Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 123: Lời Ra Tiếng Vào, Khó Bề Giải Thích

Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:20:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phu nhân! Lão gia! Cứu mạng với!!!”

Một tiếng hét ch.ói tai đầy hoảng loạn vang lên từ phía bên hành lang.

Mọi đầu , thì là Thanh Trúc, phát hiện dụ dỗ Hoa Lương Tài và lôi để trừng phạt đến c.h.ế.t.

tóc tai rối bời, lóc gào thét như một con quỷ đói chạy tới, khiến cho ít giật kinh hãi.

Ngay cả Trữ Thu Liên cũng thoáng bối rối, sự việc bất ngờ cho phân tâm, kịp ngăn cản Hoa Mộ Thanh .

Thế là Hoa Mộ Thanh bước chân bên trong phòng.

Ngay đó, nàng mặt như mất hồn, hai má ửng đỏ, vội vàng đầu , khẽ : “Phụ , …”

Vừa thốt lời, nàng lập tức nhận lỡ lời, vội vàng im bặt.

quá muộn, lão phu nhân thấy.

Bà nhíu mày, lập tức bước nhanh về phía gian phòng, hỏi: “Lão đại đang ở trong đó ? Rốt cuộc là chuyện gì ? Sao mau xem thê nông nỗi gì …”

, bà cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng giường.

Đôi mắt bà trợn tròn, lảo đảo mấy bước, một chân giẫm thẳng lên chân của Sở Hồng đang đất.

Sở Hồng đau đớn hét lên t.h.ả.m thiết một nữa.

Hoa Mộ Thanh vội vàng đỡ lấy lão phu nhân, nhưng bà chỉ cúi gằm mặt, dám gian phòng nữa.

Những tiểu thư, phu nhân đang hóng chuyện bên ngoài thì như sắp vỡ tung vì tò mò rốt cuộc bên trong phòng xảy chuyện gì? Tại Hoa Phong dám mặt?

Rồi sang tình trạng t.h.ả.m thương của Sở Hồng, bắt đầu suy đoán, chăng là Hoa Phong vụng trộm với thông phòng, Trữ Thu Liên bắt gặp nên đ.á.n.h cho thê t.h.ả.m như ?

ngay đó, lời của Thanh Trúc chạy tới, còn khiến họ chấn động hơn cả một vở kịch ly kỳ!

“Lão gia! Xin cứu nô tỳ! Rõ ràng là sai nô tỳ kéo dài thời gian với Đại thiếu gia, cho Đại thiếu gia đến đây, để khỏi phát hiện chuyện giữa và phu nhân bên nhà cữu cữu. Thế mà lão phu nhân phát hiện! Bà đ.á.n.h c.h.ế.t nô tỳ! Đại thiếu gia còn sai đ.á.n.h nát miệng nô tỳ nữa! Lão gia, xin cứu mạng với!”

“!!!”

Mọi đồng loạt trợn tròn mắt, ánh mắt tò mò soi mói hướng cả bên trong phòng, khiến cho Trữ Thu Liên tức đến suýt ngất tại chỗ!

Còn lão phu nhân thì run rẩy, mắt tối sầm , nhưng vẫn ngất .

Vì… Hoa Mộ Thanh vẫn đang âm thầm bóp c.h.ặ.t cổ tay bà!

Nàng cụp mắt xuống, nở một nụ lạnh lẽo, thoát ? Không dễ dàng như .

Trước đây, thứ t.h.u.ố.c nàng cho lão phu nhân uống, chính là để giữ cho tinh thần bà tỉnh táo và sung sức hơn cả trẻ tuổi.

Thuốc hổ lang, gọi là t.h.u.ố.c hổ lang thì trở thành dã thú? Dù chỉ là trong một thời gian ngắn, nhưng đối với Hoa Mộ Thanh, như quá đủ .

Nàng lập tức đầu , hạ giọng quát Xuân Hà: “Còn mau bịt miệng nha đầu đó ! Toàn năng linh tinh! Làm ô uế danh tiếng của phụ ! Thật quá đáng!”

Trong lòng Xuân Hà thầm thở dài, chuyện xong , Thanh Trúc thành nhiệm vụ của .

Kế sách của tiểu thư đúng là hiểm hóc vô cùng hiệu quả. mà chỉ cần truyền đạt lý do như , Thanh Trúc thật sự dám cơ chứ?

Xuân Hà rằng, một sắp c.h.ế.t, khi nắm một cọng rơm cứu mạng, thì sẽ bất chấp tất cả.

Nàng lập tức hiệu cho vài nha , bà t.ử xung quanh, vội vàng lao tới bịt miệng Thanh Trúc, cưỡng ép lôi ả .

Mọi ngỡ ngàng theo Thanh Trúc kéo , sang lão phu nhân và Trữ Thu Liên.

Một tức giận đến mức nên lời, một thì thở dốc liên hồi như sắp ngất xỉu.

Mà từ đầu đến cuối, vẫn hề thấy bóng dáng của Hoa Phong, cũng như… ừm, vị phu nhân của cữu cữu bên nhà đẻ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-123-loi-ra-tieng-vao-kho-be-giai-thich.html.]

Tất nhiên, ngay khoảnh khắc Thanh Trúc thét lên, lập tức nhận , Tống Vãn Hương biến mất thấy nữa.

Chuyện còn cần đoán nữa ?

Không ít bắt đầu cảm thấy hả hê trong lòng, Hoa Phong đúng là gan to thật đấy, đến cả nữ nhân chỗ dựa mà cũng dám đụng tới! Còn sai nha thông phòng quyến rũ con trai nữa chứ. Chậc chậc!

