Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 156: Căn Bản Không Tin

Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt nàng khẽ đổi, lộ chút đùa cợt như như , mở miệng : " mà, Quận Chúa, từng một đứa , cũng vô cùng khổ sở mỗi khi hè đến. Năm đó còn một bài thơ, nhưng sai mất một câu, khiến mấy tỷ chúng dứt cả mấy ngày. Quận Chúa thử ? Coi như một chuyện giải nhiệt trong ngày hè nóng nực ."

Khi đến chữ "thơ", ánh mắt của Đỗ Liên Khê liền thoáng biến đổi.

nhanh, nàng mím môi tự giễu, lười biếng Hoa Mộ Thanh, khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ kiêu ngạo: "Ngươi thử xem nào."

Tiếp đó Hoa Mộ Thanh cất giọng trong trẻo như suối chảy, nhẹ nhàng vang lên.

Nàng :

"Bóng râm cây rợp, ngày hè thật dài,

Lầu đài in bóng xuống ao sen xanh,

Rèm ngọc lay động trong gió nhẹ nhàng,

Giàn đầy..."

Nàng là cố tình vô ý mà dừng , đôi mắt đen nhánh như mực sang Đỗ Liên Khê, hiện lên một nụ quen thuộc đến rùng , kinh hoàng tột độ.

"...ve sầu kêu ầm ĩ."

(Câu gốc của bài thơ vốn là: "Giàn đầy hoa tường vi, thơm ngát cả sân.")

"Choang!"

Đỗ Liên Khê đột ngột phắt dậy, va một cung nữ đang bưng khay điểm tâm phía nàng.

Chiếc khay rơi xuống đất, bánh trái tinh xảo văng tung tóe khắp nơi, còn chính Đỗ Liên Khê đang loạng choạng dẫm nát một phần.

Tất cả các cung nữ đều vội vàng quỳ xuống.

Cung nữ rơi điểm tâm càng sợ hãi đến mức ngừng dập đầu cầu xin tha mạng: “Xin Quận Chúa tha mạng! Xin Quận Chúa tha mạng cho nô tỳ!”

Đỗ Liên Khê dường như thấy gì cả.

Chỉ ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi kỵ, chằm chằm Hoa Mộ Thanh rời.

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi, bình tĩnh đối diện với ánh mắt , hề né tránh.

Một lúc , Đỗ Liên Khê mới hồn , lạnh lùng : “Tất cả lui xuống hết !”

Đám cung nữ lập tức dậy, nối đuôi rời khỏi thủy tạ hoa lệ của hoàng gia.

Hoa Mộ Thanh đầu một cái, hôm nay nàng mang theo bên cạnh là Tố Cẩm.

Tố Cẩm cũng lập tức lui xuống theo lệnh.

Lúc ánh mắt Đỗ Liên Khê mới chú ý đến Tố Cẩm đang phía Hoa Mộ Thanh.

Người mà nàng từng thấy bên cạnh Tống Hoàng Hậu, Tố Cẩm với tay nghề thêu thùa bậc nhất thiên hạ.

Nàng xuất hiện bên cạnh Hoa Mộ Thanh?

"Ngươi là ai?"

Đỗ Liên Khê giống như Dao Cơ đơn thuần bộc trực, cũng giống Bàng Mạn nhiệt thành thẳng thắn.

Khi còn ở Ám Phượng đội, nàng luôn là ít nhất, nhưng thi hành mệnh lệnh của Tống Hoàng Hậu một cách tuyệt đối.

Chặt đầu, lấy mạng – chỉ nàng là sạch sẽ gọn gàng nhất.

Trước đây, Hoa Mộ Thanh cũng từng nhận Đỗ Liên Khê căn cơ võ công, nhưng nàng từng nghĩ đến một khả năng, cô nương rạng rỡ, tươi tắn như mùa xuân chính là Oanh Điệp của nàng!

Nàng mỉm nhẹ, : “Ta là Huyết Hoàng, tỷ tỷ của Oanh Điệp.”

Sắc mặt Đỗ Liên Khê lập tức trầm xuống.

"Bốp!"

Gần như ngay khoảnh khắc kế tiếp, Hoa Mộ Thanh ép mạnh cột đình trong thủy tạ, bàn tay của Đỗ Liên Khê chút nương tình, như móc câu sắt, siết c.h.ặ.t lấy cổ nàng.

Quả nhiên là tỷ với Dao Cơ, phản ứng thật là giống .

Thậm chí ngay cả chỗ tay, cũng là cùng một vị trí.

Hoa Mộ Thanh nghẹn thở trong giây lát, nhưng nhanh ch.óng vận khí, dùng đến công pháp Thiên Âm mà Mộ Dung Trần truyền cho nàng, mới dần định .

Nàng bình tĩnh Đỗ Liên Khê với gương mặt đầy âm trầm.

Rõ ràng trong mắt Đỗ Liên Khê là tức giận, nghi ngờ, cảnh giác và sát ý dâng trào.

sâu trong đáy mắt , hiện lên một tia hy vọng mong manh, mơ hồ đến mức khó thể phát hiện .

Chút chờ đợi , thật bé nhỏ, yếu ớt, gần như đáng thương.

Khoảnh khắc đó, Hoa Mộ Thanh mới thật sự thấy hình ảnh của đứa trẻ ngoan ngoãn năm xưa, luôn cúi đầu, một lời nào.

Trái tim nàng khẽ nhói đau.

Khóe mắt nàng đỏ lên, giọng khàn đặc, phản kháng mà : "Oanh Điệp, câu thơ ... là cố tình sai để chọc Tống Hoàng Hậu vui lên, đúng ?"

