Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 166: Đại Loạn

Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:20:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Phong giận đến mức run rẩy bần bật. Đến giờ phút , ông còn lạ gì nữa, ông sớm Tư Không Lưu ý đồ đen tối với Hoa Mộ Thanh.

Thế nhưng ông ngờ rằng, Hoa Lương Tài dám cấu kết với Tư Không Lưu để hãm hại Hoa Mộ Thanh đến mức !

Nếu như con bé đ.á.n.h mất sự trong trắng, thì còn thể tiến cung nữa?

Nhất là hôm nay thể mời nhiều đại thần cấp bậc hề thấp, thậm chí còn cả Hoàng Tử, rõ ràng là do Thượng Đô Hộ phủ giật dây, chỉ sợ vị Quý phi nương nương trong cung cũng nhúng tay chuyện !

Bọn họ căn bản hề để Hoa Phong một chỗ dựa thật sự cho riêng !

Trong chốc lát, ngọn lửa giận ngút trời trào dâng, ông phẫn nộ đến mức chỉ thẳng mặt Hoa Lương Tài mà quát lớn: "Cầm thú! Đồ cầm thú! Sao sinh cái thứ súc sinh lương tâm, dám hãm hại cả tỷ tỷ ruột của như ngươi chứ! Người , lôi nó xuống cho , đ.á.n.h gãy chân nó!"

Hoa Lương Tài lập tức sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, nhưng hướng về phía Hoa Phong, mà sang Trữ Hậu Lục: "Cữu cữu! Cữu cữu, oan cho con! Con oan! Cữu cữu, cứu con với!"

Trữ Hậu Lục khẽ nhíu mày, liếc các vị đại thần đang trong sân với vẻ mặt hứng thú như đang xem kịch, sang Mộ Dung Trần, từ đầu đến giờ một lời nào, nhưng vẫn lưng Hoa Mộ Thanh.

Ông thầm đoán, Mộ Dung Trần lẽ tin Hoa Mộ Thanh sắp tuyển cung nên cố ý đến đây quan sát tình hình.

Năm xưa chẳng Hoa Như Nguyệt cũng chính do Mộ Dung Trần tự tay đưa cung ?

(Nói nhỏ nè, các nàng đoán Mộ Dung Trần đưa Hoa Như Nguyệt tranh giành nam nhân với Tống Hoàng Hậu ? Ta đoán mấy nàng tiên nhỏ chắc chắn đoán , haha~) – lời tác giả.

Ngay lúc đó, ông hiểu , vở kịch hôm nay, e rằng thể động đến Hoa Mộ Thanh nữa .

Một tia u ám thoáng lướt qua trong đáy mắt, ông chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, lắc đầu: "Dù đùa giỡn thế nào cũng nên quá giới hạn như . Dù cũng là tỷ tỷ cùng cha, thể..."

Hoa Lương Tài trợn tròn mắt, thể tin nổi tai .

Trữ Thu Liên cũng hoảng hốt, vội vàng túm lấy tay Hoa Phong: "Lão gia, ! Lương Tài nó chỉ là nghịch ngợm thôi mà, nếu ông thật sự đ.á.n.h gãy chân nó, sống !"

"Sống ư?!"

Hoa Phong hất mạnh tay bà , thấy Trữ Hậu Lục tỏ rõ lập trường sẽ can thiệp, ông càng kiêng nể gì mà gầm lên: "Lôi nó !"

Mấy tiểu tư tiến lên, định kéo Hoa Lương Tài .

Hoa Lương Tài lập tức phát điên, vùng vẫy la hét: "Không! Đừng động ! Hoa Phong, lão già nhà ngươi nhờ mẫu , nhờ cữu cữu và tỷ tỷ mới ngày hôm nay, mà dám động đến ?! Nếu ngươi dám , Quý phi nương nương nhất định sẽ tha cho ngươi ! Buông ! Buông !"

