Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 138: Giải Dược
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn khẽ , giọng du dương vang lên: "Nhuyễn Mị Hương."
Đôi mắt của Hoa Mộ Thanh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nàng về phía Mộ Dung Trần, chẳng đây chính là loại xuân d.ư.ợ.c mà kiếp nàng từng trúng ?
Cũng chính vì loại t.h.u.ố.c mà kiếp Hoa Mộ Thanh mất mạng, để linh hồn nàng cơ hội từ địa ngục trở về nhân gian.
Cũng nhờ đó, nàng gặp Mộ Dung Trần đang trúng độc, và cứu thoát khỏi chính loại t.h.u.ố.c độc do tay nàng điều chế.
Chuyện ... thật khó tin.
Mộ Dung Trần thấy nàng kinh ngạc mà hề hoảng loạn, khóe môi khẽ nhếch lên, hàng lông mày nhướng cao.
"Loại t.h.u.ố.c , là thứ nhất mà mấy kỹ viện ở kinh thành dùng để huấn luyện những trinh nữ bướng bỉnh. Người bình thường, chỉ cần dính một , là sẽ hóa thành dã thú phát cuồng vì d.ụ.c vọng, mà ngươi, dính đến tận hai ."
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày: " dùng Thanh Cốt Phiến mà..."
Lời còn dứt, nàng bỗng nhận lỡ lời. Thanh Cốt Phiến, trong thiên hạ , trừ phi là địa vị cao trong hoàng cung mới đến, tại nàng ?
Cho dù nàng mang phận Ám Phượng, việc đến Thanh Cốt Phiến cũng vẫn là một điều quá đáng ngờ.
Ánh mắt Mộ Dung Trần lóe lên một tia dò xét, liếc vẻ mặt vội vàng né tránh của nàng, khẽ , ánh mắt đầy vẻ thâm sâu khó đoán.
"Thanh Cốt Phiến, chỉ thể giải độc d.ư.ợ.c. Mà Nhuyễn Mị Hương, là độc d.ư.ợ.c."
Hoa Mộ Thanh sững sờ, lập tức hiểu ý của .
Ngay lúc đó, nàng hiểu cảm giác bứt rứt, bồn chồn yên trong là vì điều gì.
Nàng lập tức định dậy, nhảy xuống khỏi cành cây.
nàng thấy giọng chậm rãi của Mộ Dung Trần vang lên từ phía : "Dù Thanh Cốt Phiến thể giải , nhưng nó cũng suy yếu ít d.ư.ợ.c tính ."
Hoa Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Điện hạ mang theo giải d.ư.ợ.c ?"
Lần chính là Mộ Dung Trần cứu nàng, … chắc cũng thể chứ?
Thế nhưng Mộ Dung Trần như thấy câu hỏi của nàng, chỉ nhàn nhã tiếp: "Huống hồ trong cơ thể ngươi còn Thiên Âm Chi Lực, nội lực vốn mang tính âm hàn. Một khi d.ư.ợ.c vật xâm nhập, ngươi vô tình vận nội lực, thì t.h.u.ố.c sẽ theo huyết mạch lan tỏa khắp . Vì bây giờ…"
Hoa Mộ Thanh lúc ngây .
Vừa … chỉ là khi từ phòng riêng bước , lúc gặp Tư Không Lưu và Trữ Hậu Lục, vì họ nhận điều khác thường, nàng mới vận dụng một chút nội lực, giả vờ yếu ớt, suy nhược.
Không ngờ chỉ một chút … khiến Nhuyễn Mị Hương trong cơ thể phát tác mạnh mẽ hơn ?
Thảo nào Mộ Dung Trần bế nàng phi đến đây, còn bắt nàng ở yên cây, cử động.
Thì là để tránh cho d.ư.ợ.c tính phát tác dữ dội hơn nữa...
Nàng khẽ nhíu mày: "Vậy… thế là… Điện hạ, cho giải d.ư.ợ.c ?"
Có lẽ vì tác dụng của t.h.u.ố.c, giọng của nàng vô thức trở nên mềm mại hơn, nũng nịu hơn, thậm chí còn mang theo chút nũng và dỗ dành.
