Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 134: Đóa Hoa Dại Không Chịu Khuất Phục
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:21:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một canh giờ , Hoa Mộ Thanh rời khỏi phủ Thái sư.
Bàng Thái vẫn thủy tạ, chậm rãi ngắm nghía bàn cờ.
Bàng Mạn bước tới gần, nhẹ nhàng hỏi: “Huynh định tính thế nào đây? Thật sự cưới nha đầu đó ?”
Bàng Thái mỉm , hạ một quân cờ xuống bàn: “Nói chuyện cho lễ phép một chút, đó là tẩu tẩu tương lai của đấy.”
Bàng Mạn nhíu mày: “Nha đầu đó quá nhiều bí mật ẩn giấu. Hơn nữa, ngay cả Tố Cẩm cũng về tay nàng , lẽ nào Tố Cẩm từng là của Tống Hoàng Hậu ?”
Bàng Thái , liếc mắt Bàng Mạn: “Trước chẳng cũng là của Tống Hoàng Hậu ? Thì chứ?”
Bàng Mạn xuống, nhớ chiếc khăn tay mà Hoa Mộ Thanh lén đưa cho nàng lúc , môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng thành lời.
Nàng chỉ chuyển sang chuyện khác, : “Muội vẫn cảm thấy nàng dễ dàng gì mà bước chân phủ Thái sư . Nếu thực sự nên đại sự, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.”
Bàng Thái lắc đầu, hạ thêm một quân cờ xuống bàn, tiếp lời: “Nghe Cửu Thiên Tuế xuống phía Nam, cướp lấy đội quân riêng của phủ Khai Quốc Hầu? Con cáo già đó, ẩn bao nhiêu năm trời, nay Tống Hoàng Hậu qua đời, quả nhiên là nhịn nữa .”
Bàng Mạn cau mày, dường như mấy hài lòng khi cứ nhắc đến Tống Hoàng Hậu khuất một cách tùy tiện như .
Ngừng một lát, nàng tiếp: “Thiên hạ sắp đại loạn, chí lớn, can thiệp. Chỉ cần nhớ rõ lời hứa với , gương mặt của Hoa Như Nguyệt!”
Bàng Thái bật khinh miệt: “Chẳng chỉ là ép c.h.ế.t một Tống Hoàng Hậu thôi . Có gì mà các cứ mãi quên thế. Yên tâm , mạng của ả đàn bà đó, nhất định sẽ thuộc về .”
Bàng Mạn liếc xéo một cái, xoay rời .
Trước căn nhà tre, Bàng Thái hạ quân cờ cuối cùng, thế cờ định, tựa như giang sơn vạn dặm đều trọn trong lòng bàn tay .
Trong đôi mắt tuấn mỹ như sương khói của , từ từ lan tỏa một nụ mãn nguyện.
__
Cách kinh thành hơn trăm dặm, trong một quán trọ cũ kỹ ven đường, một mặc áo dài đen, thắt lưng đai ngọc xanh biếc, mái tóc đen dài b.úi cao bằng kim quan t.ử kim, hóa thành một công t.ử phong lưu tuấn tú, dung mạo tuyệt thế vô song – đó chính là Mộ Dung Trần.
Hắn cầm một cuộn giấy trong tay, nụ nhàn nhạt nơi khóe môi dần dần trở nên lạnh lẽo như băng giá.
Trên gương mặt yêu mị tinh xảo như ngọc , tựa như băng tuyết nứt toác , từng tia hàn ý lặng lẽ lan tỏa khắp .
Đỗ Thiếu Quân cầm chén rượu, khẽ né sang một bên, liếc cuộn giấy: “Có chuyện gì xảy ở kinh thành ?”
Chỉ Mộ Dung Trần bật lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu , gan cũng lớn thật! Dám thừa lúc mặt ở kinh thành mà… dám cả gan đến như …”
Hắn đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, cuộn giấy trong tay lập tức hóa thành tro bụi.
Đỗ Thiếu Quân cái bàn đập nứt đôi, khóe miệng giật nhẹ: “Hoa Mộ Thanh gây chuyện gì nữa ?”
Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng.
Quỷ Lục bất ngờ lộn từ khung cửa sổ xuống, thông báo: "Chủ nhân, bọn chúng đến ."
Đỗ Thiếu Quân nhoài , phía con đường nhỏ hẻo lánh, tối tăm ở đằng xa xuất hiện một đội đang tiến gần.
Kẻ dẫn đầu ai khác chính là Tư Không Lam, vị công t.ử nổi tiếng của phủ Khai Quốc Hầu với đôi chân " phế"?
Hắn bật , lắc nhẹ bình rượu trong tay, sang Mộ Dung Trần: "Điện hạ, đến lượt ngài thể hiện ."
Mộ Dung Trần liếc xéo một cái, tay với lấy chiếc mặt nạ da đặt bên cạnh, che kín khuôn mặt tuấn mỹ. Gương mặt yêu mị, cao ngạo, lạnh lùng như ác quỷ lập tức biến mất.
Chỉ còn đôi mắt sâu thẳm như vực băng, khiến bất cứ ai cũng rùng kinh sợ, vô thức sinh cảm giác phục tùng và sợ hãi.
Đỗ Thiếu Quân khẽ bật thành tiếng.
Mộ Dung Trần liếc Quỷ Lục đang lộ rõ vẻ hiếu kỳ, lệnh bằng giọng băng giá: "Giải quyết nhanh gọn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-134-doa-hoa-dai-khong-chiu-khuat-phuc.html.]
