Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 140: Ký Ức Từ Kiếp Trước
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tiệc mừng thọ của Lão phu nhân , vở kịch diễn trong đó chính thức khép bằng việc Trữ Thu Liên tước đoạt vị trí chủ mẫu Hoa gia.
Tất cả những chuyện đều bắt nguồn từ ký ức của nguyên chủ Hoa Mộ Thanh.
Chuyện Hoa Phong tư thông với Tống Vãn Hương Trữ Thu Liên phát hiện.
khi đó, bà vạch trần hai ngay lập tức, mà gọi riêng Tống Vãn Hương đến, dùng lời lẽ đe dọa ép bà chuẩn một loại độc d.ư.ợ.c tác dụng chậm mang tên "Thất Tinh Hải Đường".
Cuộc chuyện bí mật Hoa Mộ Thanh, đang lén trốn hòn giả sơn để tưởng niệm mẫu , thấy hết.
Nguyên chủ Hoa Mộ Thanh hề "Thất Tinh Hải Đường" là gì, nhưng nàng thì rõ!
Từng bước một, từng kế sách một vạch .
Hai nữ chủ nhân của Hoa phủ, một sắp còn t.h.u.ố.c nào cứu chữa, một sắp gánh chịu hết thảy nhục nhã và c.h.ế.t.
Hoa phủ cũng sẽ mất sự chống lưng và bảo hộ từ Thượng Đô Hộ Phủ.
Tiếp theo sẽ là gì đây?
Hoa Mộ Thanh khẽ , đưa tay ngắt một đóa mộc phù dung đang nở rộ trắng muốt, đưa lên mũi ngửi nhẹ, thì thầm: "Hãy hủy hoại tất cả …"
"Khốn kiếp!"
Tư Không Lưu giận dữ đến mức hất tung cả chiếc bàn, chén vỡ tan tành đất.
Hắn giận dữ xoay , gào to: "Khốn kiếp! Cái tên Vương Phong c.h.ế.t tiệt đó! Dám... dám như ! Ta nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t !"
Mấy ngày nay, cái tên vô đó cho gõ chiêng đ.á.n.h trống ầm ĩ phủ Khai Quốc Hầu cả ngày, rêu rao khắp nơi rằng Tư Không Lưu dụ dỗ vị hôn thê của khác!
Cả kinh thành đều chuyện , thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng .
Vốn dĩ Đỗ Thiếu Lang định giao cho một trọng trách quan trọng, nhưng khi những tin đồn , ông liền đổi ý, còn gọi ngự thư phòng để mắng cho một trận tơi bời.
Lòng như lửa đốt, chỉ g.i.ế.c ngay Vương Phong cho hả giận, nhưng đám gia nô ngăn cản một cách quyết liệt.
lúc đó, một nam nhân mặc áo xám, hành động nhanh nhẹn, rõ ràng là võ công, từ bên ngoài chạy , ghé tai Tư Không Lưu gấp: "Thiếu hầu gia, , Nhị thiếu gia..."
"Cái gì?!"
Nghe xong câu đó, đôi mắt Tư Không Lưu như nứt !
Phủ Thượng Đô Hộ.
"Bốp!"
"Bốp bốp!"
Trữ Tư Tuyền và Tống Vãn Hương cùng Trữ Hậu Lục tát ngã xuống đất.
Gương mặt của Tống Vãn Hương vốn sưng húp vì đ.á.n.h, giờ còn chảy m.á.u thêm.
Bà run rẩy bò dậy, cố gắng che chắn cho Trữ Tư Tuyền.
Trữ Hậu Lục bước lên, đá bà một cú trời giáng, khiến bà văng ngã xuống đất nữa.
Trữ Hậu Lục lạnh lùng, ném một tờ giấy về phía bà : "Tự xem , xem đây là cái gì!"
Tống Vãn Hương nhặt lấy tờ giấy, qua liền sững sờ, hai mắt mở to thể tin nổi.
Trên tờ giấy, chính là nét chữ của Hoa Phong.
Nội dung đại khái là, chuyện xảy ngày hôm đó, thực là do ông uống quá chén, nhầm , nên mới lầm tưởng nữ nhân dụ dỗ ông là một tiểu trong phủ, ngờ là tẩu tẩu. Ông cảm thấy vô cùng áy náy, mong thê đừng chấp nhặt.
