Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 155: Ám Phượng Trong Bóng Tối Không Ai Nhận Ra

Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lát , Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu lên, gương mặt trở về với nụ dịu dàng, xinh vốn , thứ nụ đây từng khiến cho Mộ Dung Trần vô cùng chán ghét.

“Thần nữ hiểu. Điện hạ, đợi đến khi thần nữ chọn cung, nhất định sẽ đích đến hầu hạ ngài.”

Mộ Dung Trần nụ gượng gạo khuôn mặt nàng, ánh mắt ấm áp như ánh xuân của dần dần phai nhạt .

Dường như điều gì đó để giải thích cho nàng hiểu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm nhẹ, chẳng thêm một lời nào.

Hắn chỉ dậy, gật đầu nhạt: “Nàng nhớ kỹ là .”

Đứng bên cạnh giường, Mộ Dung Trần đầu Hoa Mộ Thanh đang co ro trong một góc phòng, cất giọng:

– “Gần đây Hoa Như Nguyệt gửi thư đến phủ Hồ Quốc Công. Nàng liệu liệu mà đối phó .”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh thực lờ mờ đoán chuyện từ . Nghe Mộ Dung Trần nhắc đến, trái tim vốn dĩ tĩnh lặng của nàng bất chợt ấm lên một chút.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, thần nữ rõ ạ.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Dung Trần khẽ động đậy, xoay rời một chút lưu luyến nào.

Hoa Mộ Thanh chỉ kịp theo bóng lưng của , chiếc áo bào tím thẫm sang trọng như một đám mây tím sẫm cuồn cuộn bao trùm lấy nàng, che khuất tầm .

Nàng kéo chiếc áo choàng mỏng manh khoác lên , ngẩng đầu lên thì Mộ Dung Trần biến mất khỏi phòng từ lúc nào.

Chỉ còn một nha với mái tóc b.úi song , lát bước phòng, tay bưng một bộ y phục, mỉm : "Tiểu thư, đây là bộ y phục mà chủ nhân dặn dò chuẩn cho . Chủ nhân còn , hôm nay thấy vận dụng nội lực khá , nên tạm thời cần khai thông kinh mạch nữa. Người cứ từ từ tự luyện tập, đến khi nào cần khai thông tiếp, chủ nhân sẽ thông báo ạ."

Hoa Mộ Thanh gật đầu, mở bộ y phục xem.

Nàng khỏi tròn mắt kinh ngạc. Đó là một bộ váy màu hồng thêu chỉ vàng lộng lẫy, từng lớp voan mỏng xếp tầng tinh xảo như mây khói bồng bềnh.

Đây chẳng là... bộ váy mà đây Hoa Như Nguyệt từng hết lời cầu xin Đỗ Thiếu Lang cho nàng ?

Thợ may giỏi nhất trong cung mất đến hai tháng trời để thành bộ váy , nhưng may xong thì Mộ Dung Trần lấy với lý do "ban thưởng cho khác".

Chuyện khiến Hoa Như Nguyệt tức giận đến mức lóc ỉ ôi mặt Đỗ Thiếu Lang suốt mấy ngày liền.

Vậy mà bây giờ, bộ y phục đang trong tay nàng?

Hoa Mộ Thanh suy nghĩ một lát, chợt nảy một ý tưởng vô cùng tuyệt vời để chọc tức Hoa Như Nguyệt.

Ừ, .

Ép bọn chúng tay sớm một chút , đỡ ngày ngày cái tên Mộ Dung Trần dây dưa phiền phức.

__

Vài ngày .

Trữ Thu Liên, vẫn đang giam lỏng, nhận một bức mật thư, chính là do Hoa Như Nguyệt ở trong cung nhờ Hoa Lương Tài lén lút gửi tới.

Sau khi xong bức thư, khuôn mặt gầy gò như quỷ đói của bà hiện lên một nụ đáng sợ, xí, méo mó vặn vẹo đến ghê rợn.

khẽ gật đầu, vẫy tay gọi Hoa Lương Tài đến gần: “Nhi t.ử, đây, sắp xếp thế …”

__

Mùa hè oi bức, tiếng ve sầu kêu râm ran inh ỏi cả một vùng.

Dù mới chỉ buổi sáng, ánh mặt trời ch.ói chang gay gắt như lửa thiêu đốt.

Hoa Mộ Thanh trong chiếc xe ngựa quý giá do Đại Trưởng Công Chúa ban tặng, một nữa tiến phủ Công Chúa.

Dù cái nóng oi ả của mùa hè khiến cảm thấy khó chịu, nhiệt độ cao ngột ngạt khiến ai cũng khó thở, thì phủ Đại Trưởng Công Chúa vẫn rực rỡ như mùa xuân tàn, hoa nở rộ khắp nơi, cảnh sắc mỹ lệ như tranh vẽ.

Chỉ là, những sắc màu phồn hoa , ánh nắng ch.ói chang càng khiến cảm thấy ch.ói mắt, khó chịu, tựa như đang giữa một rừng gai nhọn, ánh sáng nhức nhối đ.â.m da thịt khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-155-am-phuong-trong-bong-toi-khong-ai-nhan-ra.html.]

Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, lặng lẽ bước qua một biển hoa rực rỡ, tiến đến hành lang dài ven thủy tạ lộng gió, liền thấy nữ nhi của Đại Trưởng Công Chúa, Đỗ Liên Khê, đang mái hiên, dáng vẻ lười nhác giữa ngày hè oi ả, rải thức ăn cho cá.

Phía nàng hơn chục cung nữ, bưng bát đĩa, cầm khăn lụa, cẩn thận hầu hạ.

