút, nhưng vẫn rõ là tiên ma.
Chiếc áo choàng tím khoác lỏng lẻo, để lộ một phần n.g.ự.c trắng mịn.
Mặt Hoa Mộ Thanh đỏ bừng, nàng vội vàng mặt .
Nàng hề , khóe môi Mộ Dung Trần khẽ cong lên, cầm lấy chiếc khăn, tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.
Giọng lạnh nhạt vang lên: "Bên biệt viện của phủ Hồ Quốc công xử lý sạch sẽ ."
Tên … mà còn lo nghĩ đến chuyện hậu họa cho nàng?
Hoa Mộ Thanh đặt chén xuống, mím môi, nhẹ gật đầu: "Hôm nay… đa tạ điện hạ."
Dù Mộ Dung Trần lợi dụng nàng đến mức nào nữa, thì từ khi trùng sinh đến nay, chỉ là hết đến khác tay cứu giúp nàng.
Mộ Dung Trần khẽ , đôi má ửng hồng của nàng, quả thực mỹ nhân như lưu ly, trong suốt và tuyệt mỹ.
Ánh mắt khẽ động, nhét chiếc khăn lau tóc tay nàng: "Vậy thì… giúp Bổn Đốc lau tóc ."
"Hả?"
"Coi như là lễ tạ ơn."
Hoa Mộ Thanh chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ món nợ ân tình hôm nay thực sự quá lớn, việc đòi "lễ tạ ơn" theo cách cũng là nể tình lắm .
Nàng dậy, tiến đến phía Mộ Dung Trần, kiễng chân định đưa tay chạm mái tóc , nhưng bất ngờ nắm lấy tay kéo mạnh, khiến nàng mất đà ngã trở giường.
Nàng ngơ ngác quỳ giường, Mộ Dung Trần xuống, gối đầu lên đùi nàng một cách tự nhiên.
Toàn nàng cứng đờ như tượng đá.
Kẻ nhắm mắt, giọng điệu lười biếng vang lên: "Bổn Đốc hôm nay thấy mệt mỏi… cứ mà lau tóc cho ."
Mệt… mỏi ư?
Mộ Dung Trần, từng cùng nàng trải qua bảy ngày bảy đêm ngừng nghỉ, giờ đây cũng mệt mỏi ? Nàng thầm kinh ngạc.
Hoa Mộ Thanh thật trợn mắt , nhưng khi cúi đầu xuống, nàng bắt gặp một vết sẹo mờ cổ .
Ánh mắt nàng thoáng lay động.
Vết sẹo … là từ kiếp , trong một buổi yến tiệc chốn hoàng cung.
Hôm đó là sinh thần của Đỗ Thiếu Lang, các nước chư hầu lân cận đều cử sứ giả đến chúc mừng.
Trong đó, một nước nhỏ tên là Phong Hoa Quốc, bí mật cài cắm nhiều thích khách, âm mưu ám sát Đỗ Thiếu Lang và nàng ngay giữa buổi yến tiệc.
Hôm , nàng vốn dĩ dễ dàng đối phó với những thích khách nhỏ lẻ xông lên.
khi đầu , nàng thấy Đỗ Thiếu Lang đang ôm c.h.ặ.t Hoa Như Nguyệt lòng, ả hoảng sợ đến tái mét mặt mày. Hắn thậm chí còn chẳng buồn liếc nàng lấy một cái, chỉ gọi Long Vệ đến bảo vệ vội vã rời khỏi đại điện.
Bỏ một nàng, cô độc chống đỡ cơn mưa kiếm loạn sát .
Lúc đó, trái tim nàng đau đớn tột cùng, suýt nữa thì rơi lệ ngay tại chỗ. Trong một khoảnh khắc sơ hở, một thích khách ẩn nấp trong bóng tối giương nỏ nhắm thẳng nàng!
Mũi tên lao đến quá nhanh, nàng thể tránh né, tưởng chừng như bỏ mạng tại đó…
Mộ Dung Trần bất ngờ từ bên cạnh lao , chắn mặt nàng!
Hắn kéo mạnh nàng về phía !
Mũi tên xé gió lao , sượt qua cổ .
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ bờ vai , nàng thấy rõ sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, nhưng vẫn giữ nguyên nụ tà mị, cúi đầu nàng, khóe môi khẽ cong lên.
Hắn thậm chí còn quên trêu chọc nàng một câu: "Sao? Làm Hoàng Hậu lâu quá, đến cả bản lĩnh g.i.ế.c cũng quên ?"
Khi đó, nàng bất đắc dĩ, tức giận sự liều lĩnh và trêu chọc của .
Nhanh ch.óng đẩy lui đám thích khách, nàng vội vàng cho gọi Diêm Vương Địch, khi đó đang ở trong cung, đến chữa trị vết thương cho Mộ Dung Trần.
Tên vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, lười nhác như chẳng hề chuyện gì xảy .
Khi đó, Diêm Vương Địch với nàng: "Nếu vết thương sâu thêm chút nữa, e rằng triều Đại Lý sẽ mất một vị Cửu Thiên Tuế ."