"Ta đ.á.n.h c.h.ế.t cái thứ súc sinh bất hiếu bất nghĩa nhà ngươi!"

Hoa Phong lập tức tức đến mức bốc khói cả lỗ tai, tiện tay túm lấy một cây gậy tre mà các nha thường dùng để gẩy hoa hành lang, xông thẳng sân, nhằm thẳng Hoa Lương Tài mà giáng xuống chút lưu tình!

Trữ Thu Liên lóc chạy theo , cố gắng can ngăn.

Cả sân lập tức trở nên hỗn loạn, gà bay ch.ó sủa tán loạn khắp nơi.

Không ít đại thần chứng kiến cảnh tượng cũng chịu nổi nữa, lượt cáo từ về.

Trữ Hậu Lục yên lặng một chỗ, sắc mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm Hoa Mộ Thanh, từ đầu đến cuối chỉ đóng vai trò là kẻ khơi mào cho vở kịch . Trong đáy mắt ông , thoáng hiện lên một tia sát ý.

ông vẫn thể hiểu rõ, nàng bày màn kịch rốt cuộc là để đạt mục đích gì.

Hủy hoại danh tiết của Hoa Nguyệt Vân, bôi nhọ thanh danh của Hoa Lương Tài, thậm chí còn khiến ông bỏ rơi hai con Trữ Thu Liên?

Như thế… dường như còn quá nhẹ nhàng.

thì, điều mà phủ Thượng Đô Hộ thực sự quan tâm… chỉ là vị Quý phi nương nương trong cung mà thôi.

Huống hồ, cho dù Hoa Nguyệt Vân thật sự Tư Không Lưu nhục, thì về lý mà cũng là chuyện quá , hai nhà kết , đối với Hoa Nguyệt Vân mà , chắc là một mối lương duyên .

khi Trữ Hậu Lục kỹ gương mặt điềm tĩnh của Hoa Mộ Thanh, đôi mắt nàng cụp xuống hề lộ chút cảm xúc nào, ông càng cảm thấy chuyện đơn giản như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, ngay đó, điều ông lo lắng xảy .

Khi tiếng ồn ào náo loạn trong sân còn lắng xuống, đột nhiên, từ trong phòng vọng một tiếng thét xé ruột gan.

"A a a a a——!"

Là giọng của Tư Không Lưu!

Tiếng thét kinh hoàng khiến cả đám đông hỗn loạn trong sân đều sững , âm thanh như ngừng bặt.

Ngay cả những vị đại thần rời cũng khỏi giật đầu .

họ chỉ lắc đầu ngao ngán, vội vã rời , như tránh né điều chẳng lành.

Hoa Phong vốn xem trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì, coi như mất mặt đến tận cùng, ô nhục gì sánh nổi.

Nghe thấy tiếng gào thét đầy phẫn nộ , cơn giận của ông bùng lên, ném mạnh cây gậy tre gãy xuống đất, quát lớn: "Người ! Mau đưa Tiểu Hầu gia đây cho !"

ông còn kịp sai gọi, thì Tư Không Lưu tự xông ngoài.

Trong tay túm c.h.ặ.t lấy Hoa Nguyệt Vân, quần áo nàng xộc xệch, gần như che đậy thể. Toàn run rẩy dữ dội, gương mặt méo mó vì phẫn nộ và đau đớn, ánh mắt hằn học quét về phía đám đang mặt trong sân.

Hắn gằn giọng, hét lên khản cả cổ: "Ai ! Là ai gây chuyện !"

Khoảnh khắc thấy , tất cả đều c.h.ế.t lặng, kinh hãi tột độ.

Hoa Mộ Thanh lạnh lùng mặt , đúng lúc phát hiện Mộ Dung Trần vốn phía nàng, bước lên phía , cố ý che khuất tầm mắt giữa nàng và Tư Không Lưu.