Bàn tay Đỗ Liên Khê đang bóp cổ nàng chợt run lên dữ dội.

Nàng khẽ run rẩy, thể khống chế bản , ánh mắt đầy hoảng hốt Hoa Mộ Thanh:

– “Ngươi... rốt cuộc là ai ?”

Ngoại trừ Tống Hoàng Hậu, một ai nàng cố ý sai câu thơ đó!

Hôm , khi Tống Hoàng Hậu dự yến hội sen mùa hạ trở về, vẻ như Đỗ Thiếu Lang sỉ nhục điều gì đó nên tâm trạng vô cùng nặng nề.

Chính nàng, khi đang hầu hạ bên cạnh, cố tình sai một câu thơ, khiến Tống Hoàng Hậu khẽ mỉm .

chuyện , cô nương mặt thể ?!

Đỗ Liên Khê siết c.h.ặ.t t.a.y hơn nữa, giọng gần như gằn lên: “Ngươi thể là Huyết Hoàng! Huyết Hoàng c.h.ế.t mà!”

Lúc đến lượt Hoa Mộ Thanh thầm giật kinh ngạc, tại Đỗ Liên Khê Huyết Hoàng c.h.ế.t chứ?

Trong ba vị Phượng của Ám Phượng đội, chỉ nàng là từng gặp mặt Huyết Hoàng.

Rất nhanh đó, nàng phát hiện Đỗ Liên Khê khẽ liếc mắt sang một bên, đó chính là thói quen nhỏ của nàng mỗi khi cảm thấy chột .

Hoa Mộ Thanh khó thở, cố gắng nở một nụ : “Ngươi đúng là giống y như Tiên Điệp, mỗi dối đều thể đổi mấy thói quen nhỏ . Rõ ràng Tống Hoàng Hậu dạy các ngươi bao nhiêu mà.”

Đỗ Liên Khê trừng mắt: “Ngươi...!”

nàng lập tức phản ứng , cau mày: “Ngươi tìm Tiên Điệp ?”

Hoa Mộ Thanh vỗ nhẹ lên cánh tay nàng: “Trước tiên thả , ngươi bóp mạnh đến mức sắp c.h.ế.t ngạt đến nơi đây .”

Đỗ Liên Khê do dự, lùi một bước, buông tay , nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi Hoa Mộ Thanh, sát khí vẫn tan hết.

Hoa Mộ Thanh cũng vội vàng, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cổ, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn sẽ bầm tím mất thôi.

Vết thương cũ còn lành hẳn, giờ thêm vết thương mới.

Dao Cơ và Đỗ Liên Khê, hai vốn phận khác biệt một trời một vực, nhưng chỉ trở thành tỷ , mà khi trùng sinh gặp , đều lượt khiến nàng thương đến hai .

Thật là...

– Dù thì, đó cũng xem như là một "hình phạt" đích đáng.

Đỗ Liên Khê Hoa Mộ Thanh giữ vẻ mặt bình thản, lòng càng thêm rối bời, kìm liền : "Tiên Điệp vốn tính tình đơn thuần, nếu cô phận của ả, thì việc moi thông tin về cũng chẳng khó gì. để mặc ai sai khiến. Hôm nay dù g.i.ế.c cô ở đây, cũng sẽ chẳng ai dám hó hé nửa lời ."

Lời quả thật sai, phận Đỗ Liên Khê tôn quý hơn , nếu nàng tay g.i.ế.c một tiểu thư con nhà quan bình thường như Hoa Mộ Thanh, thì e rằng thật sự sẽ ai dám chất vấn nàng.

Hoa Mộ Thanh khẽ thành tiếng, lắc đầu Đỗ Liên Khê: "Năm xưa Tống Hoàng Hậu nhận xét cô suy tính cẩn trọng, chu , quả nhiên sai chút nào."

Đỗ Liên Khê khựng , cau mày chằm chằm nàng: "Đừng lôi Hoàng Hậu chuyện . Dù cô là ai, nếu còn dám mượn danh Hoàng Hậu mà ăn xằng bậy, thì đừng trách vô tình!"

Dù là Bàng Mạn, Dao Cơ Đỗ Liên Khê, mỗi khi nhắc đến Tống Hoàng Hậu, họ đều một phản ứng dứt khoát và thẳng thắn đến lạ.

Tựa như Hoàng Hậu là một vị thần thánh ngự trị trong lòng họ, ai phép xúc phạm, ai phép bôi nhọ.

Hoa Mộ Thanh Đỗ Liên Khê, bỗng thở dài một tiếng.

Ánh mắt thoáng chút hoài niệm, nàng đầu xuống thủy tạ, nơi đàn cá chép đang thong thả bơi lội, chậm rãi : "Oanh Điệp, cô năm xưa Hoàng Hậu cho Ám Phượng đội Lâm Lang Các tay với Hoa Như Nguyệt và Đỗ Thiếu Lang ?"

Hoa Mộ Thanh... cả chuyện của Lâm Lang Các? Thật khó tin!

điều khiến Đỗ Liên Khê kinh ngạc hơn cả, chính là cách nàng gọi đại tỷ và đương kim Hoàng Thượng một cách tùy tiện và thản nhiên đến .

Nàng cau mày, im lặng lắng .

Hoa Mộ Thanh cũng nàng, chỉ khẽ bật , trong tiếng ẩn chứa vô vàn cay đắng và giễu cợt, thẫn thờ : "Tống Hoàng Hậu chắc hẳn từng với cô rằng, điều mong nhất chính là thiên hạ thái bình, nên mới cam tâm nuốt hết cay đắng lòng."