Đợi khi trở về, nhất định cho đóa "hoa dại chịu an phận" thế nào là lễ độ!
Hôm đó, Hoa Mộ Thanh đang sách trong phòng. Phúc T.ử từ nhà bếp mang điểm tâm trở về, rón rén bước tới, vẻ mặt bí hiểm tò mò, thì thầm hỏi: "Tiểu thư, dạo gần đây kinh thành đang xôn xao bàn tán chuyện gì về Hoa phủ ?"
Lại là cô nàng "thám thính" , thu thập bao nhiêu chuyện thị phi .
Hoa Mộ Thanh vẫn chăm chú sách, khẽ hỏi: "Họ bàn tán những gì?"
Thấy tiểu thư vẻ hứng thú, Phúc T.ử lập tức rướn đến gần hơn, : "Ôi chao, bảo Hoa phủ bên ngoài thì hoa lệ, rực rỡ, bên trong thì mục ruỗng, thối nát! Nào là cha con cùng chung một đàn bà, nào là dám động cả chị dâu nhà sui gia... tóm là chuyện gì cũng !"
Xuân Hà bưng tới, liền lắc đầu quầy quậy: "Nha đầu , ăn bậy bạ mặt tiểu thư , bẩn tai ."
Phúc T.ử vẫn tít mắt, trông vẻ vui vẻ, hớn hở.
Hoa Mộ Thanh đặt cuốn sách xuống, nhấp một ngụm , nàng đột nhiên hỏi: "Không ai bàn tán xem phủ Thượng Đô Hộ phản ứng gì ?"
Phúc T.ử ngẩn , lắc đầu: "Không ai ... nhưng... cũng , Tống Vãn Hương thì vẻ xuất danh môn vọng tộc, ai ngờ chẳng kiêng dè gì, đến cả cô gia cũng dám... khụ khụ."
Nhận những lời phần thích hợp mặt Hoa Mộ Thanh, Phúc T.ử vội im bặt, bỏ qua luôn đoạn đó, tiếp: "Mọi đều bảo, nào con nấy. Ngay cả Trữ Tư Tuyền cũng lôi bàn tán. Nói chung là những lời lẽ vô cùng khó ."
Hoa Mộ Thanh mỉm , đặt chén xuống, cầm sách lên nữa. Nàng khẽ dùng đầu ngón tay với bộ móng tô vẽ tỉ mỉ, điểm xuyết những cánh hoa đào màu hồng phấn, nhẹ nhàng vạch vài đường lên mặt bàn, phát những tiếng cào cào nhỏ.
Đây là thói quen từ kiếp của nàng, mỗi khi suy nghĩ điều gì đó.
Tố Cẩm bưng bộ y phục mùa hạ mới đến, thoáng thấy hành động đó thì ngẩn .
Hoa Mộ Thanh khẽ : "Phủ Thượng Đô Hộ im lặng, càng chứng tỏ bên trong sóng ngầm đang cuộn trào dữ dội. Hoa Phong... chắc chắn thể yên nữa ."
Nàng bật , ánh mắt long lanh mê : "Có lẽ... đến lúc mặt ."
Nàng sang Tố Cẩm: "Bộ y phục cần nữa, lấy cho chiếc áo lụa mỏng viền tuyết màu xanh trứng ngỗng ."
Tố Cẩm đáp lời, ánh mắt khẽ dừng từng cử chỉ, phong thái ngày càng quen thuộc của nàng.
Một lát , nàng y phục.
Vừa đến cửa thì thấy Phúc Duyên chạy đến gọi: "Tố Cẩm tỷ tỷ, của lão gia tới , mời tiểu thư đến thư phòng gặp ngài."
Tố Cẩm chấn động, trong lòng kinh ngạc, ngờ vị cô nương mới mười sáu tuổi nhạy bén và thấu việc đến . Thậm chí... khi còn hề thua kém cố Tống Hoàng Hậu!
Trong lòng nàng chẳng những nghi ngờ, mà còn âm thầm vui mừng khôn xiết, chỉ như thế, mới đủ khả năng đối đầu với cặp đôi cẩu nam nữ Hoa Như Nguyệt và Đỗ Thiếu Lang !
Nàng : "Ừ, bảo họ là tiểu thư y phục xong sẽ đến ngay."
Phúc Duyên thấy nàng trong bẩm báo, liền cau mày hỏi: "Tỷ tỷ báo với tiểu thư một tiếng ?"
Lời còn dứt, Phúc T.ử từ trong phòng bước , lạnh lùng : "Bảo thì , lắm lời gì."
Phúc Duyên tủi , nhưng cuối cùng vẫn đầu thông báo.
Sau một nén nhang, Hoa Mộ Thanh dẫn theo Xuân Hà, rời khỏi Thấu Tương Viện, đến thư phòng của Hoa Phong.
Khoảng một canh giờ , nàng trở viện. Trên gương mặt xinh của nàng nở một nụ quyến rũ đến rợn .
"Phúc Tử, chuẩn chiếc xe bảo mã hương xa mà Trưởng Công Chúa ban thưởng. Ta... đến gặp một , vị Thượng Đô Hộ đại nhân khét tiếng ."
Trữ Hậu Lục.
Kẻ đẩy gia tộc Tống thị xuống vực sâu tuyệt vọng.
Ác quỷ trở về từ m.á.u và nước mắt, hãy cứ chờ xem – những oan hồn mang theo phẫn nộ và căm hờn ... sẽ từ từ lôi ngươi xuống địa ngục!