Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 127: Thư
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:20:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Mộ Thanh khẽ thở phào, thầm nghĩ, "Hừ, quả là một kẻ khó hầu hạ!" Cuối cùng cũng xoa dịu tâm tình thất thường của , nếu thì nàng còn chịu đựng những trò hành hạ gì nữa.
Nàng mỉm nhẹ nhõm, ánh mắt hướng về phía chiếc giá sách đồ sộ trong phòng. Trong lòng nàng vốn đinh ninh, đó hẳn chất đầy những cuốn sách kinh bang tế thế, hoặc những tấu chương, tấu sớ quan trọng.
thật bất ngờ, khi đến gần xem, nàng phát hiện một thế giới khác! Giá sách chứa đầy những cuốn du ký phiêu bạt, những dã sử ly kỳ, thậm chí còn cả mấy quyển truyện yêu ma quỷ quái thú vị, và cả những loại thoại bản mà đây nàng vô cùng yêu thích!
Rất nhiều cuốn, hình như đều là những thứ nàng từng qua. Một ký ức quen thuộc ùa về.
Nàng bật thành tiếng, kìm lòng , đưa tay rút một cuốn , mở xem thử.
Rồi mỉm lắc đầu, tiếp tục lật giở từng trang, chìm đắm trong những dòng chữ thương.
Mộ Dung Trần lặng lẽ một bên, nàng say sưa sách, bỗng chốc dường như thấy hình ảnh con gái – giữa giá sách trong ngự thư phòng năm nào.
Ánh nắng ban mai từ ô cửa sổ chiếu rọi , những tia sáng lấp lánh xen lẫn với bụi li ti trong khí, khẽ khàng đậu gương mặt nàng, tạo nên một khung cảnh yên bình và ấm áp lạ thường.
Hắn ở phía bên giá sách, lặng lẽ ngắm nàng ở phía bên , cúi đầu chăm chú lật giở từng trang sách với vẻ mặt dịu dàng, say mê.
Lúc thì nàng khẽ nhíu mày suy tư, lúc vui mừng rạng rỡ, khi thoáng buồn man mác, lúc trầm ngâm cảm khái, như thể sống trọn vẹn trong thế giới của những con chữ.
Nàng sách, còn thì lặng lẽ ngắm nàng.
Đó là thời gian yêu thích nhất, một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi trong cuộc đời đầy sóng gió.
Chính vì , âm thầm tìm mua hoặc cho chép tất cả những cuốn sách nàng từng , từng quyển một, cẩn thận đặt lên giá sách của riêng .
Trong ba năm nàng Hoàng Hậu, giá sách của chất đầy ắp những kỷ niệm.
Mỗi ngày, khi thấy những cuốn sách , trong lòng luôn trào dâng một niềm vui khôn tả, một sự kết nối thầm lặng với con gái mà yêu thương. niềm vui , là nỗi phẫn uất và đau đớn cách nào nguôi ngoai, một vết thương lòng âm ỉ.
Ba năm , nàng cô đơn đến mức nào, mới thể mãi ẩn trong thế giới của sách, mượn những trang sách để giấu những u uất và buồn khổ sâu thẳm trong lòng như thế?
Mỗi nghĩ đến điều đó, trào dâng một cơn giận dữ, g.i.ế.c c.h.ế.t cái tên cẩu hoàng đế ! Cái tên nam nhân đáng c.h.ế.t ! Hắn đối xử với nàng như thế nào?
Thế nhưng… nếu g.i.ế.c tên đó , nàng sẽ ? Tương lai của nàng sẽ về ?
Sẽ… đây?
“Kiều Kiều…”
Giọng của Mộ Dung Trần khàn khàn, trầm thấp, khác với cái giọng the thé cao v.út thường thấy ở đám hoạn quan. Âm điệu mang nét nam tính, phảng phất sự uyển chuyển của nữ nhi, trầm lạnh mơ hồ khó lường, đầy vẻ bí ẩn.
Tiếng gọi nhẹ nhàng đến bất ngờ khiến tim Hoa Mộ Thanh khẽ run lên, suýt chút nữa rơi cả cuốn sách tay.
