Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 142: Náo Loạn
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện quả thực khiến việc nàng tìm những đó trong kiếp gặp chút bất lợi.
cũng cần vội, phận của từng , nàng ít nhiều đều đôi phần, cứ lượt tìm, chắc cũng chẳng khó gì.
Hơn nữa, nàng tìm, bộ thành viên của đội Ám Phượng.
Nàng chỉ cần mười một tinh nhất trong đó là đủ.
Bàng Mạn , âm thầm ghi nhớ trong lòng. Thấy Hoa Mộ Thanh còn dặn dò gì thêm, nàng bèn khẽ hỏi: "Tiểu thư... Người định báo thù cho Tống Hoàng Hậu như thế nào?"
Hoa Mộ Thanh đang mải suy nghĩ, thoáng dừng mới sang khẽ : "Đương nhiên là... dùng cách mà Tống Hoàng Hậu mong đợi nhất để trả thù ."
Bàng Mạn lẽ rõ hai chữ "trả thù".
Nàng chỉ thắc mắc, Hoa Mộ Thanh Tống Hoàng Hậu báo thù như thế nào?
Dù , nàng hỏi thêm. Điều nàng quan tâm duy nhất là: chỉ cần Hoa Mộ Thanh cách g.i.ế.c đôi cẩu nam nữ Đỗ Thiếu Lang và Hoa Như Nguyệt, là đủ !
"Vâng, trời cũng còn sớm, thuộc hạ xin cáo lui. Tiểu thư cũng hãy cẩn trọng. Có chuyện gì... xin cứ dùng cách liên lạc của Ám Phượng để báo cho thuộc hạ."
"Ừm, . Cẩn thận." Hoa Mộ Thanh gật đầu.
Thấy Bàng Mạn nhẹ nhàng nhảy lên khung cửa sổ ban nãy, bỗng nàng đầu hỏi một câu:
"Tiểu thư... thật sự lấy đại ca ?"
Hoa Mộ Thanh khựng , vô thức liếc về một hướng ngoài cửa sổ, khẽ mỉm mà đáp lời.
Bàng Mạn nàng một cái, cũng hỏi thêm, liền phóng xuống cửa sổ, biến mất trong màn đêm.
Trên cây ngoài cửa sổ—
Quỷ Tam đang ngậm b.út mảnh giấy nhỏ: Có nên báo câu hỏi của Bàng Mạn cho chủ t.ử nhỉ...?
Vài ngày —
Hoa Mộ Thanh đang thư thái trong lương đình cạnh hoa viên của Thấu Tương Viên, tận hưởng sự yên bình.
Dù là mùa hè, thời tiết ngày càng oi bức, nhưng nơi sát hồ, bóng cây râm mát, gió thổi nhẹ nhàng, khiến cảm thấy dễ chịu và thư thái vô cùng.
Ngay lúc , một tràng âm thanh ồn ào phá tan bầu khí yên bình vang lên từ bên ngoài hoa viên: "Hoa Mộ Thanh! Ả tiện nhân ! Mau đây cho !"
Hoa Mộ Thanh đầu , khóe miệng liền cong lên thành một nụ lạnh.
Từ trong đình bước , nàng thấy Hoa Nguyệt Vân đang giằng co với một tỳ nữ, cố gắng xông thẳng .
Vừa xông đến, nàng giơ tay lên định tát thẳng mặt nàng!
Xuân Hà nhanh ch.óng bước lên một bước, chộp lấy tay nàng mạnh mẽ hất sang một bên!
Hoa Nguyệt Vân loạng choạng lùi mấy bước, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt xuống đất!
Nàng tức tối đầu , nghiến răng ken két: "Con tiện tỳ, ai cho phép ngươi động ! Người , tát cho !"
một ai nhúc nhích.
Ngay cả Kim Linh và Ngân Linh theo nàng cũng đám tỳ nữ khác chặn , thể tiến gần.
Hoa Mộ Thanh mỉm Hoa Nguyệt Vân, giọng điệu thản nhiên: "Tứ gấp gáp xông xáo như là chuyện gì ? Đã xảy chuyện gì ?"