Từ nay về , Hoa phủ chắc chắn chẳng còn trông mong gì sự che chở của phủ Thượng Đô Hộ nữa , sớm muộn gì cũng lụn bại mà thôi!

Thế là những còn dè chừng như nữa, ai nấy đều hiện rõ vẻ khinh thường và giễu cợt mặt.

Cái cảnh tượng đó khiến cho m.á.u trong Trữ Thu Liên như trào ngược lên tận cổ.

Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh chẳng màng đến những cảm xúc "đục nước béo cò" . Nàng vẫn giữ dáng vẻ thanh thuần như một đóa hoa sen mới nhú, nhẹ nhàng đỡ lão phu nhân xuống.

Chỉ là, nàng vẫn dám bên trong gian phòng.

Nàng cúi thấp đầu xuống, vươn tay kéo cánh tay của Sở Hồng đang co quắp đất, mồ hôi lạnh đẫm trán, đau đớn đến mức thần trí mơ hồ.

Trong đáy mắt Hoa Mộ Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo sắc bén. Nàng rõ mồn một việc Sở Hồng trút hết tội lên đầu .

Thật may, nàng vốn dĩ chẳng hề tin ả một chút nào.

Nàng cẩn thận bắt mạch cho Sở Hồng. Một lát , sắc mặt nàng khẽ biến đổi, ngẩng đầu lên, vẻ khó xử Trữ Thu Liên, ánh mắt mang theo sự ái ngại.

Nàng như liếc bên trong gian phòng, nhưng cố gắng kìm nén bản , dám .

Trong mắt những ngoài cuộc, dáng vẻ chẳng là một con gái đang cố gắng che giấu những chuyện xa mà cha gây trong phòng đó ? Thật là một hành động hiếu thảo và kín đáo.

Lại một vài âm thầm thầm phục cách xử trí khéo léo của Hoa Mộ Thanh, đúng mực, giữ lòng thiện và đạo hiếu. Quả là một cô gái thông minh.

Tuy ngoài mặt, nàng hề về phía Hoa Phong, nhưng trong lòng nàng lạnh, khinh bỉ gã đến tận xương tủy.

Sau đó, nàng sang lão phu nhân với vẻ khó xử, giọng run run, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tổ mẫu, Sở Hồng... sảy t.h.a.i ."

"Cái gì?!"

Lão phu nhân hốt hoảng bật dậy, vẻ mặt thể tin những gì thấy!

Còn Sở Hồng, gần như ngất vì đau đớn, cũng thấy câu đó. Ả kinh hoàng trừng to mắt, khuôn mặt trắng bệch đẫm mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo .

Ả hét lên một tiếng thất thanh đầy ai oán "Aaaa!!!"

Rồi giãy giụa bò dậy, chỉ tay về phía Trữ Thu Liên, giọng đầy oán hận: "Ngươi thật độc ác! Đến mức dung nổi đến ?!"

Nói xong, ả quỳ bò về phía gian phòng, cầu xin: "Lão gia! Đó là cốt nhục của ngài mà! Ngài chủ cho nô tỳ!"

Máu ả vẫn ngừng chảy, vệt m.á.u ả kéo lê một đường dài mặt đất khiến nhiều tiểu thư xuất giá chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó mà suýt ngất tại chỗ.

Lão phu nhân vội vàng sai giữ c.h.ặ.t Sở Hồng , dù cũng che giấu cảnh tượng hỗn loạn bên trong gian phòng, liền lớn tiếng quát: "Ngươi là nha , sảy t.h.a.i thì tìm kẻ gây chuyện ! Gọi gì lão gia? Ông ở đây!"

Một xem trò vui suýt chút nữa bật thành tiếng, Hoa phủ đúng là náo nhiệt thật đấy! Chuyện chẳng khác nào vạch áo cho xem lưng.

Hôm nay rõ ràng tiệc mừng thọ gì cả, mà là một vở đại kịch! Còn đặc sắc hơn cả gánh hát bội diễn nữa!

Trữ Thu Liên lão phu nhân , lập tức nổi cơn tam bành, định xông lên cãi .

Thì Hoa Mộ Thanh đột nhiên cất giọng, quá lớn, cũng quá nhỏ, kiêu ngạo, cũng chẳng hèn mọn, vô cùng ôn hòa, lễ độ: "Thưa các vị khách quý, hôm nay vốn là đại thọ của tổ mẫu , nào ngờ trong phủ xảy những chuyện đáng hổ do đám hạ nhân gây , ảnh hưởng đến nhã hứng của . Mộ Thanh xin mạo mặt phụ , gửi lời tạ đến chư vị. Nếu điều gì thất lễ, mong các vị lượng thứ. Chuyện hôm nay là sai sót của Hoa phủ, nhất định sẽ đích đến tận cửa để xin từng ."

Nói xong, nàng sang Xuân Hà căn dặn: "Đi, bảo quản gia mang và bánh điểm tâm mà đầu năm nương nương ban từ trong cung , dâng lên các phu nhân, tiểu thư."

Sau đó, nàng sang , mỉm dịu dàng: "Xin mời các vị phu nhân, tiểu thư hãy di chuyển sang tiền sảnh và mang theo một ít về phủ. Đây là chút tấm lòng thành của Hoa phủ, mong đừng khách sáo."

Mà lời , chẳng khác nào là ngụ ý tiễn khách một cách khéo léo, lịch sự.

 

Loading...