Hơn nữa, nếu Trữ Hậu Lục truy cứu chuyện , thì ông cũng sẽ so đo chuyện ông mưu tính với Hoa Mộ Thanh.
Dù ... nếu chuyện lộ ngoài, để Vương Thừa Tướng hôm đó tại Kim Hỷ Lâu thực sự xảy chuyện gì, và Trữ Tư Tuyền ở cùng với Tư Không Lưu, thì chỉ e phủ Thượng Đô Hộ khó mà ăn với Vương Thừa Tướng và cả Hoàng Thượng.
Trữ Hậu Lục tính toán đủ đường, ngờ Vương Phong nắm thóp, khống chế nổi Tư Không Lưu, còn khiến cho phủ Khai Quốc Hầu và phủ Thừa Tướng cùng nổi giận.
Giờ thì , còn Hoa Phong úp mở uy h.i.ế.p bằng thứ .
Cơn giận như lửa đốt trong lòng, ông gần như phát điên lên.
Thấy Tống Vãn Hương cứ chằm chằm bức thư mà nức nở, ông tức khẩy: "Ngươi đúng là si tình thật đấy. Sao? Không đó còn bảo vệ cái tên họ Hoa đó ? Giờ gì nữa? Cứ tưởng coi ngươi là cái gì ghê gớm lắm ? Ai mà Hoa phủ phong nữ nhân như tổ ong vỡ tổ, một ổ thì cũng mười bảy mười tám ! Ngươi như mà còn nghĩ thật lòng với ngươi? Đồ hổ!"
Vừa mắng, ông giơ chân lên đá thêm một cú nữa!
"Phụt!"
Tống Vãn Hương phun một ngụm m.á.u tươi, ánh mắt vô hồn vẫn dừng nơi bức thư rơi đất.
Trữ Tư Tuyền lóc lao tới ôm lấy bà: "Mẫu ! Mẫu !"
Tống Vãn Hương từ từ ngẩng đầu lên, liếc bức thư một cuối, sang Trữ Hậu Lục, giọng khàn khàn, lạnh lẽo, như thể tắt hết cảm xúc: "Nếu... c.h.ế.t , ngươi... thể tha cho Tuyền Nhi ?"
"Mẫu !" Trữ Tư Tuyền trừng lớn mắt, thể tin nổi những gì thấy.
Trữ Hậu Lục khẽ nhíu mày – c.h.ế.t? Cũng , ít nhất ông thể lấy lý do tổ chức tang lễ để tạm thời tránh khỏi cơn phong ba .
Còn Trữ Tư Tuyền, nếu giữ đạo hiếu cho mẫu , tất nhiên sẽ thể thành .
Ba năm thủ hiếu xong, thì cũng thành gái già lỡ thì, còn ai cưới nữa?
Như thì đúng là một đứa con vô dụng, chẳng cần giữ cái chốn thị phi kinh thành nữa, đến cả sự trong sạch và mạng sống cũng thể bảo .
Ông lạnh nhạt gật đầu: "Được, sẽ đưa nó chùa. Cũng sẽ cho chăm sóc nó cẩn thận."
"Phụ !"
Trữ Tư Tuyền gào lên như phát điên, chằm chằm Trữ Hậu Lục.
Tống Vãn Hương chỉ khổ, rơi nước mắt.
Bà run rẩy chạm tay mặt Trữ Tư Tuyền, khẽ : "Trong ngăn tủ đầu giường của mẫu còn một ít tiền riêng, con cầm lấy... ... tự chăm sóc bản thật ."
Trữ Tư Tuyền ngừng lắc đầu: "Không! Mẫu ! Xin đừng mà! Người đừng c.h.ế.t! Xin đừng c.h.ế.t mà!"
Tống Vãn Hương chỉ khẽ nhắm mắt , ánh mắt bà một nữa hướng về phía lá thư rơi đất, nghĩ đến nam nhân nho nhã, ôn hòa đó, từng với bà bằng giọng dịu dàng: "Đừng lo lắng, sẽ lo liệu chuyện."
Trái tim bà, đau đớn đến như đang rỉ m.á.u.