"Người cũng từng , tình cảm của nam nhân vốn dĩ là như thế, khi còn nồng thắm thì phong hoa tuyết nguyệt, khi tình cạn, thì chỉ còn sự lạnh lẽo tiêu điều, trống rỗng đến vô cùng."

" sự nhẫn nhịn của , gánh vác của , tất cả những hy sinh mà tin rằng thể đổi lấy hòa bình và yên , cuối cùng thì... nhận những gì?"

Hoa Mộ Thanh đến đây, đột nhiên sang Đỗ Liên Khê, đôi mắt đỏ hoe, giọng khẽ run run: "Cô ... Tống Hoàng Hậu c.h.ế.t như thế nào ?"

Toàn Đỗ Liên Khê run rẩy, các đầu ngón tay siết c.h.ặ.t đến mức móng tay cắm sâu lòng bàn tay, rớm cả m.á.u.

Nàng nghiến răng, từng chữ như rút từ tận đáy lòng: "Người... là Hoa Như Nguyệt và Đỗ Thiếu Lang ép c.h.ế.t ở Phượng Loan Cung."

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh bỗng chốc đỏ hoe, suýt chút nữa bật thành tiếng.

nàng vẫn cố gắng kiềm chế bản , hé miệng qua hàm răng tê dại vì siết c.h.ặ.t, chậm rãi mà rõ ràng : " . Đỗ Thiếu Lang và Hoa Như Nguyệt mượn cớ Đại Hoàng T.ử là huyết thống hoàng thất, còn Tống gia thì cấu kết với địch phản quốc, ép Hoàng Hậu giao Lâm Lang Các. Hoàng Hậu đ.â.m mù đôi mắt, khi cả tộc Tống gia tru diệt, cam chịu nhục nhã, ôm theo Đại Hoàng Tử, tự nhảy xuống từ Phượng Loan Đài."

"..."

Sau một lúc lâu chìm trong im lặng đến đáng sợ.

Đỗ Liên Khê bỗng lao hành lang, như một phát điên mà gào lên: "Đỗ Thiếu Lang! Hoa Như Nguyệt! Ta nhất định sẽ g.i.ế.c các ngươi! Ta sẽ g.i.ế.c các ngươi!!!"

Hoa Mộ Thanh lập tức giữ c.h.ặ.t lấy cánh tay nàng, một tay ôm ngang eo, kéo nàng thật c.h.ặ.t.

Đỗ Liên Khê vẫn vùng vẫy dữ dội, cố lao về phía , gào thét đến xé lòng: "Ta sẽ g.i.ế.c các ngươi! Đồ tiện nhân! Ta nhất định sẽ g.i.ế.c các ngươi! G.i.ế.c... hết các ngươi!!!"

"Oanh Điệp!"

Hoa Mộ Thanh giữ c.h.ặ.t nàng, khẽ quát bên tai: "Đừng kích động nữa! Bình tĩnh ! Hãy bình tĩnh !"

Cả Đỗ Liên Khê run lẩy bẩy, cuối cùng như mất hết bộ sức lực, quỵ ngã xuống đất, bật một tiếng gào thét đau đớn đến tận tim gan —

"Aaaaa!!!!"

Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng thể cầm nước mắt, ôm c.h.ặ.t lấy Đỗ Liên Khê, sụp xuống đất, cùng nàng bật nức nở.

Bên ngoài, các cung nữ thấy tiếng động liền vội vàng chạy đến, cảnh tượng mắt khiến họ kinh hoàng, chẳng xử trí .

Lúc , Tố Cẩm tiến lên, nhẹ nhàng : "Quận chúa, tiểu thư, lẽ hai mệt ?"

Hoa Mộ Thanh lau khô nước mắt, ngẩng đầu, liếc đám cung nữ của phủ Công Chúa xa, khẽ với Đỗ Liên Khê: "Chúng tìm một nơi yên tĩnh để chuyện . Ta Tiên Điệp kể qua tình hình của , để bắt mạch cho ."

Gương mặt Đỗ Liên Khê vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nàng Hoa Mộ Thanh.

Sau vài nhịp thở, nàng khàn giọng lệnh cho đám cung nữ: "Người , đưa Hoa Nhị tiểu thư đến phòng nghỉ ngơi."

Khoảng nửa nén hương .

Đỗ Liên Khê y phục chỉnh tề, cạnh Hoa Mộ Thanh. Đôi mắt nàng đỏ hoe vì , ánh lên một vẻ khác lạ.

Hoa Mộ Thanh vội lên tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bắt mạch.

Một lúc , nàng khẽ nhíu mày.

Đỗ Liên Khê chút ngơ ngác vẻ mặt trầm ngâm của Hoa Mộ Thanh, trong giây phút hoảng hốt, nàng dường như thấy bóng dáng Tống Hoàng Hậu năm xưa.

Nàng định mở miệng gì đó.

kịp cất lời, Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên, lo lắng : "Tiên Điệp từng sảy thai, đoán thể chắc chắn tổn thương ít."

Nếu , với tính cách của Đỗ Liên Khê, khi Đỗ Thiếu Lang và Hoa Như Nguyệt ép c.h.ế.t Tống Hoàng Hậu, còn phận đủ gần để tiếp cận hai kẻ đó, chắc chắn nàng sớm tìm cách ám sát chúng từ lâu .

Hơn nữa...

Vừa , vì quá kích động mà vùng vẫy mạnh, thể lực của Đỗ Liên Khê cạn kiệt nhanh.

