Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 169: Ép Buộc
Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Mộ Thanh lặng lẽ bước theo nha , tiến thẳng đến một tòa thủy tạ lộng lẫy. Nơi đây thắp sáng bởi những chiếc đèn l.ồ.ng rực rỡ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh giữa trần gian.
Tần Thiệu Nguyên, trong bộ bạch y giản dị, đang một trong lương đình bên hồ, tự rót rượu và uống cạn từng chén.
Hoa Mộ Thanh ngước , nhận thấy ăn mặc khá tùy tiện, thậm chí còn xuề xòa hơn cả khi ở nhà. Thắt lưng buộc c.h.ặ.t, cổ áo thì buông lơi.
Có lẽ vì uống chút rượu, nên ánh sáng mờ ảo của đèn l.ồ.ng, toát một vẻ lười biếng mà thường ngày thể thấy .
Tuy nhiên, trong ánh mắt và thần sắc nơi chân mày ẩn chứa vài phần sắc bén, còn vẻ trung hậu, đắn như thường thấy.
Hoa Mộ Thanh khẽ cau mày, vô thức đảo mắt xung quanh.
Lương đình xây giữa hồ, bốn phía đều là nước. Con đường duy nhất để là thông qua hành lang gấp khúc mà nàng đang .
Phía xa xa là những hòn giả sơn bố trí tỉ mỉ, dòng nước từ cao đổ xuống, tạo nên âm thanh róc rách nhẹ nhàng, dễ chịu, hề ồn ào.
Nơi rõ ràng là một địa điểm kín đáo, lý tưởng để trò chuyện riêng tư mà sợ ngoài lén.
Phủ Hồ Quốc công , e rằng còn cất giấu nhiều bí mật hơn nàng từng nghĩ.
Lão Quốc công Tần Bảo Lâm luôn tỏ trung thành và an phận, Tần phu nhân thì hiền hòa, nhân hậu, ngay cả Tần Thiệu Nguyên cũng luôn đóng vai một thật thà, chất phác…
Có lẽ trong cả gia đình , chỉ gã Tần Thiệu Lâm ngốc nghếch là sống thật với lòng mà thôi?
Lúc , Tần Thiệu Nguyên để ý đến sự xuất hiện của nàng.
Hắn đặt chén rượu xuống, mỉm dậy, vẫy tay hiệu cho Hoa Mộ Thanh tiến gần.
Nàng còn kịp phản ứng, nha bên cạnh dịu dàng : “Tiểu thư, mời theo nô tỳ, Nhị thiếu gia đang đợi đấy ạ.”
Hoa Mộ Thanh liếc ả một cái, uyển chuyển bước như sen trôi mặt nước. Vẻ ngoài thì điềm tĩnh, nhưng ánh mắt nàng âm thầm quan sát thứ xung quanh, xem ám vệ nào đang ẩn nấp .
Bước trong đình, nàng phát hiện quả thực xung quanh chỉ một Tần Thiệu Nguyên.
Trong lòng nàng khỏi dấy lên sự nghi hoặc. Rốt cuộc gì ở nàng?
- Thanh Nhi.
Tần Thiệu Nguyên tiến đến gần, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường.
Hoa Mộ Thanh bất giác nổi da gà. Nàng cố gắng nở một nụ gượng gạo, lùi một bước và : “Nhị thiếu gia, chuyện là ? Tại ở đây? Xin Nhị thiếu gia cho đưa về phủ.”
Tần Thiệu Nguyên bất ngờ đưa tay, nắm lấy cánh tay nàng xuyên qua lớp áo choàng mỏng manh. Hắn : “Về phủ? Sao về? Nơi chẳng ?”
Hơi rượu nồng nặc, pha lẫn mùi nam nhân đặc trưng từ , phả thẳng mặt nàng...
Thế nhưng cảm giác đó khác với Mộ Dung Trần, luôn khiến Hoa Mộ Thanh cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Lúc , nàng thể kiểm soát cảm giác ghê tởm đang trào lên trong l.ồ.ng n.g.ự.c.
Hoa Mộ Thanh vùng vẫy, cố gắng giật tay khỏi bàn tay đang siết c.h.ặ.t của Tần Thiệu Nguyên nhưng vô ích. Nàng nhíu mày, giọng đầy kháng cự: "Nhị thiếu gia, hành động xét về đạo lý tình cảm đều thể chấp nhận . Mong ngài buông tay cho."
"Không hợp quy củ ư?"
Tần Thiệu Nguyên khẩy, giọng trầm khàn. Hơi men khiến trở nên phóng túng đến lạ thường. Hắn kéo Hoa Mộ Thanh gần, thì thầm tai nàng, từng lời như rót mật: "Chờ đến khi chúng thành phu thê, chuyện tự khắc sẽ hợp quy củ thôi."
"Ngươi!"
Đôi mắt Hoa Mộ Thanh giật mạnh, giận dữ dồn lên đỉnh điểm. Nàng vung tay, đ.á.n.h mạnh n.g.ự.c Tần Thiệu Nguyên, lùi mấy bước để giữ cách: "Tần Thiệu Nguyên, ngươi đừng quá đáng!"
Bị đẩy , hề tức giận. Hắn nhạt, nhặt chiếc áo choàng giật xuống đất, ánh mắt dần trượt dài xuống thể nàng, vẻ chiếm đoạt hiện rõ.