Sau một thoáng ngẩn , nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ dịu dàng: “Ừm… Hửm? Điện hạ chuyện gì ?”
Mộ Dung Trần mấp máy môi, trong khoảnh khắc, khuôn mặt đoan trang thanh nhã của nữ nhân mặt bỗng chồng lên hình ảnh gương mặt mềm mại dịu dàng năm xưa.
Cuối cùng, chính hình ảnh quen thuộc kéo trở về với thực tại.
Lông mày khẽ động, đó bật nhẹ lắc đầu, xoay bước thẳng nội thất bên trong: “Theo .”
Hoa Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm - trời ơi, gọi bất ngờ quá nàng giật cả .
Nàng đặt cuốn sách xuống, khóe mắt chợt liếc thấy một góc khuất của giá sách, nơi một cuốn sách với tấm thẻ đ.á.n.h dấu nhô .
Đầu thẻ in một dấu nhỏ màu đỏ, với hoa văn tinh xảo, trông giống với loại thẻ mà nàng từng dùng .
Nàng sững , trong lòng dâng lên một sự tò mò, định cúi xuống rút thẻ xem cho rõ thì…
Phía , Mộ Dung Trần đầu giục giã: “Còn mau tới đây?”
Hoa Mộ Thanh khựng , liếc tấm thẻ mờ mờ thêm một nữa, thầm nghi ngờ lẽ nhầm , nên đành ngoan ngoãn theo nội thất.
Nội thất của Mộ Dung Trần cũng gì khác biệt so với ký ức của nàng mấy năm . Mọi thứ vẫn bài trí ngăn nắp, gọn gàng.
Khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua khu vệ sinh ở góc phòng, nàng khỏi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng vội vàng , tránh để lộ vẻ bối rối.
Ngay đó, nàng thấy giọng lười biếng của Mộ Dung Trần, nâng cằm lên, lệnh: “Lên giường, cởi y phục . Hôm nay sẽ khai thông kinh mạch cho ngươi.”
“Hửm?”
Hoa Mộ Thanh ngơ ngác hỏi : “Không … ngày mai ?”
Mộ Dung Trần nghiêng giường, vỗ vỗ trống bên cạnh: “Chiều nay ngoài thành chút việc, ngày mai chắc về kịp. Qua đây.”
Mọi chuyện diễn quá bất ngờ, khiến Hoa Mộ Thanh chuẩn tinh thần.
Nàng chần chừ một lúc, trừng mắt một cái, đành uể oải bước tới, liếc tư thế nghiêng của .
“Điện hạ, ngài định… để thần nữ ngài đấy chứ?”
Chứ còn gì nữa!!!
Hắn nghiêng , một tay chống má, chỉ chừa một trống nhỏ bên cạnh. Nếu nàng xuống, thì chỉ thể cánh tay và trong lòng , y như đang sủng hạnh !
Chuyện gì đang xảy thế !
Cho dù đây nàng trêu đùa đến thế nào nữa, nhưng mỗi gặp những kiểu "mới lạ" như nàng vẫn thể nào chịu nổi!
Nàng c.ắ.n nhẹ môi , cố gắng giữ bình tĩnh.
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi , giọng thì vẻ nghiêm túc, nhưng ý tứ bên trong chẳng hề nghiêm túc chút nào: “Không ngươi bảo Bổn Đốc đừng đùa giỡn ngươi nữa ? Tư thế thế ngươi thích? Vậy ngươi thích kiểu nào, thử xem nào?”
Vừa nãy Hoa Mộ Thanh còn tưởng dễ chịu hơn chứ, giờ những lời , nàng nhận rõ ràng là đang cố tình trêu ghẹo nàng.
Nàng mím c.h.ặ.t môi, nhỏ giọng : “Vậy… xin điện hạ thẳng một chút…”
nàng còn kịp hết câu, thấy lông mày Mộ Dung Trần khẽ nhướng lên, ánh mắt sắc bén lướt qua.
Hoa Mộ Thanh lập tức im bặt, như ngọn cờ giương lên vội vàng thu .
Nàng uể oải cởi chiếc áo khoác ngoài, liếc Mộ Dung Trần một cái, xoay lưng , bắt đầu cởi áo lót, đưa tay lên che n.g.ự.c, lặng lẽ bước tới bên giường.