Khóe môi đỏ như m.á.u của Mộ Dung Trần càng cong lên cao hơn.
Ánh mắt dừng gương mặt trắng như tuyết của Hoa Mộ Thanh, lúc ửng đỏ như mây chiều, đôi môi đầy đặn bóng ướt, ánh mắt long lanh ngập nước, vì tác dụng của d.ư.ợ.c tính mà tràn đầy vẻ quyến rũ và yếu mềm.
Tựa như một ao nước ánh trăng, long lanh phản chiếu ánh nguyệt, khiến lòng cũng theo đó mà lay động, mơ hồ rõ.
Hắn mỉm , thẳng dậy, nàng: "Muốn giải d.ư.ợ.c ?"
Hoa Mộ Thanh nghiêm túc (thực thì cũng hẳn) gật đầu: "Xét cho cùng cũng dốc sức giúp bao nhiêu việc , giúp một nữa nhé?"
Mộ Dung Trần bật khẽ, tiếng từ trong cổ họng vang lên, mang theo âm điệu trầm thấp, khàn khàn mà lạnh lùng, như thể từng chút một ma sát lên xương sống của Hoa Mộ Thanh.
Tiếng mê hoặc đến lạ, khiến một luồng tê dại khó chịu lan dọc sống lưng nàng, leo thẳng lên đến tận da đầu.
Nàng lập tức siết c.h.ặ.t chiếc quạt Thanh Cốt trong tay, món báu vật quý giá mát lạnh, nàng lập tức căng cứng, tê rần từng hồi.
Trong miệng nàng thoảng hương thơm ngọt ngào, nàng bất giác phát một tiếng rên rỉ khẽ khàng, đầy khao khát.
Quả nhiên… d.ư.ợ.c hiệu bộc phát.
Mộ Dung Trần bật nén , đưa tay lên, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng như ngọc nhẹ nhàng nâng cằm Hoa Mộ Thanh lên: "Tiểu nha đầu, tự chuốc lấy họa ."
Hoa Mộ Thanh giận hổ, câu rõ ràng là lúc nãy nàng dùng để hù dọa Trữ Tư Tuyền mà!
Tên … còn nhân lúc nàng gặp nguy hiểm mà châm chọc, nhạo nàng!
Nàng giận dữ lườm một cái.
Chỉ là nàng , tác dụng của t.h.u.ố.c, ánh mắt nàng giờ phút mang theo một chút oán hờn kiều diễm, vô cùng mê hoặc lòng .
Mộ Dung Trần khẽ , bàn tay đang giữ cằm nàng nhẹ nhàng kéo về, nửa cưỡng ép khiến nàng tiến gần .
Đồng thời, cúi xuống, trao nàng một nụ hôn.
Hoa Mộ Thanh lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Nàng vội giơ tay lên định đ.á.n.h , nhưng giữ , áp ngược xuống nhánh cây ở phía .
Tay còn của nàng cũng giãy giụa đẩy , nhưng cũng ấn c.h.ặ.t lên đỉnh đầu.
Nàng ngỡ ngàng, hoảng sợ, trừng lớn mắt, chỉ thấy đôi mắt xếch của Mộ Dung Trần ánh lên tia giễu cợt quen thuộc.
Hàng mi dài như cánh quạ, trong đôi đồng t.ử đen sâu thẳm chỉ là sự trêu chọc thường thấy, mà còn ẩn giấu một cảm xúc vô cùng phức tạp, nàng từng thấy ở kiếp nhiều , nhưng mãi vẫn thể hiểu .
Hình như là một chút tổn thương, một chút hoài niệm, một chút đau đớn, và cả một chút sầu tư.
Lúc , d.ư.ợ.c tính một nữa cuồn cuộn trào lên như sóng vỗ...
Những cảm xúc mơ hồ cùng vô ký ức kiếp , như một dòng thác lũ ào ạt tràn về, cuốn trôi ý thức của nàng.
Nàng vô thức hé môi, buông lỏng hàm răng đang nghiến c.h.ặ.t.
Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ cong lên thành một nụ , lập tức thuận thế tiến .
Một nhẹ nhàng như khói sương. Một tím biếc như lan yêu.