Bà run rẩy vuốt nhẹ mái tóc của nữ nhi, giọng khàn khàn đứt quãng: "Về ... đừng yêu ai nữa. Lúc yêu thì ngọt ngào đấy, nhưng trong lòng con... sẽ chỉ còn là đắng cay thôi..."
"Không...!"
Trữ Tư Tuyền lắc đầu.
nàng chỉ kịp thấy Tống Vãn Hương cố gắng gượng lên, bất ngờ , đ.â.m mạnh đầu cây cột ở gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-140-ky-uc-tu-kiep-truoc.html.]
Trữ Tư Tuyền hoảng loạn đưa tay , nhưng chỉ kịp chạm vạt áo của mẫu .
Nàng thể của mẫu ngã xuống ngay mắt . Thật lâu , nàng sụp xuống đất, đau đớn gào đến xé lòng!
Đêm đó.
Khi Hoa Mộ Thanh tin Tống Vãn Hương c.h.ế.t, nàng hề cảm thấy ngạc nhiên.
Với bản tính của Hoa Phong, chắc chắn ông sẽ đẩy Tống Vãn Hương vật tế .
Lúc Xuân Hà cầm đèn l.ồ.ng dẫn theo Tố Cẩm bước phòng, liền thấy trong tay Hoa Mộ Thanh là một tập giấy chi chít chữ .
"Mang đốt ."
Trong ánh sáng lờ mờ, thể rõ cảm xúc trong giọng của nàng.
"Không cần thắp đèn , các ngươi lui xuống cả ."
Xuân Hà và Tố Cẩm một cái, nhận lấy xấp giấy lặng lẽ lui ngoài.
Ra đến hành lang, họ giơ xấp giấy lên soi ánh đèn – thì đó là một bản chép tay Kinh Vãng Sanh.
Chép cho ai?
Trong lòng Xuân Hà cũng đại khái đoán đó là ai, nhưng nàng . Nàng chỉ khẽ dặn dò Tố Cẩm: "Ra phía , đến cái góc sân ai, tìm chỗ nào thoáng gió mà đốt ."
Tố Cẩm gật đầu, đầu căn phòng tối đen như mực , rời .
Sáng hôm , Thượng Đô Hộ Phủ phát tang.
Người đồn rằng chính thất của Thượng Đô Hộ - Tống Vãn Hương, vì mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời.
Dù thì c.h.ế.t cũng là chuyện lớn, cho dù đó phủ Thượng Đô Hộ từng vướng ít tai tiếng, nhưng dân chúng trong kinh thành cũng dần còn bàn tán nhiều nữa. Cùng lắm thì chỉ còn vài lời thì thầm lưng, cũng dần lắng xuống.
Hoàng Thượng vẫn giả vờ như hề đến chuyện vị tiểu thư của phủ Thượng Đô Hộ và tiểu hầu gia của phủ Khai Quốc Hầu từng gây một trận phong ba chấn động khắp kinh thành ngày hôm đó.
Chuyện đó, cuối cùng cũng chôn vùi, còn ai nhắc đến nữa.
Hôn sự giữa Vương Phong và Trữ Tư Tuyền, đương nhiên cũng chẳng còn ai nhắc tới.
Không lâu đó, tin đồn truyền rằng Trữ Tư Tuyền đưa về một trang viện ở vùng quê thuộc sở hữu của phủ Thượng Đô Hộ.
Chỉ là hiểu vì , giữa đường xe ngựa chặn cướp, Trữ Tư Tuyền từ đó mà mất tích.
Ai nấy đều , e rằng Trữ Tư Tuyền khó mà giữ mạng sống.
Thế nhưng, rốt cuộc nàng ? Không một ai .
Chỉ rằng, tại một nơi gần biên ải, trong một khu phố phường nhộn nhịp đầy rẫy các sắc dân khác từ các nước lân bang, một căn nhà theo kiểu Triều Đại Lý đình mới dựng lên – một tòa tam tiến viện.
Trong viện, Trữ Tư Tuyền mặc áo vải thô, đầu cài hoa trắng, đang mở gói đồ do lạ đưa cho nàng.
Bên trong là một xấp ngân phiếu dày cộp, kèm theo một tờ giấy nhỏ, nét chữ mạnh mẽ bay bướm ghi rõ:
【Đây là thứ mẫu con để cho con.】
Nàng mặt , tay sờ sang bên còn – là vài tờ ngân phiếu mỏng mà nàng tự tay lục lọi tìm từ trong tủ đầu giường của mẫu .