Nàng nghiêng , từng chút từng chút một tiến lòng , sấp xuống giường, y phục cũng cởi bỏ gần hết, vẫn chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh.
Chỉ khác là nàng đổi sang chiếc yếm màu xanh lục nhạt như lá non.
Ánh mắt Mộ Dung Trần dần trở nên sâu thẳm, chăm chú ngắm làn da trắng mịn tì vết của nàng, một lớn phơi bày mắt mà chẳng chút che chắn nào.
Chiếc yếm màu xanh lá cây phủ nàng, theo Mộ Dung Trần thấy thì nó chẳng che chắn gì cả, trái nó càng khiến cho cảm thấy như lộ nhiều hơn là che đậy. Trên yếm còn thêu một đóa thanh liên đang trồi lên khỏi mặt nước, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Hắn bật khẽ: “Liên hoa ? Nha đầu , nếu ngươi là đóa sen, thì ngươi cũng là một đóa huyết liên độc nhất vô nhị thế gian , là cái loại tầm thường thể so sánh .”
Nói khẽ véo cằm nàng một cái: “Thứ nhỏ bé giỏi giả bộ.”
Sau đó buông tay , tiện tay kéo một chiếc trường bào màu đỏ sẫm của từ giá áo xuống, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể mềm mại trắng nõn đầy mê hoặc .
Tiếp đó, bước đến bên cửa sổ, gõ nhẹ khung gỗ.
Một bóng đen lặng lẽ đáp xuống.
Quỷ Lục tươi đưa lên một chiếc bình sứ trắng nhỏ: “Chủ t.ử, mới lấy về từ trong cung ạ.”
“Ừm.”
Mộ Dung Trần nhận lấy chiếc bình, xoay .
Quỷ Lục nheo mắt, định bụng liếc trộm bên trong xem chuyện gì xảy , nhưng đời như là mơ—
"Rầm!"
Cánh cửa sổ đột ngột đóng sầm ngay mặt, thiếu chút nữa thì nghiến nát cả cái mũi đáng thương của .
Hắn giật kinh hãi, lùi phắt ba bước dài về phía , mặt cắt còn giọt m.á.u.
Quay đầu , thấy Quỷ Nhị và Quỷ Tứ đang cách đó xa, vẻ mặt khó xử.
Quỷ Nhị khẽ hắng giọng một tiếng, vội vàng bước , vẻ đây nghiêm chỉnh lắm.
Quỷ Tứ thì khẩy, giọng điệu chua ngoa: "Dám léng phéng trộm chủ t.ử, đáng đời!"
Quỷ Lục xong cơn giận bốc lên ngùn ngụt, lập tức lao đến túm lấy Quỷ Tứ: "Đồ lòng lang sói! Chính ngươi xúi mang t.h.u.ố.c đến, còn bảo xem chủ t.ử dũng , giờ đ.â.m lưng ! Ta liều mạng với ngươi..."
Thế là hai tên quỷ sứ đ.á.n.h túi bụi giữa trung, bụi bay mù mịt.
Trong khi đó, Quỷ Nhị khi vài bước thì bỗng dưng khựng , xoa xoa cằm, lẩm bẩm một : "Hay là nên chuẩn thêm ít canh bổ dưỡng cho chủ t.ử nhỉ?"
***
Bên trong phòng Đô Đốc phủ.
Mộ Dung Trần lặng lẽ xuống bên mép giường, ánh mắt chăm chú thiếu nữ đang chìm trong giấc ngủ say.
Trong đôi mắt phượng quyến rũ như sương khói , thoáng hiện lên một tia dịu dàng, còn vẻ lạnh lùng băng giá thường thấy. Không ai trong lòng đang suy tính điều gì.
Một lát , nhẹ nhàng mở nắp bình sứ nhỏ trong tay, cẩn thận nhỏ một vài giọt t.h.u.ố.c thơm dịu nhẹ lên vết đỏ ửng gương mặt thanh tú của Hoa Mộ Thanh, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay thoa đều t.h.u.ố.c lên da nàng.
