Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 153: Nổi Giận
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quỷ Nhị hiểu ý, lập tức tiến lên một bước, lệnh: "Các ngươi lui hết ."
"Dạ?"
Đám thiếu niên đang háo hức tiếp cận Hoa Mộ Thanh, giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút lui từng một.
Hoa Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhanh ch.óng phịch xuống ghế cạnh bàn, tiện tay cầm lấy một chén uống cạn.
Mộ Dung Trần đang tự rót rượu, liếc thấy cảnh , khẽ lạnh một tiếng đầy thâm ý:
"Đồ ở cái chốn dơ bẩn mà ngươi cũng dám tùy tiện đưa lên miệng ?"
Hoa Mộ Thanh sững , nhận phạm sai lầm lớn!
Nàng vội vàng đặt chén xuống, liên tục nhổ khan mấy ngụm, đó cảnh giác dùng tay chà mạnh miệng, ký ức kinh hoàng về Vương Phong hạ độc vẫn còn ám ảnh.
Nhắc đến chuyện đó, ký ức về đêm triền miên cây t.ử vi trăm năm ùa về: Mộ Dung Trần và nàng quấn lấy rời, môi lưỡi giao triền, thể dứt .
Tim nàng như bốc lửa, nóng ran đến mức lục phủ ngũ tạng dường như tan chảy, lan tỏa khắp cơ thể.
Các giác quan trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Sự hiện diện của đàn ông phía càng trở nên rõ rệt: từ tiếng nhấp rượu nhẹ nhàng mà kéo dài, tiếng chén ngọc va chạm, thở trầm , đến cả ánh mắt lướt qua một tiếng động, tất cả đều in sâu tâm trí nàng.
Tim nàng đập mỗi lúc một nhanh hơn, thở cũng trở nên gấp gáp.
Không là do dư âm của t.h.u.ố.c do nước uống, cổ họng nàng khô rát khó chịu.
Nàng bực bội c.ắ.n môi, càng sức lau miệng.
Chỉ là... lớp mặt nạ da mặt vì thế mà nhăn nhúm .
Nàng khẽ cau mày, cảm thấy vô cùng khó chịu, đưa tay sờ lên lớp mặt nạ nhăn nhúm, dứt khoát x.é to.ạc nó !
Ngay lập tức, dung nhan tuyệt mỹ, yêu kiều động lòng của nàng hiện rõ ánh đèn.
Mộ Dung Trần tựa bên cửa sổ, đùa nghịch chiếc chén rỗng trong tay, nheo mắt , cất giọng trêu chọc: "Tiểu dã hoa, hôm nay đến chốn phong lưu thế ?"
Thấy Hoa Mộ Thanh cúi đầu gì, gò má ửng hồng, như thể chẳng hề vui vẻ gì khi tình cờ gặp ở đây.
Đôi mắt đen sâu thẳm như biển đêm của càng trở nên thâm trầm hơn, hàng mày cũng lạnh vài phần, nhưng giọng mang theo vẻ trêu tức: "Chẳng lẽ tiểu dã hoa của Bổn Đốc trong cái nơi phồn hoa , còn giấu một tình nào mà ?"
Người tình ư?
Kẻ oan gia thì đấy! Tên đại đại đại oan gia mà lúc nào cũng thể đụng mặt như ngươi mới đúng!
Hoa Mộ Thanh lén đảo mắt, ký ức về mật cuối cùng giữa hai cũng dần nhạt đôi chút...
Nàng thản nhiên xuống cạnh bàn, nhẹ nhàng đáp lời: "Điện hạ quá khen Mộ Thanh . Những cô nương nổi danh trong giới khuê các, chỉ những gia đình quyền quý mới đủ sức nuôi dưỡng, thể lọt mắt xanh của một kẻ nhỏ bé như Mộ Thanh chứ."
Lời rõ ràng là ám chỉ việc Mộ Dung Trần cũng lui tới những chốn lầu xanh để tìm niềm vui.
Mộ Dung Trần khẽ nhướng mày, nhưng khóe môi cong lên thành một nụ đầy ẩn ý: "Tiểu nha đầu, gan cũng lớn đấy, dám cãi với Bổn Đốc ?"
Hoa Mộ Thanh giật , vội vàng ngoan ngoãn đáp: "Ta đến Mộng Tiên Lâu là để gặp Dao Cơ."
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Mộ Dung Trần lập tức tan biến, chỉ trong chớp mắt, gương mặt tuyệt mỹ đầy mị lực trở về vẻ thờ ơ, nhàn nhã vốn .
Hắn tự rót cho một chén rượu, hỏi: "Gặp ả để gì?"
Hoa Mộ Thanh thầm bĩu môi trong lòng, chẳng lẽ ngươi đoán ?
nàng cũng nhận thấy tâm trạng Mộ Dung Trần lúc nãy vẻ , nên vẫn dịu giọng trả lời: "Vài ngày , Đỗ Thiếu Lang đến tìm nàng. Ta tới để dò hỏi xem nàng những gì."
Vừa dứt lời, Mộ Dung Trần đột nhiên bật một tiếng khẽ.