Hoa Mộ Thanh lập tức hiểu ý đồ của , vội vàng đưa tay che n.g.ự.c. chiếc váy lụa mỏng manh như cánh ve, thể che chắn gì!
Ngay cả lớp áo lót đỏ bên trong cũng lộ mờ ảo!
Tần Thiệu Nguyên lắc đầu, vứt chiếc áo choàng xuống đất, từng bước tiến gần, giọng đầy mưu mô: "Thế nào là vô lễ? Hoa Mộ Thanh, hôm nay tự tay đưa nàng lên xe của , nàng nghĩ rằng nếu theo , trong kinh thành còn nơi nào dung cho nàng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-169-ep-buoc.html.]
Hoa Mộ Thanh thể hiểu nổi, rốt cuộc tại nàng Tần Thiệu Nguyên bắt cóc đến đây.
Dựa võ công của đám bắt cóc, khinh công và thủ pháp của chúng cao cường đến mức nàng chỉ thể nghĩ đến hai thế lực duy nhất trong triều Đại Lý khả năng chuyện . Một là Ty Lễ Giám của Mộ Dung Trần, hai là Long Vệ của Đỗ Thiếu Lang.
Mà thể điều động Long Vệ, chỉ một – Hoa Như Nguyệt!
Quả nhiên là đàn bà từng đẩy nàng cảnh sống bằng c.h.ế.t năm xưa. Một khi tay, liền đẩy nàng con đường tuyệt vọng !
Hóa nàng quá chủ quan, quá xem thường ả!
nếu thật sự là Trữ Hậu Lục tay, theo lý thì g.i.ế.c diệt khẩu ngay tại chỗ mới đúng, đưa nàng lên xe của Tần Thiệu Nguyên?
Chẳng lẽ giữa đường xảy chuyện ngoài ý ?
Rõ ràng lúc là lúc để suy nghĩ nhiều. Hoa Mộ Thanh ôm c.h.ặ.t n.g.ự.c, lùi dần về phía lan can lương đình, chỉ cần bước thêm một bước nữa là rơi xuống nước.
Nàng ngẩng đầu, quát lớn: "Có dung , do ngươi quyết định! Tần Thiệu Nguyên, hôm nay ngươi dám động đến , phụ nhất định sẽ sống c.h.ế.t đội trời chung với ngươi!"
"Ồ?"
Tần Thiệu Nguyên hề sợ hãi, ngược còn đầy giễu cợt: "Hoa đại nhân coi trọng nàng đến ? Chậc chậc, tiếc thật đấy, chỉ sợ nàng như ý nguyện ."
Hoa Mộ Thanh chằm chằm : "Phụ định đưa cung, ngươi nhất là..."
Tần Thiệu Nguyên đột ngột phá lên ha hả: "Ha ha ha! Thì là , thảo nào Quý phi nương nương sốt sắng tay g.i.ế.c nàng đến thế. Ha ha ha!"
Hoa Mộ Thanh lùi một chút, liếc mặt nước, khẽ nhíu mày. Xem chuyện hôm nay đúng là do Hoa Như Nguyệt giật dây.
Giờ đây nàng mất hết nội lực, thể thoát đây?
Còn Tần Thiệu Nguyên, khi xong nàng như thể đang ngắm nghía một món đồ trong lòng bàn tay. Hắn : "Chỉ tiếc là, nàng rơi tay . Phụ nàng gan to đến cũng dám đối đầu với phủ Quốc công của . Vậy nên, hôm nay cho dù nàng , cũng trở thành của thôi."
Tần Thiệu Nguyên lúc , mặt lộ rõ vẻ tự tin, tàn độc và xảo trá.
Loại như khiến Hoa Mộ Thanh cảm thấy vô cùng ghê tởm và nhơ nhớp.
Hắn tiến gần, nhấc một lọn tóc đen của nàng lên, khẽ: "Nàng vì phụ nàng dám chống phủ Quốc công của ?"
Hoa Mộ Thanh nhíu mày, run rẩy vì cảm giác phản cảm và ghê tởm từ sâu trong xương tủy.
Tần Thiệu Nguyên thấy , tưởng nàng sợ hãi.
Mà Hoa Mộ Thanh càng co rúm yếu đuối, càng kích thích d.ụ.c vọng thú tính trong .
Hắn đột ngột túm lấy tóc nàng, kéo giật về phía , ép nàng ngẩng đầu lên, từ cao nhe răng độc ác xuống nàng.
Hắn hung hăng : "Bởi vì năm xưa Hoa Phong tự ý sửa đổi thư chứng minh rằng Tống gia hề phản bội hoàng thất!"
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức biến đổi dữ dội!
Trong tay Hoa Phong thứ đó ?!?!
Tim nàng bỗng thắt !
Nàng lập tức lật tay định phản kích Tần Thiệu Nguyên, nhưng bắt lấy cổ tay.
Cơn đau khiến nàng nhíu c.h.ặ.t mày. Nàng thấy cúi mặt xuống, dường như định hôn nàng.
Cảm giác ghê tởm cực độ dâng thẳng lên cổ họng.
Nàng lập tức , màng đến đau đớn, vịn tay lan can nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Tần Thiệu Nguyên lập tức đổi.
Hắn tức giận túm lấy cánh tay Hoa Mộ Thanh, kéo nàng , gằn: "Ghét đến ? Hừ, đáng tiếc là dù nàng giả vờ thanh cao, thì trong xương tủy vẫn chỉ là một ả tiện nhân mà thôi!"