Đôi mắt nàng khẽ d.a.o động, môi mím c.h.ặ.t thành một đường thẳng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Trong sân lúc , cơn giận của Hoa Phong tan biến, đó là sự khiếp sợ sâu sắc, kinh hoàng đến tột độ:

"Tiểu Hầu gia… ngài …"

Trước ánh mắt kinh ngạc của , vùng hạ thể của Tư Không Lưu… đẫm m.á.u tươi, cảnh tượng vô cùng kinh khủng!

Khuôn mặt vì đau đớn tột cùng và cơn giận dữ khủng khiếp mà vặn vẹo đến biến dạng. Hắn bóp c.h.ặ.t cổ Hoa Nguyệt Vân, gào rú như một con dã thú thương: "Rốt cuộc là ai! Mau gọi Hoa Mộ Thanh đây cho ! Ta g.i.ế.c c.h.ế.t nàng !"

Hoa Lương Tài lúc đang nghẹn uất trong lòng, thấy Tư Không Lưu thì lập tức chỉ tay về phía Mộ Dung Trần: "Nàng ở đó! Tiểu Hầu gia, Hoa Mộ Thanh ở đằng !"

Tư Không Lưu lập tức ném Hoa Nguyệt Vân sang một bên, rú lên một tiếng quái dị lao thẳng về phía Hoa Mộ Thanh như một con thú dữ!

Hoa Phong giật kinh hãi, vội vàng chạy tới ngăn cản. Trữ Thu Liên chộp lấy, giữ c.h.ặ.t buông, bà dường như xem kịch .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-166-dai-loan.html.]

Trữ Hậu Lục thì lộ rõ cảm xúc gì, chỉ là khi thấy ánh mắt của Mộ Dung Trần, chân mày ông nữa nhíu c.h.ặ.t , trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Bốp!"

Mộ Dung Trần vẫn nguyên phía Hoa Mộ Thanh, hề nhúc nhích lấy một ly, như một bức tường thành vững chắc.

Tư Không Lưu lao tới thì lập tức Quỷ Nhị, xuất hiện từ lúc nào tung một cước đá văng xa, hình bay thẳng lên đập mạnh đầu cây cột mái hiên, m.á.u tươi từ miệng phun thành một vũng lớn, cảnh tượng vô cùng thê t.h.ả.m.

Quỷ Nhị tiến lên một bước, giọng lạnh như băng và sắc bén như d.a.o găm: "Kẻ nào dám x.úc p.hạ.m đến tôn giá Cửu Thiên Tuế gia, g.i.ế.c tha!"

Ánh mắt Tư Không Lưu co rút , cố gắng gượng dậy, giận dữ quát: "Hoa Mộ Thanh! Ngươi dám đối xử với như , … khụ!"

Hắn phun thêm một ngụm m.á.u nữa, sắc mặt tái nhợt.

Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch môi, chậm rãi bước từ lưng Mộ Dung Trần.

Nàng lúc giống hệt như một con nai nhỏ đang con sói xám lớn che chở, đôi mắt long lanh vô tội, chút sợ hãi liếc Tư Không Lưu, nhanh ch.óng dời ánh mắt , bối rối nhẹ nhàng : "Tiểu Hầu gia… rõ ràng là ngài… đổ cho Mộ Thanh chứ…"

Lúc Tư Không Lưu gần như ngất , mất quá nhiều m.á.u, phẫn nộ và kích động đến cực điểm, trọng thương khiến gần như kiệt sức .

Thế nhưng, vẫn cố chấp chịu buông tha, trừng mắt đầy oán hận Hoa Mộ Thanh, nghiến răng nghiến lợi : "Nếu vì ngươi… … rõ ràng là ngươi, biến thành…"

Hắn năng lộn xộn, nhưng ai cũng hiểu rõ ý tứ trong lời .