Hoa Nguyệt Vân trừng mắt nàng đầy thù hận: "Ngươi còn dám giả vờ! Có chính ngươi hãm hại mẫu , còn âm mưu cấu kết với đại ca ?!!"
Hoa Mộ Thanh tỏ vẻ kinh ngạc, mở to mắt ngây vô tội: "Sao thể như chứ?"
Thấy nàng vẫn còn cố tình giả bộ, Hoa Nguyệt Vân tức đến run rẩy , chỉ tay thẳng mặt Hoa Mộ Thanh: "Rõ ràng là do ngươi ! Chính ngươi hạ t.h.u.ố.c cái lão già , vu khống cho mẫu ! Còn sai con tiện tỳ bên cạnh ngươi quyến rũ đại ca ! Tất cả chuyện đều là do một tay ngươi bày !"
Hoa Mộ Thanh chớp đôi mắt long lanh, lắc đầu tỏ vẻ mơ hồ, vô tội: "Muội , thật sự hiểu đang cái gì cả!"
"Đừng gọi là ! Ta khinh!"
Hoa Nguyệt Vân mắng c.h.ử.i chẳng còn chút lễ nghi nào: "Ta loại tỷ tỷ như ngươi, thứ nữ nhân bỏ rơi, thô lỗ độc ác! Một kẻ như ngươi mà cũng xứng tỷ với ? Đừng mà..."
"Vô lễ!"
Một tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên từ phía lưng.
Hoa Nguyệt Vân giật , vội vàng đầu thì thấy ở phía hoa viên, Hoa Phong đang dẫn một đoàn hùng dũng bước tới!
Mà bên cạnh ông ... còn cả Tư Không Lưu và Đỗ Thiếu Quân?!
Sắc mặt Hoa Nguyệt Vân lập tức chuyển từ xanh sang trắng, đỏ bừng, tím tái. Nàng phắt , trừng mắt Hoa Mộ Thanh đầy oán hận: "Ngươi cố ý! Ngươi cố ý chọc giận , khiến mất mặt mặt Tuyên Vương!"
Hoa Mộ Thanh càng tỏ vô tội hơn: "Ta nào cố ý ."
"Ừ thì... cố ý đấy, đồ ngốc đầu óc."
Hoa Nguyệt Vân vẫn trừng trừng nàng, sang Đỗ Thiếu Quân, mà nàng ngày đêm thương nhớ, khao khát nguôi...
Trái tim nàng gần như tan vỡ thành trăm mảnh.
Cuối cùng, nàng bật nức nở, ôm mặt chạy trốn!
Hoa Phong giận đến suýt ngất xỉu, quát mắng thêm vài câu nữa cho hả giận.
dù nàng cũng là con gái ruột của ông, hơn nữa... nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, nàng từng liều cả mạng sống để cứu ông một , ông thực sự thể nặng lời với nàng .
Ông lắc đầu ngao ngán, mỉm gượng gạo với Tư Không Lưu và Đỗ Thiếu Quân bên cạnh: "Dạy con nghiêm, khiến hai vị chê ."
Đỗ Thiếu Quân nhạt, thản nhiên đáp: "Không ."
Dù cũng quá quen với những cảnh tượng như thế .
Tư Không Lưu thì vẫn chăm chú về phía Hoa Mộ Thanh đang bên bờ hồ, nơi ánh mặt trời ch.ói chang phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên những vệt sáng lung linh huyền ảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-142-nao-loan.html.]
Trong hồ là những đóa hoa s.ú.n.g trắng đang lặng lẽ khoe sắc, nền cho gương mặt kiều diễm động lòng của nàng.
Trong khung cảnh , nàng còn nổi bật hơn cả hoa, giữa mùa hè oi ả mà vẫn toát một vẻ xuân sắc mê hoặc lòng .
Chỉ mới một tháng gặp, nhưng nét quyến rũ nơi ánh mắt, nụ của Hoa Mộ Thanh càng thêm phần sâu sắc.
Hắn khẽ động tâm, liền sang với Hoa Phong, cố ý : "Không ngờ tình cờ bắt gặp hai vị Hoa tiểu thư gia tranh cãi. Xem Nhị tiểu thư trong phủ... cũng nhiều bàn tán xôn xao nhỉ?"
