Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 151: Lại Nhận Thêm Một Người Của Ám Phượng
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dao Cơ há miệng mãi mới bật một câu: "Rõ ràng lớn tuổi hơn ngươi, gọi là chứ, thật là vô lý!"
- "Phụt."
Hoa Mộ Thanh nhịn mà bật thành tiếng, trêu chọc: "Đội Ám Phượng là xếp thứ tự theo thâm niên ? Ta là bốn, ngươi là sáu, tất nhiên ngươi là , còn gì bàn cãi."
- "Ngươi…"
Dao Cơ tức giận đến đỏ mặt tía tai, vẻ mặt đầy vẻ phục, ấm ức: "Nói nhăng cuội, ăn hàm hồ!"
- "Haha."
Hoa Mộ Thanh bật khẽ, cũng xuống bên bàn, đặt chiếc khăn tay dính m.á.u xuống, lắc đầu: "Biết thế lúc đầu mong ngươi dễ dàng tin như . Vậy mà còn đổ m.á.u, ngươi thật là hung dữ quá , chẳng hề nương tay."
Trên mặt Dao Cơ thoáng hiện lên một chút áy náy, nhưng nhanh đó nàng nghiêm mặt : "Thì… dù thì Tống Hoàng Hậu cũng qua đời , ai mà ngờ rằng còn tìm chứ! Huống hồ ngươi tự xưng là Huyết Hoàng, nếu như ngươi những điều mà chỉ và Hoàng Hậu , thì dù c.h.ế.t cũng sẽ tin ngươi , đừng hòng qua mặt !"
Hoa Mộ Thanh cong môi nàng, tinh nghịch: " cuối cùng thì ngươi vẫn tin còn gì, chối cãi gì nữa."
Không ngờ Dao Cơ đảo mắt một cái, cố chấp: "Tin cái đầu ngươi ! Hoàng Hậu năm đó nghĩ như thế nào mà chọn một đứa trẻ như để thế chứ? Chẳng lẽ cải lão đồng , hoang đường!"
Cải lão đồng?
Khóe môi của Hoa Mộ Thanh giật giật, kiếp của nàng, nếu như c.h.ế.t, thì cũng chỉ hơn Hoa Mộ Thanh bây giờ bốn tuổi thôi, già đến mức đó chứ!
Tiểu nha đầu Tiên Điệp , hóa ở lưng nghĩ về như đấy, thật là đáng giận!
Nhìn Dao Cơ tuy tin nhưng trong lòng vẫn còn mang theo sự nghi ngờ, Hoa Mộ Thanh chỉ : "Không tin cũng thôi. Hôm nay cải trang đến đây, chẳng qua là vì gặp ngươi một , xác nhận một vài điều. Sau ngươi thể dùng cách của để tra xét phận của , ngăn cản."
Dao Cơ hỏi, vẫn hết nghi hoặc: "Năm đó rốt cuộc vì ngươi biến mất khỏi bên cạnh Hoàng Hậu, một lời từ biệt?"
Hoa Mộ Thanh rũ hàng mi mắt xuống, che giấu cảm xúc: "Chuyện đó thể , đó là lời căn dặn của Hoàng Hậu, dám trái lệnh."
Dao Cơ nhíu mày, nhưng cũng gặng hỏi thêm nữa, vì rằng hỏi cũng vô ích.
Nàng chỉ chợt nhớ tới một chuyện khác, : "Gần đây một cứ lởn vởn quanh đây để hỏi thăm về một cô nương kỹ viện nốt ruồi lệ ở mắt, vẻ sốt sắng. Chẳng lẽ đó là của ngươi phái đến?"
Hoa Mộ Thanh gật đầu, xác nhận: "Ừ, là Mộng Điệp đang tìm ngươi, bảo nàng ."
- "Mộng Điệp tỷ?!"
Dao Cơ thất thần bật dậy, khuôn mặt kiều diễm lộ rõ vẻ kinh ngạc, một cảm xúc phù hợp với hình tượng thường ngày của nàng: "Ngươi còn tìm cả Mộng Điệp tỷ ?! Thật thể tin !"