***
Khi Hoa Mộ Thanh tỉnh nữa, ánh sáng mặt trời vẫn còn rực rỡ… hơn nữa… là buổi sáng sớm tinh mơ.
Nàng nhớ rõ ràng, lúc nàng Mộ Dung Trần bắt , trời xế chiều cơ mà.
Nàng vội vàng gọi Xuân Hà phòng để hỏi cho nhẽ chuyện, và quả nhiên, sang ngày hôm .
Nàng cảm thấy chút ngượng ngùng, ngờ khi khai thông kinh mạch , nàng ngủ mê man lâu đến như .
Xuân Hà thấy sắc mặt của nàng hồng hào hơn nhiều, liền mỉm rạng rỡ, đỡ nàng dậy, một cách vui vẻ: "Chính chủ t.ử tự đưa tiểu thư về phủ đó ạ! Tiểu thư cần lo lắng , sẽ ai chuyện chiều hôm qua ở trong phủ . Mấy do lão gia phái đến để đưa đồ đạc và hầu, nô tỳ đều khéo léo tìm cớ đuổi họ về hết . À, đúng , còn cái nữa."
Vừa , Xuân Hà ngượng ngùng, đưa tay chỉ về phía một vật màu đỏ tươi xếp ngay ngắn ở bên đầu giường, nàng khẽ : "Chủ t.ử bảo là cái áo yếm màu thanh liên của tiểu thư… ừm, hợp lắm, nên tiện tay mang cái đến cho . Ngài dặn rằng gặp ngài… thì mặc cái ."
Hoa Mộ Thanh xong, liền cảm thấy điều gì đó chút nào.
Nàng vội vàng đầu , và quả nhiên ở đầu giường chính là một chiếc áo yếm màu đỏ tươi rực rỡ, thêu hình song liên tinh xảo!
Song liên ư? Chẳng đây là thứ mà các tân nương thường mặc đêm tân hôn !
Huống hồ, những đóa sen thêu áo còn màu đỏ như m.á.u tươi!
Dù theo góc độ nào, thì nó cũng thật là… yêu mị, mê hoặc lòng quá mức!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-127-thu.html.]
"Mộ Dung Trần!"
Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng cả mặt, nàng vớ lấy chiếc áo yếm ném mạnh xuống đất: "Quá đáng! Vô liêm sỉ! là… đúng là hổ mà!"
Xuân Hà bật khúc khích, vội vàng nhặt chiếc áo yếm lên, cẩn thận đặt nó trở trong tủ áo bên cạnh giường: "Điện hạ chỉ trêu chọc thôi mà, tiểu thư đừng tức giận. mà nô tỳ thấy cái màu thật sự hợp với đó ạ, tiểu thư làn da trắng như tuyết, mặc nó chắc chắn sẽ ."
"Không để nó ở trong đó! Mau mang nó ngoài đốt cho !"
Hoa Mộ Thanh tức giận đến nghiến răng ken két, hận thể xé nát cái áo yếm .
Xuân Hà vẫn tươi , nàng đóng tủ áo , nhẹ nhàng đỡ nàng về phía bàn trang điểm, khéo léo chuyển chủ đề: "Phải , tiểu thư, chủ t.ử rời thành ạ, ngài là ba đến năm ngày nữa mới trở về. Ngài dặn nô tỳ chuyển lời rằng, nếu cần bất cứ việc gì, thì cứ việc giao cho các ám vệ."
Hoa Mộ Thanh xong, vẻ mặt hổ giận dữ của nàng cũng dịu ít.
Không hiểu vì , nàng đột nhiên trở nên lạnh nhạt, khẽ gật đầu: "Ta ."
Rồi nàng tự giễu một : "Thì là vì cái thứ đó, nên mới đưa về nhà."
Xuân Hà ngẩn một lúc, hiểu ý tứ sâu xa trong lời của nàng là gì.
điều mà Hoa Mộ Thanh đang nghĩ tới, là việc Mộ Dung Trần bảo nàng cứ tùy ý sai khiến ám vệ, chẳng qua là nàng mau ch.óng hành động, sớm khống chế Đỗ Thiếu Lang trong tay mà thôi.