Hai quấn lấy , dây dưa dứt. Qua những tầng tầng lớp lớp nhành t.ử vi rủ xuống, hai bóng , một lam, một tím quyện c.h.ặ.t .
Hoa Mộ Thanh khoác một áo xanh, tựa như những tầng mây xanh giữa mùa hè rơi xuống trần gian, hóa thành yêu tinh giữa rừng hoa, mờ ảo như khói, như tuyết, như ráng chiều, mơ màng trôi nổi giữa nhân gian.
Còn Mộ Dung Trần, khoác lên chiếc áo bào tím, như thể cây t.ử vi đang nở rộ phía lưng , theo từng nụ , ánh mắt của mà biến thành hình , một vị tiên t.ử vi, lấy sắc tím mày, lấy hoa mắt.
Một là yêu – lam yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-138-giai-duoc.html.]
Một là tiên – t.ử tiên.
Vấn vương dứt.
Tóc nàng vương tóc , áo phủ lên váy nàng.
Một tấm lưới đan xen giữa lam và tím, siết c.h.ặ.t lấy hai thể tách rời.
Giữa những cành t.ử vi ngập trời, đung đưa, cánh hoa rơi lả tả, hai bóng tuyệt sắc, một yêu, một tiên – nghiêng nước nghiêng thành.
Ở đằng xa.
- "Bộp! Bộp!"
Quỷ Nhị tay cầm chiếc quạt ngọc, hung hăng gõ đầu Quỷ Tam và Quỷ Lục đang trốn hành lang lén lút trộm.
Hai cùng ôm đầu , ánh mắt đầy vẻ u oán Quỷ Nhị.
Quỷ Nhị trừng mắt: "Dám rình trộm chủ t.ử! Cẩn thận chủ t.ử m.ó.c m.ắ.t hai bây giờ!"
Quỷ Tam bĩu môi.
Quỷ Lục tròn mắt ngạc nhiên một cách khoa trương.
Quỷ Nhị lườm hai một cái, quát: "Còn mau cút !"
Quỷ Tam và Quỷ Lục lúc mới đầu bỏ chạy.
Trước khi , Quỷ Tam còn tiện tay nhét viên giải d.ư.ợ.c mà Mộ Dung Trần dặn mang đến tay Quỷ Nhị.
Quỷ Nhị cầm lên xem qua, đó thản nhiên xoay , nhẹ nhàng vung tay.
- "Tõm."
Ném thẳng xuống nước.
Hoa Mộ Thanh phát hiện rằng, mỗi gặp Mộ Dung Trần, phần lớn đều kết thúc bằng việc nàng hôn mê, tỉnh thì ở trong phòng riêng của .
Giờ đến cả ngạc nhiên nàng cũng chẳng còn buồn ngạc nhiên nữa.
Chỉ là… nghĩ đến việc khi nãy Mộ Dung Trần ôm lấy , bá đạo mà quấn quýt, hôn nàng cuồng nhiệt đến mức cuốn phăng lý trí, bá chiếm lấy cả thở trong miệng nàng…
Khuôn mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, vô thức đưa tay chạm lên khóe môi.
Một lúc , nàng đột nhiên đỏ mặt, lầm bầm trong tức tối: "Cái tên … chẳng lẽ đây huấn luyện mấy nữ t.ử trong cung cũng là kiểu đó ?"
Không hiểu , nghĩ đến việc Mộ Dung Trần từng phụ trách việc chọn tú nữ trong cung, nhớ đến mấy lời từng về cái "phương pháp huấn luyện" , trong lòng nàng càng thấy bực bội mà chẳng thể giải thích rõ ràng.
Trong lòng nàng thoáng chút vui, nhưng cảm xúc đó nhanh nàng gạt sang một bên.
Bởi vì... Hoa Phong cho đến mời nàng.
Lúc trời tối hẳn.
Thực đó Hoa Phong cho đến mời vài , nhưng đều Xuân Hà khéo léo từ chối với lý do "tiểu thư cần nghỉ ngơi".
Khi Hoa Mộ Thanh đến thư phòng, Hoa Phong mang một bộ mặt giận dữ.
Tuy nhiên, khi thấy nàng, ông cuối cùng vẫn nổi trận lôi đình như đây.