Hiển nhiên... đây là hai khoản khác !
Nàng lặng lẽ đặt tờ giấy xuống, lâu đó, mới chậm rãi bước ngoài sân.
Ngoài , ánh nắng chan hòa, gió mát nhẹ thổi.
Lại là một đêm khác.
"Xoạt xoạt."
Bên rìa khung cửa sổ, vang lên một âm thanh khe khẽ.
Trong bóng tối, Hoa Mộ Thanh chậm rãi dậy, đầu , ánh trăng, nàng thấy một đang nơi rìa cửa sổ, phủ lên ánh sáng bạc của đêm.
Nàng khẽ : "Ta đoán, chắc chắn ngươi cũng sắp đến ."
Người ngoài ngẩng đầu lên, ai khác, chính là Bàng Mạn.
Nàng tung nhảy phòng, cau mày Hoa Mộ Thanh với vẻ mặt đầy cảnh giác: "Ngươi hẹn đến đây để gì?"
Chiếc khăn tay hôm chính là ám hiệu mà Hoa Mộ Thanh dùng để bí mật mời Bàng Mạn đến gặp mặt.
Hoa Mộ Thanh mỉm dịu dàng, hiệu mời nàng xuống: "Ta nghĩ rằng Bàng tiểu thư hẳn là nhiều điều thắc mắc hỏi , nên mới mời tiểu thư đến đây để giải đáp những thắc mắc đó."
Sắc mặt của Bàng Mạn , ánh mắt còn mang theo vẻ u ám: "Rốt cuộc thì ngươi ý đồ gì?"
Hoa Mộ Thanh vẫn giữ vẻ bình thản, khẽ mỉm : "Tiểu thư vì Tố Cẩm cam tâm tình nguyện theo ?"
Bàng Mạn chau mày ngay lập tức, nhưng Hoa Mộ Thanh vẫn điềm tĩnh rõ từng chữ: "Bởi vì báo thù cho Tống Hoàng Hậu."
"!!!"
Ánh mắt của Bàng Mạn mở to, sát khí từ bùng nổ dữ dội!
Nàng cảnh giác chằm chằm Hoa Mộ Thanh, lạnh lùng gặng hỏi: "Ngươi là ai?!"
Tuy nhiên, Hoa Mộ Thanh dường như hề ảnh hưởng bởi bầu khí căng thẳng đến nghẹt thở . Ngược , ánh mắt nàng vẫn dịu dàng, thậm chí là bình thản đến lạ thường, thẳng mắt Bàng Mạn.
Một nụ nhạt thoáng hiện khóe môi của Hoa Mộ Thanh: "Ta là Huyết Hoàng – Mộng Điệp tỷ tỷ."
(Ban đầu mang hiệu 2 là Mộng Điệp, nhưng để thống nhất về nên đổi thành Mộng Điệp. Các cô tiên nhỏ thắc mắc thì chú ý nhé~)
Bàng Mạn bật dậy khỏi ghế!
Khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ kinh hãi và khó tin, từ ngữ nào thể diễn tả hết sự chấn động như sóng thần đang càn quét trong lòng nàng lúc !
Nàng cứ tưởng rằng, khi Tống Hoàng Hậu qua đời, đội Ám Phượng cũng biến mất, chìm bóng tối vĩnh cửu của Đại Cẩm triều.
Ai ngờ…
Ngay mắt nàng, xuất hiện một từng là đồng đội năm xưa!
Không chỉ , đó còn là Huyết Hoàng – hiệu 4, mà Tống Hoàng Hậu năm xưa tin tưởng nhất, thậm chí còn ý định bồi dưỡng để trở thành kế vị!
Năm đó, trong đội Ám Phượng, ngoại trừ Tống Hoàng Hậu, các thành viên phận thật sự của .
Mỗi chỉ liên lạc trực tiếp và riêng lẻ với Tống Hoàng Hậu.
Vì , Bàng Mạn , từng mang danh Huyết Hoàng, vì tội phản chủ mà chính tay Tống Hoàng Hậu xử t.ử từ lâu.
Từ đến nay, Bàng Mạn từng lo sợ phận trong Ám Phượng của sẽ bại lộ.