Rõ ràng là nguyên khí trong nàng tổn hao nghiêm trọng.

Bây giờ khi bắt mạch, Hoa Mộ Thanh mới phát hiện tình trạng của nàng thậm chí còn tệ hơn nàng tưởng tượng.

Đỗ Liên Khê chỉ vì sảy t.h.a.i mà khí huyết tổn thương, ngay cả công lực cũng giảm sút đáng kể, tinh nguyên tổn hại nghiêm trọng, rõ ràng là thương đến tận gốc rễ.

Hoa Mộ Thanh cau mày, : "Chuyện mang thai, chắc là Tống Hoàng Hậu hề . Khi mất, mặt ở kinh thành, chắc là do sảy t.h.a.i nên mới ngoài tĩnh dưỡng? thành thế ..."

Đỗ Liên Khê lắc đầu, đáp: "Ta ngoài để tĩnh dưỡng."

"Hửm?"

Hoa Mộ Thanh nghi hoặc, bởi vì quả thực thời gian đó nàng hề giao nhiệm vụ gì cho Oanh Điệp.

Đỗ Liên Khê chậm rãi : "Ta tìm tên cầm thú đó."

Hoa Mộ Thanh sững một thoáng, lập tức hiểu , là nam nhân khiến nàng sảy thai?

Sắc mặt nàng tối sầm , Đỗ Liên Khê: "Rốt cuộc là chuyện gì? Hắn là ai?"

Đỗ Liên Khê thấy ánh mắt nghiêm nghị của Hoa Mộ Thanh, chút do dự, chậm rãi đáp: "Là La Hựu Thiên, con trai của Đại Hành Thượng thư."

Trong ký ức của Hoa Mộ Thanh, đúng hơn là ký ức của Tống Hoàng Hậu quả thật .

Người là ai?

Chính là cháu trai của Thái Hậu La Đức Phương, mẫu của Đỗ Thiếu Lang.

La Đức Phương khi xưa chỉ là một cung nữ chuyên rửa chân cho tiên đế. Sau sinh Đỗ Thiếu Lang, mẫu t.ử bọn họ sống trong cung chịu đủ điều khinh miệt.

phận thấp hèn, nên Đỗ Thiếu Lang từ nhỏ cũng coi trọng.

Về Đỗ Thiếu Lang nương nhờ Tống gia chỗ dựa, cuối cùng mới lên ngôi hoàng đế.

La Đức Phương nhờ thế cũng tôn Thái Hậu.

Một đắc thế, gà ch.ó cũng theo lên mây, cả gia tộc La gia vì cũng phất lên nhanh ch.óng.

Tuy nhiên nhà đẻ của bà chẳng còn bao nhiêu , chỉ còn một đứa cháu trai từng thi đỗ tú tài.

La Đức Phương liền cầu xin Đỗ Thiếu Lang, thế là cháu trai của bà phong Đại Hành Thượng thư lệnh, một chức quan từ nhị phẩm!

Năm đó, vì chuyện mà Hoa Mộ Thanh từng cãi to với Đỗ Thiếu Lang, nhưng cuối cùng cũng thể ngăn cản .

Về trong một buổi yến tiệc trong cung, nàng từng gặp cháu trai đó, lúc là một lão nhân ngoài năm mươi.

Còn cháu nội của ông , mà hôm nay Đỗ Liên Khê nhắc đến là một thiếu niên vẻ ngoài tuấn tú.

Khi nàng cũng để tâm, nên chẳng ấn tượng gì sâu sắc.

Lúc Đỗ Liên Khê nhắc đến cái tên , Hoa Mộ Thanh mới khẽ nhíu mày, mất một lúc mới từ trong ký ức mơ hồ lục lọi bóng dáng đó.

Nàng cau mày Đỗ Liên Khê, hỏi: "Muội và ... thành như ?"

Sắc mặt Đỗ Liên Khê chợt đổi. Đôi mắt vốn sáng trong, linh động của nàng thoáng chốc hiện lên một tia oán độc căm hận như g.i.ế.c .

nhanh, tia sát ý sự tự giễu nặng nề nhấn chìm.

Nàng mặt , gần như khó khăn lắm mới thốt một câu: "Chỉ trách mù mắt."

Năm xưa tuy La Đức Phương thường xuyên chèn ép, nh.ụ.c m.ạ Tống Hoàng Hậu, nhưng vì e ngại phận và còn trông chờ nàng chu cấp tiền bạc, nên phần lớn đều chỉ giở thủ đoạn lưng.

Hoa Mộ Thanh kiếp dù trong lòng luôn nghẹn, nhưng bề ngoài vẫn thể chịu đựng mà sống qua ngày.

Thế nên trong nội bộ đội Ám Phượng, thật sự chẳng mấy ai chuyện giữa nàng và La Đức Phương nhơ nhớp thế nào.

Nếu , Oanh Điệp mà , chắc chắn sẽ bao giờ hạ đến gần nhà La gia.

Hoa Mộ Thanh liếc nàng, thầm nghĩ: "Vẫn nên giấu nàng thì hơn."

Bèn gật đầu hỏi tiếp: "Hắn bây giờ đang ở ?"

Chuyện La gia, nàng quả thật rõ nhiều, cũng vì La Đức Phương và Đỗ Thiếu Lang cố tình giấu giếm, sợ nàng nhúng tay cản trở.

Không ngờ Đỗ Liên Khê bật lạnh: "Hắn ở ư? Mấy hôm , Thái Hậu đích cầu xin Hoàng Thượng ban ân, sắp tới phủ Vinh Uy Tướng quân ở Sơn Tây để dạm hỏi nữ nhi nhà đấy!"