Câu phần đường đột .
Thứ nhất, đây vốn là chuyện riêng trong khuê phòng, nam nhân bên ngoài tiện can dự .
Thứ hai, dù cũng là chuyện nội bộ của Hoa gia.
Nói như , chẳng khác nào ngầm ám chỉ và Hoa Mộ Thanh một mối quan hệ thiết.
Hoa Phong , trong mắt thoáng hiện lên một tia vui, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ khách sáo: "Mấy đứa con gái trong nhà mà, tranh cãi một chút cũng là chuyện thường tình thôi. Nguyệt Vân tính tình bộc trực, nhưng thường ngày vẫn quan tâm đến tỷ trong nhà."
Hoa Mộ Thanh gần đó thấy, chỉ lạnh trong lòng.
nàng hề để lộ ngoài, chỉ nhẹ nhàng cúi hành lễ, xoay định rời .
Không ngờ Tư Không Lưu đột ngột cất tiếng gọi: "Nhị tiểu thư, hiếm khi gặp , là cùng chúng dạo chơi trong hoa viên một chút nhé?"
Lần đến cả Đỗ Thiếu Quân cũng liếc Tư Không Lưu với ánh mắt đầy ẩn ý.
Hoa Phong thì tỏ ý chút nào, khẽ : "Tiểu Hầu gia, dù Mộ Thanh cũng là nữ nhi khuê các, là để hạ quan..."
Tư Không Lưu liền xua tay, cắt ngang lời ông: "Đại nhân hà tất khách sáo như ? Triều Đại Lý vốn quá câu nệ chuyện nam nữ, cùng dạo chơi cũng là chuyện thường tình thôi mà. Tiểu Hầu cũng lâu gặp Nhị tiểu thư, chỉ ôn chuyện xưa đôi chút thôi. Đại nhân sẽ nỡ từ chối chứ?"
Câu khiến Hoa Phong còn gì để từ chối đây?
Ông chỉ khẽ nhíu mày, lập tức nở một nụ gượng gạo: "Vậy thì... Mộ Thanh, con hãy cùng phụ một vòng ."
Dù mượn danh nghĩa thì cũng còn dễ chấp nhận hơn.
Lúc tâm trí Tư Không Lưu đặt cả Hoa Mộ Thanh, chẳng còn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt khác nữa.
Khi Hoa Mộ Thanh bước đến gần, Tư Không Lưu liền nhanh chân tiến lên một bước, cạnh nàng, vẻ mật, mỉm : "Từ gặp đến nay, Nhị tiểu thư càng thêm xinh động lòng . Dạo thể khỏe hơn chút nào ?"
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng Hoa Mộ Thanh hề nhận những ý đồ dơ bẩn của ngày hôm đó.
Hoa Mộ Thanh mỉm , cố ý hỏi : "Hôm đó ạ? Có là hôm biểu tiểu thư cùng với Tiểu Hầu gia..."
Nói đến đây nàng bỗng ngừng , khẽ ngượng ngùng: "Là Mộ Thanh thất lễ ."
Cố tình gợi những chuyện mà khác quên , ai mà chẳng cái trò đó?
Tư Không Lưu vốn định dùng chuyện cũ để trêu chọc, khiến Hoa Mộ Thanh bẽ mặt, mong dễ bề tiếp cận nàng hơn. Ai ngờ nàng cố tình khơi chuyện hổ của , đúng là vạch áo cho xem lưng, còn xát thêm muối vết thương lòng!
Hừ, đúng là đáng đời!
Quả nhiên, mặt Tư Không Lưu cứng đờ, vội vàng đổi chủ đề khác: "Nói thì , Nhị tiểu thư năm nay qua tiết Thu phân là tròn mười sáu nhỉ? Tuổi cập kê, chắc cũng nên tính chuyện hôn nhân đại sự? Không vị công t.ử nào lọt mắt xanh của tiểu thư ?"
Hoa Mộ Thanh khẽ , hôm nay Tư Không Lưu vấn đề về đầu óc ? Sao những lời vô lễ và thiếu suy nghĩ đến ?