Còn cái chuyện tặng nàng chiếc yếm , chẳng qua là vì thấy nàng một dung nhan khuynh quốc khuynh thành, là một nhan sắc hiếm đời, mang một khí chất quyến rũ bẩm sinh, đúng là một đóa hoa yêu mị khiến cho thể nào rời mắt .
Nếu nàng mặc chiếc yếm đó, để cho Đỗ Thiếu Lang thấy, thì dù cho bao nhiêu tâm tư nghĩ đến Hoa Như Nguyệt chăng nữa, e rằng cũng khó mà giữ .
Thì Mộ Dung Trần… chẳng qua chỉ xem nàng như một quân cờ để lợi dụng.
Hoa Mộ Thanh xuống bàn trang điểm, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương. Quân cờ thì quân cờ, chỉ cần thể khiến cho Đỗ Thiếu Lang và Hoa Như Nguyệt, cùng với những kẻ hại c.h.ế.t cả phủ Tống gia hơn bốn trăm mười hai nhân mạng , đều sa địa ngục A Tỳ, chịu ngọn lửa nghiệp thiêu đốt, để cho bọn chúng nếm trải trọn vẹn những mối hận và dòng m.á.u độc ở trong lòng nàng, là đủ .
Đôi mắt khẽ nâng lên, thấy hình ảnh phản chiếu của bản trong gương, nàng khỏi sững sờ.
Chớp chớp mắt vài cái, nàng đưa mặt gần gương, nghiêng trái nghiêng , ngạc nhiên thốt lên: "Vết thương mặt ?"
Xuân Hà cũng ngẩn , mỉm đáp: "Hôm qua chính tay chủ t.ử thoa t.h.u.ố.c cho tiểu thư đó ạ, đó là t.h.u.ố.c trị thương do chính ngài tự bào chế đấy ạ. Thứ đó quý hiếm lắm, đến cả Hoàng Thượng cũng cầu mà còn đó! Hiệu quả của nó thì khỏi bàn cãi luôn ạ, tiểu thư cứ mà xem, mới chỉ qua một đêm thôi mà vết thương mặt còn dấu tích gì nữa !"
Hoa Mộ Thanh tức đến mức suýt nữa thì hất đổ cả cái gương cho hả giận.
Nàng dở dở , nên vui nên buồn.
Nàng ôm mặt, nổi giận, nhưng chẳng hiểu nàng thể nào phát chút lửa nào.
Chỉ thể nghiến răng ken két: "Mộ Dung Trần, cái đồ c.h.ế.t tiệt nhà ngươi! Chẳng lẽ ngươi cố tình để cho thương là vì cái gì ? Giờ thì , ngươi như chẳng là khiến chịu đau vô ích ? Thật là…!"
Xuân Hà thấy dáng vẻ của tiểu thư như , thì khỏi cảm thấy chút ngạc nhiên, dường như mỗi khi gặp Cửu Thiên Tuế, tính cách vốn lạnh nhạt, xa cách của tiểu thư liền trở nên sinh động hơn nhiều, như thể một vị tiên nữ ở trong tranh bỗng hóa thành một thật .
Sau đó nàng thấy Hoa Mộ Thanh lắc đầu, than thở: "Giờ thì , để cho Hoa Phong thấy, còn tưởng cả, thế là bao nhiêu kế hoạch tỉ mỉ của đều trở thành uổng phí hết cả . Cái tên đó đúng là chẳng bao giờ nên một cái tích sự gì cả, chỉ giỏi mỗi cái trò phá hoại thôi, lúc nào cũng thế!"
Xuân Hà đến đó thì hiểu gì cả, ngơ ngác hỏi: "Tiểu thư đang trách điện hạ tự ý bôi t.h.u.ố.c cho ạ? mà cái loại t.h.u.ố.c đó thật sự là do chính ngài đích điều chế đó ạ, nó vô cùng quý giá luôn đó! Nghe là nó còn thể mọc thịt liền xương, hồi phục dung nhan, tên nó là gì nhỉ… , là Linh Lung Thủy?"
"Linh Lung Thủy?" Hoa Mộ Thanh khựng , đầu Xuân Hà, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Xuân Hà vội vàng gật đầu một cách chắc nịch, nàng tuyệt đối thể để cho tiểu thư hiểu lầm tấm lòng của chủ t.ử .