Vinh Uy Tướng quân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-156-can-ban-khong-tin.html.]

Hoa Mộ Thanh cau mày nữa, chẳng năm xưa, lúc nàng theo quân trận, chính tên đó là kẻ thừa lúc hỗn loạn giở trò đồi bại với nàng ?

Phải , năm nữ nhi hình như cũng đến tuổi cập kê. Giờ gả cho cháu trai của La Đức Phương?

Quả là tính toán giỏi…

Nàng trầm ngâm một lát chậm rãi : "Muội kể chuyện: m.a.n.g t.h.a.i thế nào, sảy t.h.a.i , và đó xảy chuyện gì."

"Ngươi hỏi gì?"

Đỗ Liên Khê nghi hoặc.

"Bởi khi hai nhà đính hôn, Vinh Uy Tướng quân sẽ dẫn nữ nhi kinh tạ ơn, đến lúc đó La Hựu Thiên chắc chắn cũng sẽ theo về."

"Ừm... Đến khi đó, sẽ đòi công bằng."

Ý là sẽ báo thù cho nàng.

Đỗ Liên Khê sững , bất chợt rút tay , nhạt: "Ai cần ngươi đòi công bằng? Bây giờ vẫn tin ngươi . Đừng tưởng bí mật của thể . Ta g.i.ế.c ngươi..."

"Dễ như trở bàn tay chứ gì."

Hoa Mộ Thanh mỉm , khẽ lắc đầu: "Câu đến mấy ."

Đỗ Liên Khê nghẹn lời, cam lòng trừng mắt Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh nàng, chậm rãi : "Tống Hoàng Hậu chắc chắn cũng mong thấy chịu nhiều ấm ức như ."

Câu khiến gương mặt Đỗ Liên Khê lập tức lộ nỗi bi thương tột độ.

Nàng nhắm mắt , như đang cố gắng đè nén để bật nữa.

Ngón tay nàng cào rách khi nãy, giờ siết c.h.ặ.t thành nắm đ.ấ.m.

Đây chính là dáng vẻ nhẫn nhịn mà Oanh Điệp vẫn thường .

Hoa Mộ Thanh bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang căng cứng của nàng, từ tốn tách từng ngón tay một .

Đó cũng là cách Tống Hoàng Hậu xưa từng dỗ dành Oanh Điệp.

Đỗ Liên Khê mở mắt, Hoa Mộ Thanh lâu, cuối cùng cũng cất tiếng: "Là cưỡng ép ."

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức biến đổi.

Hóa chuyện xảy đêm giao thừa năm nay, trong cung mở yến tiệc, triều cùng mừng năm mới.

Trưởng Công Chúa dĩ nhiên cũng đưa hai con theo, cháu ngoại của La Đức Phương, chính là La Thiên Hựu cũng cùng.

Tối hôm đó, Đỗ Liên Khê một nhóm tiểu thư thế gia ý đồ chuốc rượu đến say, đành tự tìm một điện nhỏ vắng để nghỉ ngơi.

Không ngờ La Thiên Hựu chẳng bao lâu cũng từ cửa phụ .

Hắn thấy nàng đang một bên trong, liền mặt dày tiến tới gần, miệng hạ d.ư.ợ.c, cầu xin nàng "giúp giải thoát".

Khi đó nàng còn sức lực, thể đẩy , lúc mới phát hiện cũng bỏ t.h.u.ố.c.

Sau chuyện đó, La Thiên Hựu quỳ sụp xuống xin nàng tha thứ, còn nếu tha thì sẽ c.h.ế.t cho nàng xem, hứa sẽ tâu với Hoàng Thượng ban hôn, nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Những lời , thật thật giả giả lẫn lộn.

Đỗ Liên Khê khi đó mất trinh trắng, lòng rối như tơ vò.

Thấy La Thiên Hựu vẻ ngoài tuấn tú, quỳ xuống năng dịu dàng, nàng cũng mềm lòng vài phần, nên để rời .

Sau kể chuyện cho Dao Cơ , lập tức nàng mắng một trận té tát, mới nhận trong những lời của La Thiên Hựu lúc đó bao nhiêu sơ hở.

Chờ đợi suốt một tháng, nhưng hề động tĩnh gì thêm.

Thậm chí Dao Cơ còn phát hiện La Thiên Hựu đến hoa lâu uống rượu, liền báo ngay cho nàng.

Đỗ Liên Khê vội vàng đến đó, nhưng ngờ La Thiên Hựu đang say khướt đá một cú bụng, đau đến mức thể dậy, cũng nhờ Dao Cơ đưa nàng ngoài.

Kết quả, đêm đó nàng phát hiện sảy thai.

Lúc đó nàng mới hiểu, lòng mềm yếu thế nào, và rốt cuộc phạm sai lầm nghiêm trọng .

Nàng chỉ xâm hại, mà còn tha thứ cho một tên lang sói đội lốt .

Vài ngày , tin La Thiên Hựu lén mang thánh chỉ Sơn Tây để đính hôn.

Ngay lúc đó, Đỗ Liên Khê bi phẫn tột độ, mặc kệ thể còn yếu ớt khi sẩy thai, lập tức tìm La Thiên Hựu.

Ban đầu nàng định khiến sống bằng c.h.ế.t, thế nhưng khi túm , những lời ngon ngọt của dỗ dành, dù đề phòng vẫn uống ly tự tay đưa tới.

Chỉ một ngụm đó thôi, nàng lập tức mất hết ý thức.