Chỉ là ông tỏ vẻ vô cùng hài lòng, cất giọng gắt gỏng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?!"
Hoa Mộ Thanh cũng chẳng để tâm, chỉ mỉm bước lên phía .
Hoa Phong liếc nàng một cái, hỏi: "Kết quả thế nào?"
Hoa Mộ Thanh khẽ nhún gối hành lễ, nhẹ nhàng đáp: "Hôm nay nữ nhi đúng là từ cõi c.h.ế.t trở về, thưa phụ ..."
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn ngào .
Hoa Phong giật , vội vàng đỡ nàng dậy, liên tục hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì mà hề ?"
Dĩ nhiên là ông hề chuyện gì liên quan đến Hoa Mộ Thanh.
Bởi vì từ sáng sớm hôm nay, nhi t.ử của Vương Thừa Tướng bắt gặp thiếu gia Tư Không Lưu, cháu nội của Khai Quốc Hầu đang lén lút hẹn hò với vị hôn thê của , chính là đại tiểu thư phủ Thượng Đô Hộ - Trữ Tư Tuyền, tại một con hẻm vắng phía Kim Hỷ Lâu.
Ngay lúc đó, nổi cơn điên, mất kiểm soát, ầm ĩ cả lên, kéo hai thẳng đến phủ Kinh Triệu Doãn để báo quan!
Trên đường còn c.h.ử.i bới om sòm.
Giờ thì cả kinh thành đều chuyện !
Người của Hoa Phong phái dò la xác nhận đúng là Hoa Mộ Thanh cũng đến Kim Hỷ Lâu, nhưng đó thì rõ tung tích. Đến chiều tối mới lẳng lặng về phủ.
Ban đầu ông còn tưởng là chuyện xong xuôi, chỉ chờ nàng đến bẩm báo. mãi thấy , đành cho gọi liên tục.
Nghe nàng đang nghỉ ngơi, điều thật sự khiến ông giận đến sôi m.á.u!
Ông cứ tưởng rằng con nha đầu việc xong nên mới trốn tránh, dám gặp mặt!
Giờ đột nhiên Hoa Mộ Thanh , ông lập tức nghĩ rằng thể còn chuyện gì đó phức tạp hơn, vội vàng dịu giọng : "Nhị nha đầu, đừng , con ức h.i.ế.p gì ? Phụ sẽ đòi công bằng cho con!"
Hoa Mộ Thanh thầm nghĩ: "Tên Hoa Phong quả nhiên là một con cáo già."
Nàng liền thuận theo thẳng dậy, trong đôi mắt long lanh ngấn nước, khiến cho bất cứ ai cũng động lòng thương xót.
Bọn nô tài, gia nhân xung quanh trông thấy cảnh đều cảm thấy nỡ, chỉ chạy đến lau nước mắt cho nàng.
Nàng nghẹn ngào : "Phụ , hôm nay… hôm nay nữ nhi ở Kim Hỷ Lâu, vốn chỉ là tình cờ gặp cữu cữu và biểu tỷ mà thôi..."
Chuyện thì Hoa Phong dĩ nhiên là rõ.
Vốn dĩ là do ông ngóng tin tức rằng Trữ Hậu Lục sẽ gặp mặt Tư Không Lưu, nên mới sai Hoa Mộ Thanh thử vận may, hy vọng thể từ miệng Trữ Hậu Lục dò một chút thái độ, để ông còn đường ứng phó.
Thế mà lúc nàng giả vờ : "Ừm, đều là nhà cả, con ấm ức gì ?"
Hoa Mộ Thanh chớp mắt một cái, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng khẽ run giọng : "Phụ … hôm nay con thấy cữu cữu và biểu tỷ, đương nhiên là bước lên chào hỏi. Cữu cữu..."
Nàng mím môi, ánh mắt chứng kiến của đám nô tài xung quanh, nàng tỏ vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng mà : "Cữu cữu vẻ thích con lắm, nhưng cũng khó dễ gì… chỉ là biểu tiểu thư..."
- "Biểu tiểu thư ?"
Hoa Phong lập tức hỏi: "Nàng gì với con?"