Nào ngờ, Hoa Mộ Thanh lặng lẽ, nhưng cực kỳ khinh thường đảo nhẹ mắt một vòng, , vỗ nhẹ lên mặt ở cái gương trang điểm, lẩm bẩm: "Thì là cái đó … cái gì mà quý giá chứ…"
Sở dĩ nàng như , là bởi vì ở kiếp , lúc nàng còn ở trong cung, một vì một chuyện nhỏ nhặt mà nàng cãi nảy lửa với Hoa Như Nguyệt.
Hoa Như Nguyệt khi chỉ lóc, giả bộ đáng thương, oan ức. Đỗ Thiếu Lang nổi cơn thịnh nộ, mà tát nàng một cái thương tiếc.
Khuôn mặt nàng lập tức sưng vù lên, khóe miệng còn rách toạc , rớm m.á.u đau đớn.
Mà ngày hôm chính là đại lễ tế thần long trọng, nếu như nàng xuất hiện với cái bộ dạng t.h.ả.m hại đó, thì chắc chắn là nàng sẽ thể nào tham gia , và Hoa Như Nguyệt, với phận là Quý phi, sẽ nghiễm nhiên thế vị trí đó.
Nào ngờ là tối hôm đó, Mộ Dung Trần đích đến Phượng Loan Cung, ném cho nàng một lọ t.h.u.ố.c nhỏ, là nhặt ở đó bên ngoài, tên nó là "Linh Lung Thủy", là t.h.u.ố.c trị thương ngoài da, bảo nàng bôi cả trong lẫn ngoài.
Nói xong, liền lạnh lùng bỏ ngay lập tức.
Khi đó, tất cả các cung nhân đều sức ngăn cản, cho nàng dùng thứ t.h.u.ố.c rõ nguồn gốc đó, nhưng nàng vẫn kiên quyết thử, bất chấp lời can ngăn.
Không ngờ là sáng ngày hôm , khuôn mặt nàng hồi phục như từng chuyện gì xảy ! Thậm chí làn da của nàng còn mịn màng, trắng sáng hơn cả !
Vào ngày hôm đó, nàng để cho Hoa Như Nguyệt xiêm y màu hồng mai, chuẩn sẵn sàng để tham gia tế lễ toại nguyện.
Mà đó, chính nàng tự tin khoác lên bộ long bào cửu thiên màu đỏ rực, uy nghiêm bước lên đài tế thần cao ngất với một thần thái uy nghi lẫm liệt.
Chuyện đó gây nên một chấn động lớn trong triều đình, khiến cho tất cả đều kinh ngạc đến ngây . Hoa Như Nguyệt tức giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi , Đỗ Thiếu Lang lập tức bỏ mặc nàng, vội vàng ôm Hoa Như Nguyệt trở về hậu cung, chỉ để một nàng trơ trọi ở cái tế đàn cao rộng, lạnh lẽo, những ánh soi mói, dò xét của trăm quan ngàn dân.
Tất cả đều nàng như thể đang xem một trò hề lố bịch.
Chỉ một Mộ Dung Trần, dũng cảm đạp lên cái tấm t.h.ả.m đỏ như một vực sâu đáy, chậm rãi bước từng bước gần nàng, nắm lấy tay nàng, cùng nàng thành nghi lễ trọng đại.
Rõ ràng là sẽ mắng là một nghịch thần, rõ ràng là sẽ chỉ trích phạm thượng khi quân, đại nghịch bất đạo.
Vậy mà vẫn bất chấp tất cả, kiên định tiến gần nàng, hề nao núng.
Hoa Mộ Thanh chìm đắm trong dòng hồi ức miên man, những ký ức xưa cũ ùa về như một cơn lũ lớn.