Nói nàng tự lắc đầu, phủ nhận: "Không đúng, đúng, Mộng Điệp tỷ từ đến nay luôn che mặt, ngay cả ngươi và còn từng thấy mặt thật của tỷ , ngay cả Hoàng Hậu cũng chắc gặp . Ngươi tìm bằng cách nào ? Có là ngươi đang lừa , ngươi cố tình gạt ?!"
Hoa Mộ Thanh dáng vẻ của nàng, tức buồn , nên gì: "Ở cổ tay của Mộng Điệp một hình xăm do chính tay Tống Hoàng Hậu xăm cho năm xưa, như một dấu hiệu nhận . Ta tình cờ thấy hình xăm đó ở tay của nàng , liền nhận ngay lập tức, thể nhầm lẫn . Vài ngày , gặp nàng , xác nhận là sai."
Dao Cơ há hốc miệng kinh ngạc, một lúc mới hồn, đưa tay che miệng từ từ xuống đối diện Hoa Mộ Thanh.
Nàng chăm chú quan sát Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó.
Đột nhiên, nàng đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy quyết tâm: "Ta gặp Mộng Điệp tỷ! Phải gặp ngay!"
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, đáp: "Ta cũng ý định đó. phận của cả và Mộng Điệp đều khá đặc biệt, nên thể tùy tiện đến tìm ngươi . Ngươi cứ kiên nhẫn chờ một chút, cần sắp xếp thứ thỏa ."
Dao Cơ liên tục gật đầu, vẻ mặt nóng lòng: "Được, ngươi mau ch.óng thu xếp ! Mộng Điệp tỷ tỷ vẫn chứ? Ta tỷ là cận nhất với Tống Hoàng Hậu. Hoàng Hậu mất , chắc hẳn tỷ đau lòng…"
Tâm trạng của Dao Cơ vốn bất , nay càng trở nên nặng nề hơn.
Vừa nhắc đến Tống Hoàng Hậu, đôi mắt nàng đỏ hoe, ngấn lệ.
Nàng c.ắ.n môi, thở dài một , giọng đầy chua xót: "Ta thật cam tâm, Huyết Hoàng . Hoàng Hậu như , thể c.h.ế.t tay của cái đôi cẩu nam nữ đó chứ? Đáng tiếc là năm xưa còn nông nổi, ham chơi, sa chân cái chốn hồng trần , mất sự che chở của Hoàng Hậu, đến cả việc cung báo thù cũng thể… Biết là cam lòng, nhưng cũng đành bất lực, cứ ngỡ kiếp còn cơ hội báo thù nữa chứ…"
Hoa Mộ Thanh cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, cố gắng chớp mắt mấy mới thể gượng , nhẹ nhàng vỗ tay Dao Cơ an ủi: "Đừng buồn nữa. Lần tìm các ngươi, chính là để tập hợp , báo thù cho Hoàng Hậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-151-lai-nhan-them-mot-nguoi-cua-am-phuong.html.]
Mắt Dao Cơ vẫn còn đỏ hoe, khi thấy lời của Hoa Mộ Thanh thì nàng ngỡ rằng lầm.
Nàng chớp mắt liên tục, đột nhiên nhào tới nắm c.h.ặ.t lấy tay Hoa Mộ Thanh, hỏi dồn dập, giọng run run: "Ngươi… ngươi thật ? Ngươi thật sự cách để báo thù cho Hoàng Hậu ư? Làm ơn, hãy cho tham gia với! Hãy tính cả nữa!"
Thấy nàng sốt sắng như , lòng Hoa Mộ Thanh bỗng trào dâng một cảm xúc ấm áp lạ thường.
Nàng mỉm dịu dàng, tay khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Dao Cơ, an ủi: "Đương nhiên là vì ngươi . Nếu thì hôm nay tìm đến đây gì cho mất công?"
Dao Cơ liền gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt long lanh.
Hoa Mộ Thanh tiếp tục, "Ta nhớ đây ngươi thường cùng Thất hiệu Oanh Điệp hành động chung. Ngươi giờ nàng ..."
Chưa kịp hết câu, vẻ mặt lo lắng của Dao Cơ bỗng trở nên do dự, ấp úng, khó .
"Sao ? Có chuyện gì ?" Hoa Mộ Thanh nhíu mày hỏi, linh cảm điều chẳng lành.