Tiếng nhẹ như tơ, lạnh lẽo và u uẩn, tựa hồ thể nắm giữ cả tâm trí , khiến lòng rúng động, lạnh toát sống lưng, nhưng thể thoát khỏi, chỉ thể mặc định đoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-153-noi-gian.html.]
Hoa Mộ Thanh ngạc nhiên về phía , chỉ thấy cúi đầu, cầm lấy chén rượu, nâng lên hỏi: "Vậy, dò hỏi gì ?"
Hoa Mộ Thanh nhất thời hiểu ý nghĩa tiếng của là gì, suy nghĩ một chút đáp: "Đỗ Thiếu Lang cho rằng nàng điều gì đó về 'Tứ Phương Chiến', nên mới tìm đến. Dao Cơ cũng là khôn khéo, hề tiết lộ nhiều."
Mộ Dung Trần khẽ : "Ả sẵn lòng hết cho ngươi ?!"
Hoa Mộ Thanh sững , lập tức nhận sơ hở, vội vàng c.ắ.n môi, nghiêm giọng : "Có tiền thì sai cả ma. Ta đưa cho nàng một túi vàng, nên tất nhiên nàng sẽ hết."
Mộ Dung Trần liếc nàng, nhạt: "Đỗ Thiếu Lang thiếu vàng chắc?"
"..."
Hoa Mộ Thanh thầm nghiến răng trong lòng, cái tên quỷ quái ! Chỉ lỡ lời một câu mà cũng truy đến cùng!
Nàng thầm suy tính, khéo léo : "Hắn tất nhiên là thiếu. Đỗ Thiếu Lang chắc chắn sẽ dùng cách đó. Hắn luôn tự cho là cao quý, ngạo mạn và tự phụ, luôn cho rằng khác biệt. Với tính cách đó, chắc hẳn sẽ từ từ tiếp cận Dao Cơ mà thôi..."
"Hừ."
Lời dứt tiếng lạnh lẽo đến thấu xương của Mộ Dung Trần cắt ngang.
"Tiểu Hoa Nhi."
Hắn đặt chén rượu xuống, thẳng Hoa Mộ Thanh: "Ngươi vẻ hiểu rõ về Đỗ Thiếu Lang đấy!"
Hoa Mộ Thanh mở miệng định , chẳng lẽ lỡ lời nữa ? Không thể nào!
Chuyện năm xưa Đỗ Thiếu Lang dùng những thủ đoạn gì để lấy lòng Tống gia, từng bước âm mưu qua cầu rút ván, hủy diệt Tống gia, ngoài thể , nhưng Mộ Dung Trần chắc chắn rõ như lòng bàn tay mới đúng!
Nàng ngơ ngác : "Điện hạ chẳng bảo quyến rũ ... Trước đây từng mẫu hậu Tống Hoàng Hậu kể qua vài chuyện, gần đây dò hỏi thêm từ Hoa Phong nhiều điều liên quan đến Đỗ Thiếu Lang... A! Ngài gì ? Buông !"
Lời còn kịp dứt, Mộ Dung Trần, nãy giờ còn đang dựa lười biếng bên ghế, đột nhiên bật dậy, tựa như một yêu tiên khoác áo t.ử la, thoắt cái xuất hiện mặt nàng.
Hắn vươn tay, nắm lấy cánh tay nàng, rằng liền nhấc bổng nàng khỏi mặt bàn.
Hoa Mộ Thanh đau, giật tay phản kháng, gương mặt đầy tức giận: "Điện hạ! Có gì cứ rõ ràng, cứ thích bắt nạt khác? Mau buông !"
"Bắt nạt?"
Mộ Dung Trần từ cao xuống, trong mắt là nụ lạnh lẽo đến rợn : "Dùng từ đấy, hôm nay Bổn Đốc chính là bắt nạt ngươi."
Hoa Mộ Thanh trợn tròn mắt, thể tin nổi, tên nổi điên nữa ? Vì cái gì?
Đồ điên! Cái tên bất định thất thường như thời tiết! Ta chơi với ngươi nữa!
Tên đại ma đầu !
Ngay lập tức, nàng thèm để ý đến nữa, vận nội lực, thi triển chiêu thức quen thuộc từ kiếp , định đẩy Mộ Dung Trần xa.
Nào ngờ, chiêu xuất, dễ dàng hóa giải, động tác thuần thục vô cùng, tựa như hai họ từng giao đấu vô .
Khoảnh khắc , cả hai đều khựng .
Hoa Mộ Thanh âm thầm nhíu mày, còn ánh mắt Mộ Dung Trần thì ngày càng âm u quỷ dị.
Đôi mắt đen thẳm như biển sâu vốn khó dò, lúc như phóng đại thêm mấy phần, giống như một vòng xoáy khổng lồ sẵn sàng nuốt trọn cả linh hồn đối diện.
Hắn vung tay, ném thẳng Hoa Mộ Thanh lên giường La Hán trong phòng.
"Rầm!"
Hoa Mộ Thanh đập mạnh lưng và cánh tay xuống giường, đau đến mức suýt ngất .
Nàng vùng vẫy định dậy, nhưng Mộ Dung Trần nhẹ nhàng đáp xuống ngay bên cạnh, một tay ấn c.h.ặ.t vai nàng, tay túm lấy vạt áo n.g.ự.c nàng, xé mạnh một cái!