Từ phía , Xuân Hà vọng đến: "Tiểu thư lẽ , Linh Lung Thủy điều chế từ Nam Khuê thảo, một loại thảo d.ư.ợ.c quý hiếm chỉ mọc ở vực sâu vạn trượng của núi Vô Nhai hiểm trở. Nô tỳ từng một vị tiền bối ở Ty Lễ Giám kể rằng, năm xưa, khi Tống Hoàng Hậu thương, điện hạ tiếc tính mạng, thúc ngựa đến c.h.ế.t cả mấy chục con tuấn mã, cuối cùng tự mạo hiểm nhảy xuống vực Vô Nhai hái thảo d.ư.ợ.c, chỉ để điều chế Linh Lung Thủy cứu chữa cho ."
- "Cửu Thiên Tuế chẳng là đối đầu gay gắt với Tống Hoàng Hậu ?"
Hoa Mộ Thanh kinh ngạc hỏi, giọng đầy nghi hoặc khó hiểu: "Sao liều hái t.h.u.ố.c, còn tận tình điều chế t.h.u.ố.c cho Tống Hoàng Hậu gì?"
Xuân Hà ngập ngừng, cố gắng suy nghĩ một lúc đáp: "Nô tỳ năm đó hình như đại lễ tế thần trọng đại? Có lẽ điện hạ vì chuyện riêng tư mà chậm trễ quốc sự quan trọng chăng?"
Phải , lẽ chỉ thể là như mà thôi.
Nếu , Mộ Dung Trần đối xử với nàng... chu đáo và tận tâm đến nhường ?
Suy cho cùng, kiếp Hoa Mộ Thanh tin tưởng tuyệt đối, bởi vì nàng luôn tin rằng, nam nhân , nhất định sẽ bao giờ tổn hại đến giang sơn mà nàng dốc hết tâm huyết để gây dựng, bảo vệ.
Còn lý do vì tổn thương?
Hoa Mộ Thanh suy nghĩ sâu xa thêm nữa, chỉ khẽ vuốt ve gò má phản chiếu trong gương, thầm nhíu mày suy tư: "Vết thương giờ lành hẳn ..."
Đột nhiên, nàng Xuân Hà tiếp: "Tiểu thư, trong những hầu mà quản gia đưa đến hôm nay, một là do đích điện hạ sắp xếp đấy ạ. Người đó giỏi cải trang và thêu thùa may vá, tài nghệ hơn ."
- "Hử?"
Hoa Mộ Thanh ngạc nhiên , Xuân Hà với vẻ dò hỏi.
Chỉ thấy nàng khẽ đầy ẩn ý: "Lúc nãy thấy tiểu thư tức giận, nô tỳ luống cuống quá nên quên mất nhắc tới. Ngẫm mới hiểu, lẽ điện hạ cũng từng kể chuyện với tiểu thư."
Thì , lúc nãy Xuân Hà hiểu vì Hoa Mộ Thanh vui khi vết thương lành mà nổi giận đến .
Cửu Thiên Tuế sớm chuẩn sẵn đường lui cho nàng . Hắn nàng chịu bất cứ đau đớn nào, cũng nàng giằng xé giữa hai bên.
Thế nên mới cố ý chọn một từ Lâm Lang Các, một từng hoàng đế Quý phi thu nạp, đưa đến bên cạnh nàng để phục vụ.
Đối với nàng mà , như là quá đủ chân tình .
Xuân Hà cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoa Mộ Thanh, chỉ thấy nàng dùng khăn che nửa khuôn mặt, hàng mi dài khẽ rũ xuống, che giấu cảm xúc thật sự.
Xuân Hà mỉm , xoay dặn dò Phúc T.ử bảo quản gia nhanh ch.óng dẫn đám hầu chuẩn sẵn đến mắt Nhị tiểu thư.
Không ai thấy, lưng nàng, Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên muôn vàn suy nghĩ phức tạp.
Mộ Dung Trần... rốt cuộc là ngươi ý đồ gì?
***
Ngoài sân.
Hơn bốn mươi hầu và tỳ nữ thành ba hàng ngay ngắn, chỉnh tề. Quản gia của Hoa phủ, Vương Phúc, khom lưng cúi đầu, tươi niềm nở với Hoa Mộ Thanh: "Nhị tiểu thư, ý của lão gia là thế ạ. Những hầu đây của tiểu thư đều còn nữa, phu nhân thường xuyên đau ốm, thành kịp sắp xếp hầu hạ cho chu đáo, thật là thất lễ."