Đến khi tỉnh , nàng phát hiện ném xuống một dòng sông cuồn cuộn sóng lớn!

Nàng dốc cạn nội lực mới thể bò lên bờ, nhưng vì mà nguyên khí đại thương, còn như nữa.

Trong khi đó, La Thiên Hựu thuận lợi đến Sơn Tây.

Nàng của Dao Cơ phái tới đón về, nghỉ ngơi bao lâu thì nhận tin Tống Hoàng Hậu qua đời.

Đòn giáng liên tiếp khiến thể nàng sụp đổ.

Nhắc đến đây, Đỗ Liên Khê là đang châm biếm tự giễu, khẽ : "Hắn chắc sợ g.i.ế.c c.h.ế.t một Quận Chúa mà phát hiện, nên dám hé răng nửa lời. Đoán chừng khi về thấy còn sống, chắc cũng đủ dọa c.h.ế.t ."

Đỗ Liên Khê vốn là suy nghĩ chu , nhưng ở một vài phương diện giống hệt Dao Cơ gọi là "ngực to não".

Lúc , gương mặt vốn dịu dàng của Hoa Mộ Thanh phủ đầy sương lạnh. Trong Mười Hai Ám Phượng, ngoại trừ Huyết Hoàng phản chủ, tất cả đều là tỷ thiết như tay chân của nàng! Vậy mà kẻ khác chà đạp đến mức !

La Thiên Hựu! Ta nhất định bắt ngươi trả giá đắt!

Ánh mắt như làn khói nước của nàng thoáng qua một tia âm hiểm lạnh lẽo: "Loại đó, nghĩ chỉ bằng chút thủ đoạn đơn giản mà khiến khiếp sợ ?"

Đỗ Liên Khê gì, chỉ lặng lẽ Hoa Mộ Thanh.

Sau đó liền nàng tiếp: "Hắn khiến chịu nỗi nhục lớn như , cam lòng nếu để nếm thử cảm giác sống bằng c.h.ế.t ?"

Đôi mắt Đỗ Liên Khê sáng lên, Tống Hoàng Hậu cũng từng dạy họ như thế. Người khác đau một thước, trả ngàn trượng!

Nàng Hoa Mộ Thanh, bỗng nhiên mở miệng: " vẫn tin ngươi là Huyết Hoàng."

Hoa Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội tin cũng . Có điều, vài ngày nữa sẽ sắp xếp để Tiên Điệp và Mộng Điệp gặp , đến ?"

"Mộng Điệp?"

Đỗ Liên Khê thất thanh kêu lên, vội ngoài cửa, hạ thấp giọng: "Ngươi tìm Mộng Điệp tỷ ?"

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, mỉm : "Muội đừng vội, đến lúc đó sẽ cho báo tin cho ."

Chưa đợi Đỗ Liên Khê lên tiếng, Hoa Mộ Thanh tiếp: "Còn chuyện của La Thiên Hựu cũng cần bàn bạc cùng các tỷ của Ám Phượng. Muội chịu nhiều ấm ức như , các tỷ thể ngơ."

Đỗ Liên Khê mấp máy môi: "Không cần ngươi ..."

Hoa Mộ Thanh đặt tay lên tay nàng, dịu dàng : "Trước tiên cứ dưỡng thương cho , những chuyện khác chờ gặp các nàng hẵng . Chút nữa sẽ kê cho một đơn t.h.u.ố.c, nhất định theo mà bồi bổ. Nghe lời, ?"

Lời căn dặn cùng , giống hệt như năm xưa Tống Hoàng Hậu đối đãi với các nàng .

Giống như mẫu đối với nữ nhi, như đại tỷ đối với tiểu .

Đôi mắt Đổ Liên Khê bỗng ửng đỏ, vẻ kiên cường cố gắng duy trì cũng tan biến theo. Một thoáng , nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Trên đường trở về phủ.

Sự bình tĩnh mà Hoa Mộ Thanh nỗ lực giữ gìn từ đầu đến cuối cuối cùng cũng sụp đổ.

Tố Cẩm đưa cho nàng một chén nóng, nàng đón lấy. còn kịp nhấp môi thì "rắc!" một tiếng vang lên – chén nàng bóp nát tan tành trong tay!

Mảnh sứ vỡ sắc bén lập tức cứa rách đầu ngón tay ngọc ngà của nàng.

Tố Cẩm hốt hoảng, vội vàng lấy khăn tay ấn c.h.ặ.t lên vết thương cho nàng. Lúc , Hoa Mộ Thanh gằn giọng, giận dữ : "La Thiên Hựu, dám! Dám ức h.i.ế.p của đến mức !"

Tố Cẩm liếc nàng, một lời, chỉ cẩn thận giữ c.h.ặ.t chiếc khăn tay vết thương của nàng.

Hoa Mộ Thanh hít sâu một để trấn tĩnh, ánh mắt cuối cùng dừng Tố Cẩm. Nàng ngập ngừng một lát chậm rãi : "Tố Cẩm, hiện giờ tuy ngươi còn ở trong cung nữa, nhưng liệu ngươi còn cách nào để dò hỏi những chuyện cũ trong đó ?"

Nàng từng là Hoàng Hậu, nên nàng hiểu rõ những việc thâm cung bí sử, càng là những ở tầng lớp thấp như cung nữ thái giám thì càng nhiều lời đồn đại lén lút.

Còn chuyện đó là thật chỉ là tin vịt, chỉ cần manh mối, nàng tin sẽ phân biệt .

Tố Cẩm suy nghĩ một chút gật đầu: "Tiểu thư tra chuyện gì ạ?"