Hắn vốn dĩ giăng bẫy là để Hoa Mộ Thanh rơi , nhưng cuối cùng những nàng mắc bẫy, mà còn khiến mất cả danh lẫn lợi, Hoa Nguyệt Vân "thế " hứng trọn ván cờ.

Nói thế chẳng ý rằng Hoa Mộ Thanh gài bẫy thì nên ngoan ngoãn để nhục ? Thật nực !

Hàng mi dài của nàng khẽ rũ xuống, trong lòng lóe lên một luồng sát khí sắc bén, nàng thể tha thứ cho loại .

còn kịp mở miệng, Mộ Dung Trần bật khẽ, tiếng u ám trầm thấp: "Thật là thú vị."

Tiếng như vọng lên từ địa ngục sâu thẳm, khiến rợn tóc gáy, lạnh sống lưng.

Tư Không Lưu Mộ Dung Trần chắn mặt Hoa Mộ Thanh, ánh mắt đầy vẻ cam lòng, nhưng đúng lúc đó, Mộ Dung Trần lạnh lùng chỉ tay về phía Ngân Linh, kẻ đang thu run rẩy bên cạnh: "Ngươi, . Rốt cuộc xảy chuyện gì."

Ngân Linh run lên bần bật, ngẩng đầu xung quanh, chỉ thấy ánh mắt của tất cả đều đang đổ dồn về phía nàng.

Nàng sợ hãi rụt cổ , nhưng Trữ Thu Liên nhanh ch.óng túm lấy nàng, liên tục bóp mạnh cánh tay gằn giọng hỏi: "Nói mau! Rốt cuộc là ! Có là Hoa Mộ Thanh hãm hại nữ nhi của , ? Mau !"

Hoa Mộ Thanh chỉ lạnh nhạt về phía Ngân Linh, một chút cảm xúc nào gương mặt.

Ngân Linh bóp c.h.ặ.t đến mức suýt nữa bật tiếng kêu đau đớn, nhưng chỉ thể cố gắng nhẫn nhịn, giọng run rẩy kể : "Dạ… thưa phu nhân, tiểu thư và nô tỳ thấy trong An Lan Viên động tĩnh lạ, tiểu thư nhất quyết đòi đến xem thử cho bằng …"

Nàng ngập ngừng một chút, liếc Hoa Mộ Thanh đầy sợ hãi, tiếp tục : "Tiểu thư cứ khăng khăng đòi tận mắt chứng kiến cảnh t.h.ả.m hại ngày hôm nay của Nhị tiểu thư. Nào ngờ, mới đến sân viện thì thấy Tiểu Hầu gia như phát điên lao , túm lấy Nhị tiểu thư lôi tuột trong phòng!"

Tư Không Lưu giận dữ gào lên: "Ngươi bậy! Rõ ràng là …"

"Câm miệng."

Quỷ Nhị quát lạnh như băng: "Cửu Thiên Tuế gia còn mở miệng, ai phép ngắt lời!"

Tư Không Lưu tức đến mức run rẩy dữ dội, mặt đỏ bừng lên vì giận dữ nhưng dám hé răng.

Ngân Linh tiếp tục: "Tiểu Hầu gia lúc đó… trông như mất hết lý trí, bản đang gì nữa. Nô tỳ ngửi thấy trong phòng một mùi hương lạ, định xông kéo họ … Ai ngờ… hu hu… Ai ngờ tiểu thư lúc đó quá hoảng loạn, trong lúc giãy giụa vô tình dùng chiếc trâm ngọc cài đầu… cắt trúng chỗ đó của Tiểu Hầu gia… hu hu hu… Lúc đó nô tỳ sợ quá mới chạy ngoài tìm giúp đỡ, gặp lão gia…"

Đến đây thì chẳng còn gì khó hiểu nữa.