- "Theo quy củ thông thường, lượng hầu bên cạnh tiểu thư nên bố trí giống như Tứ tiểu thư. Cụ thể là, hai nha hạng nhất, bốn nha hạng nhì, sáu nha hạng ba, ngoài còn sáu gia đinh chuyên quét dọn và các công việc nặng nhọc bên ngoài viện."
Nói xong, ông lùi về một chút, : "Nhị tiểu thư xem thử trong ai hợp ý ạ?"
Hoa Mộ Thanh lướt mắt một lượt, ánh mắt chợt khựng , dừng ở một . Nàng ngờ tới sẽ thể thấy thuộc hạ cũ của ở Lâm Lang Các – Tố Cẩm!
Thảo nào Xuân Hà Mộ Dung Trần sẽ sắp xếp một giỏi cải trang và thêu thùa đến cho nàng.
Tố Cẩm , ở Lâm Lang Các, chính là giỏi nữ công nhất! Những món thêu do nàng tạo , ít bán với giá trời, thu về những khoản lợi nhuận kếch xù!
Cũng nhờ mà nàng mang về cho Lâm Lang Các một khoản lợi nhuận hề nhỏ!
Một tài giỏi như ... Mộ Dung Trần dễ dàng giao cho nàng như thế ?
Trước nàng cũng hề Tố Cẩm còn tài cải trang, quả là giấu nghề.
Xem , Mộ Dung Trần chính là kẻ Lâm Lang Các mà nàng vẫn luôn nghi ngờ, một thế lực ngầm bí ẩn.
Không chỉ là hiểu rõ thực lực của từng thành viên bên trong hơn cả nàng, mà đến giờ, một năng lực như thế cũng thể tùy ý điều động theo ý , như thể một quân cờ trong tay.
Thật nực , suốt bao năm qua, nàng vẫn ngỡ bản là kiểm soát mạng lưới tình báo ngầm và dòng tiền mạnh nhất triều Đại Lý.
Không ngờ, ngay cả chính nàng... cũng chỉ là một quân cờ trong tay Mộ Dung Trần, bày bố và thao túng mà thôi.
Hai kiếp ... nàng đều thể thoát khỏi, hoặc thể là chủ động rơi tay , cam tâm tình nguyện.
Mộ Dung Trần, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Muốn gì?
Hoa Mộ Thanh khẽ nở một nụ lạnh lẽo, liếc Xuân Hà một cái, hiệu.
Xuân Hà lập tức bước lên phía : "Vương quản gia, tiểu thư nhà vốn quen sống giản dị, thích phô trương. Lần phu nhân cũng sắp xếp nha và gia nhân , phần gia nhân việc nặng thì cần thêm nữa, như là đủ . Còn về nha thì..."
Xuân Hà mỉm đầy ẩn ý, cố ý lửng: "Ngài cũng chuyện của T.ử Lan và Thanh Trúc đấy, chúng phản bội tiểu thư."
Vương quản gia lập tức cúi đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi, mồ hôi túa ướt đẫm cả lưng áo: "Xin Nhị tiểu thư yên tâm, đều là những thật thà, tuyệt đối lòng phản trắc, tâm phản chủ như ạ!"
Hoa Mộ Thanh khẽ , gật đầu tỏ vẻ hài lòng, giơ tay chỉ Tố Cẩm, đang rụt rè trong đám đông, hề nổi bật, cố gắng hòa những khác: "Vậy thì chọn nàng , thấy nàng khá mắt."
Xuân Hà thoáng sững sờ, rõ ràng nàng còn kịp cho tiểu thư ai là ai, mà nàng chỉ đúng cần chọn ? Quả là Nhị tiểu thư thật tinh mắt!
Tiếp đó, Hoa Mộ Thanh chỉ thêm ba nha khác, tùy ý lựa chọn: "Còn thêm mấy nữa. Còn , phiền quản gia dẫn về giúp, cần thêm hầu nữa."
Vương Phúc gượng gạo: "Nhị tiểu thư, thế ít quá... Hay là để nô tài tự ý chọn thêm hai nữa cho nhé? Có thêm hầu hạ thì tiểu thư sẽ đỡ vất vả hơn."