Hắn tưởng là ai mà dám tùy tiện hỏi chuyện hôn nhân của một khuê nữ còn xuất giá chứ?
Không chỉ vô lễ, mà còn lộ rõ vẻ coi thường khác.
Hơn nữa, còn nàng "tự chọn", chẳng lẽ bảo nàng coi trọng lời cha , bỏ qua mối mai mối cưới ?
Thì trong mắt của Tư Không Lưu, nàng chỉ là một con rối, thể dễ dàng trêu đùa, chà đạp ?
Nàng mỉm , đầu về phía Hoa Phong đang sánh bước cùng Đỗ Thiếu Quân, dịu dàng : "Chuyện hôn nhân của Mộ Thanh, tất nhiên là do phụ định đoạt ."
Tư Không Lưu vẫn cợt, hề buông tha: "Ồ? Xem trong lòng Nhị tiểu thư thật sự ai ? Ta , đại công t.ử của phủ Thái sư, tuy tật ở chân nhưng mưu trí hơn , hình như nhờ chuyện chữa bệnh mà quan hệ với Nhị tiểu thư khá là thiết?"
Lúc , sắc mặt Hoa Phong lộ rõ vẻ hài lòng, ông cố nén cơn giận : "Tiểu Hầu gia, xin ngài đừng ăn bừa bãi như . Mộ Thanh vẫn còn xuất giá, truyền những lời đồn đại rõ ràng với nam t.ử bên ngoài sẽ tổn hại đến thanh danh của con bé. Mong ngài đừng nhắc chuyện nữa!"
Giọng của ông mang theo vài phần nghiêm nghị, còn giữ vẻ khách sáo như nữa.
Còn Đỗ Thiếu Quân bên cạnh thì chỉ mỉm , dáng vẻ rõ ràng là đang chờ xem kịch .
Vừa đầu, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hoa Mộ Thanh, hậm hực bĩu môi, giả vờ lơ đãng một câu: "Phải , chuyện thế , thể tùy tiện đem bàn luận . Chắc Tiểu Hầu gia vì mấy chuyện lặt vặt hôm nay mà phiền lòng nên mới lỡ lời mà thôi?"
Chuyện lặt vặt gì chứ?
Chẳng qua là chuyện dụ dỗ tiểu thư khuê các còn xuất giá, khiến danh tiếng của nàng ảnh hưởng, thêm việc Tư Không Lam đột ngột mất tích, cùng với đội quân tư nhân ở Tây Nam, gần hai vạn binh mã cũng đồng loạt biến mất một dấu vết!
Hắn gần như sắp phát điên lên !
Hôm nay đến Hoa phủ, vốn là dò xét xem thể ngóng chút thái độ nào của Hoàng Thượng về chuyện đó từ Hoa Phong . Hắn nghi ngờ đội quân Hoàng Thượng âm thầm khống chế.
dám lộ vẻ gì, sợ rằng nếu Hoàng Thượng còn thì chính là kẻ tự chui đầu rọ, tự rước họa .
Không ngờ tới nơi tình cờ gặp Đỗ Thiếu Quân, tín nhất bên cạnh Hoàng Thượng, thì càng tiện để mở lời.
Thế là chuyển hướng sang Hoa Mộ Thanh.
Giờ thì nàng liên tiếp vạch trần, khiến lòng tràn đầy tức giận.
Sắc mặt trầm xuống, gượng phần méo mó: "Lỡ lời? Nói cho cùng thì, năm xưa giữa và Mộ Thanh cũng từng một đoạn..."
"Tiểu Hầu gia."
Hoa Mộ Thanh bỗng nghiêm mặt Tư Không Lưu, giọng điệu lạnh lùng: "Chuyện năm xưa, giữa và ngài đều rõ ràng . Từ đầu chẳng gì thật sự, mong ngài ăn cẩn trọng hơn!"
Tư Không Lưu thừa năm xưa chính mặt dày theo đuổi Hoa Mộ Thanh, đến khi nàng vạch trần thì trở mặt tố ngược, vu khống nàng quyến rũ .
Giờ thấy nàng phủi sạch quan hệ, Tư Không Lưu từ tức giận chuyển sang phẫn uất vì chối bỏ, lòng sôi sục căm hờn.