Tư Không Lưu rõ ràng là " ăn gà mất cả nắm thóc" – tự uống t.h.u.ố.c, mất trí, nhầm Hoa Nguyệt Vân thành Hoa Mộ Thanh, kết quả chính Hoa Nguyệt Vân trong lúc vùng vẫy cho "tàn phế", thật là bi kịch!

Đầu óc Tư Không Lưu lúc vẫn còn rối bời, lời kể thì cơn giận bùng lên dữ dội như sấm sét.

Hắn đột ngột lao đến, túm lấy cổ Hoa Nguyệt Vân, gào rú: "Ta g.i.ế.c ngươi! Đồ tiện nhân!!!"

"A a a! Nguyệt Vân! Buông tay ! Mau thả con gái !"

Hoa Phong và Hoa Lương Tài cũng sợ hãi đến tái mét mặt mày, vội vàng lao tới ngăn cản.

ngay lúc đó, "rắc!" một tiếng giòn tan vang lên, âm thanh rợn .

Cả sân viện lập tức im phăng phắc như tờ, ai dám thở mạnh.

Trữ Thu Liên mở to mắt, thể tin những gì xảy , Hoa Lương Tài sững sờ tại chỗ, Hoa Phong mặt trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi đến tột độ.

Tư Không Lưu… bẻ gãy cổ Hoa Nguyệt Vân!

Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Nguyệt Vân !!!

Trữ Hậu Lục sắc mặt lập tức đại biến, trong khoảnh khắc ông hiểu mục đích thật sự của ván cờ ngày hôm nay do Hoa Mộ Thanh dựng nên. Nàng lợi dụng con Trữ Thu Liên… để hủy diệt phủ Khai Quốc Hầu, thật là một kế hoạch tàn độc!

Từng bước, từng lớp kế hoạch liên , chỉ cần sai một bước thì vạn kiếp cũng thể đầu !

Thế nhưng thiếu nữ với vẻ ngoài dịu dàng như khói sương từng bước chắc chắn như đóng cọc, hề sai lệch dù chỉ một ly!

Cho đến tận lúc , để Hoa Nguyệt Vân c.h.ế.t tức tưởi ngay mắt bao nhiêu !

Thậm chí Tư Không Lưu, sự chứng kiến của tất cả , còn gánh lấy tội danh nặng nề, tội g.i.ế.c ! Mà c.h.ế.t ai khác, chính là ruột của Quý phi nương nương, là đích nữ của một vị đại thần đương triều!

Cho dù là Tiểu Hầu gia của phủ Khai Quốc Hầu chăng nữa, thì tội sát nhân, nhất là g.i.ế.c một tiểu thư danh giá như thế, cũng khó lòng thoát khỏi án t.ử. Huống hồ đây là chuyện xảy công khai mặt bao nhiêu như !

Chiêu , quả thực là một cú "rút củi đáy nồi" vô cùng độc địa, thâm độc đến tận xương tủy!

Hoa Nguyệt Vân c.h.ế.t, trong đám con cái của Hoa phủ, chỉ còn Hoa Mộ Thanh là địa vị cao nhất.

Mà Tư Không Lưu thì rơi t.h.ả.m cảnh như , phủ Khai Quốc Hầu dù vẫn còn kế thừa, nhưng nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, suy yếu trầm trọng. Có lẽ, ngày sụp đổ… đến gần .

Kế sâu tựa biển, thật đáng sợ!

Một âm mưu tinh vi, từng bước chồng chất lên , đến cả chính Hoa Mộ Thanh cũng trong ván cờ , thế nhưng nàng thoát hề vướng chút bẩn nào, quá mức hảo!

Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy, tâm cơ của thiếu nữ chỉ mới mười sáu tuổi … đáng sợ đến mức nào, khiến kinh hãi!

Trong lòng Trữ Hậu Lục, đầu tiên dâng lên một nỗi e ngại từng .

Hoa Mộ Thanh! Nhất định thể để nàng thuận lợi tiến cung , tuyệt đối thể!

 

Loading...