"Ừm."

Hoa Mộ Thanh chậm rãi : "Ngươi giúp điều tra xem, dịp yến tiệc cuối năm ngoái trong cung, ai từng hạ t.h.u.ố.c Đổ Liên Khê và cháu nội của Thượng thư lệnh đại hành . Hoặc ai từng âm mưu điều gì, nhưng cuối cùng thành cũng ."

Tố Cẩm lặng lẽ nghiền ngẫm từng lời nàng , gật đầu đáp: "Vâng, tiểu thư. Ngày mai sẽ điều tra ngay."

Hoa Mộ Thanh gật đầu, đón lấy chiếc khăn tay, tự ấn lên vết thương, ngả tựa chiếc gối mềm mại.

Mộng Điệp, Tiên Điệp, Oanh Điệp…

Những đứa trẻ , phận của mỗi đều chẳng hề tầm thường, rốt cuộc vì lý do gì mà năm xưa bọn họ gia nhập Ám Phượng đội?

……

Gần đây, Mộ Dung Trần bận rộn đến mức còn thời gian để thở.

Ngày tuyển tú đang đến gần kề, các phòng ban trong nội đình đều tất bật chuẩn , khiến thứ trở nên rối ren cả lên.

Đỗ Thiếu Lang tin tức gì về Tứ Phương Chiến, liên tục phái Long Ảnh Ám Vệ dò la khắp nơi, khiến Mộ Dung Trần chỉ thể điều động Quỷ Vệ để bám sát động tĩnh của chúng.

Ngoài , còn hai vạn quân riêng mà chặn ngang đoạt từ phủ Khai Quốc Hầu, giờ vẫn đang trong quá trình phân tán và tái cơ cấu lực lượng.

Cộng thêm vô công vụ triều chính khác khiến cuồng như chong ch.óng.

tất cả những việc đó gộp cũng bận rộn bằng một việc, chính là những thông tin liên quan đến Nhị tiểu thư của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Hoa Phong đại nhân.

Người mệnh danh là "Lạc Thần thiên nhan", Hoa Mộ Thanh, mỗi ngày đều tình báo liên quan đến nàng như tuyết rơi, chất đầy án thư của !

Nào là hôm nay, con mèo hoang nhỏ đó đến thăm phủ Trưởng Công Chúa.

Ngày mai, đóa dã hoa nhỏ đó tình cờ gặp gỡ Khinh Xa Đô Úy phủ Hồ Quốc Công, Tần Thiệu Nguyên.

Rồi thì Hoa Như Nguyệt, Hoa Mộ Thanh chiếc váy mà nàng ao ước bấy lâu, liền phát điên vì ghen tỵ, âm thầm thư ngoài cung, tính toán đối phó với "cái nha đầu chịu an phận" .

Lại còn cả vị tiểu hầu gia từng vướng tin đồn phong lưu với Hoa Mộ Thanh ở phủ Khai Quốc Hầu, giờ đang dây dưa rõ ràng với một nha nhị đẳng trong viện của nàng, đang âm mưu chuyện gì.

Chưa hết, kế mẫu của Hoa Mộ Thanh, Trữ thị, còn liên hệ với phủ Thượng Đô Hộ, hình như đang sắp xếp để Trữ Hậu Lục cùng vài vị đồng cấp trong triều đến Hoa phủ khách.

Nói là để tạo mối quan hệ cho Hoa Phong, mong nối mối tình giữa hai nhà, nhưng thực chất, Trữ Thu Liên dùng chiêu ẩn chứa nhiều toan tính sâu xa:

Thứ nhất, Thượng Đô Hộ chính là ca ca ruột của bà , đến phủ khách thì với tư cách là chủ mẫu, bà dĩ nhiên lý do để xuất hiện, qua đó tạo cơ hội để thoát khỏi tình trạng giam lỏng hiện tại.

Thứ hai, hôm đó ngoại nam phủ, nếu chẳng may chuyện "bất ngờ" gì xảy , mà dính dáng đến Hoa Mộ Thanh… thì danh tiếng của nàng thể hủy hoại trong một sớm một chiều.

Thứ ba, cũng là để răn đe Hoa Phong, dẫu ông bản lĩnh đến thì cũng nể mặt Trữ gia!

Mộ Dung Trần cầm bản mật báo trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ đầy ẩn ý.

Hắn cầm mảnh giấy trong tay, khẽ lắc lắc, bất ngờ sang hỏi Quỷ Nhị đang bên cạnh: "Trữ Hậu Lục định khi nào đến thăm Hoa phủ ?"

Quỷ Nhị suy nghĩ một lát, đáp ngắn gọn: "Chính là ngày mai."

"Ồ?"

Mộ Dung Trần nhướng mày, một nụ khẽ nở môi: "Ngươi nghĩ xem, việc các quan trong triều cấu kết bí mật với , chẳng là điều mà Hoàng Thượng lo lắng và nghi kỵ nhất ? Vậy thì ngày mai, Bổn Đốc đây sẽ đến giúp Hoàng Thượng... giám sát việc, xem xét tình hình một chút, thế nào?"

Trong lòng Quỷ Nhị bỗng cảm thấy bất an, thầm nghĩ, ngài thẳng gặp Hoa Nhị tiểu thư chẳng là quá lộ liễu ?!

Từ cái vị Vương gia nổi tiếng lạnh lùng của họ mang theo dấu tay đỏ ch.ót hằn rõ mặt bước khỏi Hoa phủ, cả đội Quỷ Vệ xôn xao bàn tán ngớt!