Dao Cơ lắc đầu, Hoa Mộ Thanh, lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng quyết định mở lời, giọng nhỏ dần: "Ngay cả Hoàng Hậu cũng chuyện ... Oanh Điệp nàng ..."
Hoa Mộ Thanh lập tức căng thẳng, trái tim như thắt , hỏi: "Nàng ?"
Dao Cơ chút ngẩn Hoa Mộ Thanh. Ánh mắt nàng lúc , chứa đựng sự lo lắng và quan tâm chân thành, hề giả tạo, khiến cảm động.
Nó giống hệt như ánh mắt đầy lo âu năm xưa của Tống Hoàng Hậu, khi thấy nàng vì một gã đàn ông mà trao trọn con tim.
Trên đời , liệu còn ai thể giống Hoàng Hậu đến mức sẵn lòng lo nghĩ cho đám như họ, những kẻ gốc rễ, xã hội xem thường như cỏ rác nữa ?
Dao Cơ cuối cùng cũng gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, khẽ nghiêng gần Hoa Mộ Thanh, hạ giọng thì thầm, "...Oanh Điệp nàng ... hai tháng sảy t.h.a.i ."
"Cái gì?!"
Hoa Mộ Thanh đột ngột phắt dậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh như d.a.o, trừng thẳng Dao Cơ, khiến nàng giật .
Dao Cơ ngây ngẩng đầu nàng. Vài giây , cả nàng bất giác run rẩy ngừng. Vẻ mặt Hoa Mộ Thanh lúc , y hệt như Tống Hoàng Hậu khi nổi giận năm xưa!
Sao thể giống đến thế?
Rõ ràng ngũ quan hề tương đồng, rõ ràng là hai khác , mà... giống như linh hồn của cùng một , nhập trong xác của khác ?
Nàng ngơ ngác Hoa Mộ Thanh, khẽ thì thầm, "Phu quân của nàng là . Hắn say xỉn, thẳng chân đá bụng nàng. Lúc đó nàng hề phòng ... đứa bé mới chỉ một tháng... cứ thế mà mất."
"Rầm!"
Hoa Mộ Thanh giận dữ vỗ mạnh xuống chiếc bàn tròn, khiến cho chén rượu và đĩa thức ăn bàn rung lên loảng xoảng, rơi vỡ.
Sát khí lạnh lẽo bốc thẳng lên đến tận mi tâm, khiến rợn .
Khuôn mặt nàng phủ đầy một tầng sương lạnh lẽo, chằm chằm Dao Cơ, hỏi với giọng băng giá: "Hiện tại nàng thế nào ?"
Đôi mắt to tròn của Dao Cơ mở to, bóng dáng của vị Hoàng Hậu cao cao tại thượng, lạnh lùng uy nghiêm dường như biến mất, đó là một mỹ nhân như hóa thành lệ quỷ trong đêm tối, đang âm trầm nàng, khiến nàng kinh hãi.
Dao Cơ há miệng, cảm thấy giọng của dường như còn trong tầm kiểm soát, run rẩy : "Nàng sảy t.h.a.i xong thì sức khỏe suy yếu mãi hồi phục. Lại thêm việc Hoàng Hậu qua đời đột ngột, đả kích quá lớn... Hôm lén đến thăm nàng, sắc mặt nàng tiều tụy đến mức suýt chút nữa nhận ."
Lông mày Hoa Mộ Thanh cau c.h.ặ.t , hỏi: "Oanh Điệp đang sống ở kinh thành? Là nhà nào?"
Dao Cơ tỉnh táo phần nào, ngập ngừng một chút nghiêng đầu ghé sát tai Hoa Mộ Thanh, nhỏ mấy câu.
Ánh mắt vốn lạnh lẽo của Hoa Mộ Thanh lập tức co rút . Oanh Điệp chính là... nàng ?
Dù kinh ngạc, nhưng nàng cố gắng để lộ ngoài, giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Dao Cơ nàng, trầm giọng , giọng kiên quyết: "Tuy tin ngươi là Huyết Hoàng, và cho ngươi tung tích của Oanh Điệp. nếu ngươi lợi dụng danh nghĩa báo thù cho Hoàng Hậu để lợi dụng tỷ trong Ám Phượng đội, thì cho dù bỏ mạng ... cũng nhất định sống c.h.ế.t tha cho ngươi!"