Nàng uể oải ngáp một cái, đảo mắt liền thấy Hoa Mộ Thanh đang ở đầu bên của hành lang.

Thoáng sững sờ, đó nở một nụ nửa miệng như như , vẻ mặt cao ngạo, khinh khỉnh lên tiếng: "Ôi chao! Đây là vị Quý Nhân nào bỗng dưng giá lâm phủ Đại Trưởng Công Chúa thế ?"

Hoa Mộ Thanh âm thầm lắc đầu. Trước đây đúng là nàng mù mắt thật .

Rõ ràng những con phượng ẩn thế vẫn luôn ở ngay mắt, mà nàng hề nhận ?

Cái từng mang dáng vẻ thật thà, ít , cúi đầu, lấy mái tóc dày che lấp đôi mắt, Oanh Điệp năm xưa, thể chính là vị Quận Chúa cao ngạo, càn rỡ và bá đạo đang mặt nàng đây?

Khi xưa, Oanh Điệp dù ít , nhưng Hoa Mộ Thanh vẫn rõ dung mạo của nàng cơ mà!

Ấy gặp Đỗ Liên Khê, trong bộ xiêm y lộng lẫy, trâm cài châu ngọc đầy đầu, tại nàng nhận cô nương khí chất đổi đến long trời lở đất chính là Oanh Điệp của nàng?

Cái nàng Oanh Điệp thật thà, đáng thương khiến xót xa … Có lẽ là đêm đó trời quá tối, nàng kịp kỹ chăng?

Hay hôm đó lòng nàng đầy những toan tính riêng, chẳng còn tâm trí để suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác?

Hoặc thể, từ lâu đây, ngay từ đầu tiên nàng gặp Đỗ Liên Khê trong buổi yến tiệc ở hoàng cung, thật nàng cũng từng rõ dung mạo nàng thế nào?

Hồi , điều khiến nàng chú ý chính là phản ứng khác thường của Đại Trưởng Công Chúa, là sự mật, quấn quýt lấy giữa Hoa Như Nguyệt và Đỗ Thiếu Lang, là nụ nửa nửa đầy ẩn ý của Mộ Dung Trần, và là những ánh mắt chế giễu ngấm ngầm từ các phu nhân quyền quý trong triều…

Đến mức, nàng vẫn luôn tự cho rằng hiểu rõ đứa trẻ , nhưng thật từng một thẳng nó.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh, Đỗ Liên Khê mà nàng quen tuyệt đối thể là cùng một với Oanh Điệp. Suy nghĩ ban đầu đó khiến nàng bao giờ nghi ngờ điều gì.

Thì đứa trẻ tên Oanh Điệp , từ đến giờ sống vất vả đến như .

Cái dáng vẻ ngông cuồng, ngang ngược , mới là con thật của nàng ?

Hay là cái vẻ lặng lẽ, câm lặng, mới là con thật sự?

Nàng khẽ mỉm , tiến lên phía , cúi hành lễ: “Tham kiến Quận Chúa điện hạ. Hôm nay đặc biệt đến bái kiến Đại Trưởng Công Chúa điện hạ, ngờ điện hạ ngoài. Được Quận Chúa điện hạ đang ở trong phủ, nên tiện thể đến thăm hỏi .”

Đỗ Liên Khê bĩu môi: “Được , dậy . Làm bộ tịch, thấy mệt ? Đã bái thì mau về cho khuất mắt.”

Thế nhưng Hoa Mộ Thanh nhúc nhích, ngược còn tiến gần đến chỗ râm mát thủy tạ, khẽ : “Quận Chúa điện hạ trông vẻ khỏe, chẳng vì trời hè nắng gắt, oi bức khó chịu ?”

Đỗ Liên Khê cau mày, kiên nhẫn liếc nàng một cái: " , trời hè nắng nóng, thêm vài kẻ mắt cứ lải nhải bên tai, bản Quận Chúa cảm thấy vô cùng bực bội."

Hoa Mộ Thanh ngay là nàng đang mượn lời mỉa mai .

nàng cũng để bụng, vẫn giữ nụ nhã nhặn môi, giọng dịu dàng thanh thoát: “Tính tình của Quận Chúa điện hạ quả thật là sảng khoái vô cùng.”

là thế, một Quận Chúa cao cao tại thượng của triều Đại Lý, chẳng cần để tâm đến bất kỳ ai, cũng cần cúi đầu bất kỳ kẻ nào, đương nhiên là thể vô tư nấy.

... vì , Oanh Điệp sống như ?

Còn Đỗ Liên Khê, thấy nàng cứ đó lải nhải dứt, tất nhiên là xem nàng như những kẻ tiểu môn tiểu hộ điều, chỉ nịnh nọt trèo cao.

Lập tức, nàng cũng ngại ngần mà châm biếm: “ ! Ai chẳng Quận Chúa bản triều Đại Lý tính tình là thẳng thắn nhất? Biết điều thì cút ngay cho khuất mắt! Đừng đây loạn, quấy rầy sự yên tĩnh của bản Quận Chúa! Không thì c.h.é.m ngươi đấy!”

Hoa Mộ Thanh bật thành tiếng, bỗng nhận giọng điệu chuyện của Đỗ Liên Khê lúc chẳng khác gì cái nữ thổ phỉ Dao Cơ cả.

là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Về tuyệt đối thể để một Quận Chúa danh giá như thế nha đầu hư hỏng dắt mũi, biến thành giống như một đại vương sơn trại nữa.

Thấy nàng trừng mắt , nàng cũng chẳng chút sợ hãi, chỉ khẽ : “Vâng, phiền Quận Chúa nghỉ ngơi là của .”

 

Loading...