Chủ thượng của bọn họ... đ.á.n.h?! Hơn nữa, còn đ.á.n.h một cách dễ dàng như , đến mức thể phản kháng?!

Chậc chậc…

Không ít kẻ đầu đuôi câu chuyện còn chạy tới hỏi han , và tất nhiên, kết cục của chúng đều đá cho một phát văng xa.

Không kể, mà là dám !

Làm thể mở miệng thú nhận rằng, chủ thượng oai phong lẫm liệt của bọn họ, vị Vương gia mà chỉ cần tên thôi cũng đủ khiến khiếp đảm, một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tay mềm mại như nước, tát cho một cái như trời giáng?

Mà nguyên nhân là do ép cởi đồ, ý định sỉ nhục ... và kết quả là lĩnh trọn một cái tát?!

Ngay cả Quỷ Nhị cũng thầm cảm thấy, chủ thượng đúng là... đáng đời.

nào dám hé răng nửa lời!

Từ cái đó, chủ thượng chỉ lẳng lặng mật báo mỗi ngày. Rõ ràng đến lúc điều hòa độc tính trong cơ thể, cần sự giúp đỡ của Hoa Nhị tiểu thư, thế nhưng ngài cứ chần chừ mãi, chịu .

Rõ ràng là đối mặt với như thế nào!

Ngoài mặt thì tỏ bình thản như chuyện gì, ai ngờ trong lòng khó xử đến .

Lần đầu tiên đ.á.n.h, đúng là bất ngờ và khó chịu thật đấy.

Quỷ Nhị âm thầm than thở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cung kính, nghiêm túc đáp: "Vâng, chủ thượng lo nghĩ chu việc, đó là phúc lớn của Triều Đại Lý."

Mộ Dung Trần hài lòng gật đầu, tiện tay ném mảnh mật báo : "Ừ, thì cứ quyết định như thế . Ngày mai, đến Hoa phủ!"

Mảnh giấy rơi xuống đất, ngay lập tức hóa thành tro bụi.

Nghe giọng nhẹ nhàng mà vẻ vui vẻ, Quỷ Nhị thầm nghĩ: "Không ngày mai ngài ăn tát nữa nhỉ?"

Khụ... đúng thật là đoán trúng phóc .

Ngày hôm , Mộ Dung Trần Hoa Mộ Thanh cho chảy m.á.u.

Cảnh tượng hôm , chỉ cần nghĩ thôi thấy... thê t.h.ả.m đến mức nỡ !

Chậc chậc...

……

Hôm đó.

Trữ Hậu Lục dẫn theo năm, sáu vị triều thần tín, cùng đến Hoa phủ.

Bề ngoài là Hoa Phong mới một bức danh họa quý hiếm từ thời tiền triều, mời đến thưởng lãm.

ai nấy đều rõ, mục đích thực sự của chuyến hề đơn giản như .

Đi cùng , ngờ cả Khánh Vương – Đỗ Thiếu Phong, Nhị công t.ử của phủ Hồ Quốc công – Khinh xa Đô úy Tần Thiệu Nguyên, và Tiểu hầu gia của phủ Khai Quốc Hầu – Tư Không Lưu.

Quả thực là một đội hình hề nhỏ chút nào.

Trữ Thu Liên, với tư cách là chủ mẫu đương gia của Hoa phủ, đích mặt tiếp đón khách khứa.

Một thời gian gặp, bà gầy trông thấy. Không rõ là vì xóa vẻ sa sút yếu thế , là để khẳng định địa vị chủ mẫu Hoa phủ của , bà diện một bộ váy đỏ thẫm tám mảnh kiểu cung đình, loại trang phục vốn chỉ dành cho những quý tộc bậc cao nhất mặc trong các dịp đại lễ quan trọng.

Bộ trang phục , nghiêm trang đến mức gần như đủ để tiếp đón đích Hoàng Thượng giá lâm.

Hoa Mộ Thanh ở một nơi xa trông thấy, khỏi bật khẩy.

Trước cô thật sự chẳng thể hiểu nổi Trữ Thu Liên dựa thể nắm giữ Hoa phủ trong suốt bao nhiêu năm như .

Là nhờ thế lực của nhà đẻ?

Hay là... nhờ cô con gái đang là sủng phi trong hậu cung của hoàng cung ?

Bộ trang phục , nếu mặc trong những dịp nghi lễ long trọng thì vấn đề gì.

hôm nay những đến phủ đều là ngoại thần, cả Hoàng T.ử và hầu gia, mà Trữ Thu Liên ăn mặc lộng lẫy đến mức .

Nếu để những kẻ tâm , tung tin đến tai Đỗ Thiếu Lang, với tính cách đa nghi và thâm sâu khó lường của , chắc chắn sẽ nghĩ ngợi đủ điều.

Chủ mẫu Hoa phủ dùng quy cách tiếp đón Hoàng Thượng để tiếp đãi Hoàng T.ử và các triều thần?

Chẳng lẽ trong đám ai đặc biệt đến mức ?

Hay là Hoa phủ và Thượng Đô Hộ phủ đang âm mưu gì khác?

Đến cả Phúc T.ử phía cũng thấp giọng : "Tiểu thư, xem bộ váy của phu nhân kìa, thấy nóng nực ?"

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi đầy ẩn ý.

Lúc , Tố Cẩm – ít khi mở lời, khẽ từ bên cạnh: "Tâm cơ của bà quá nông cạn, loại như thế , nếu mà cung, quá một tháng... ngay cả xác cũng chẳng ai tìm thấy."

 

Loading...