Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 122: Nắm Giữ Điểm Yếu

Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:20:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , Hoa Phong mới bừng tỉnh, nhận bản hồ đồ mà chuyện mờ ám với tẩu tẩu bên nhà vợ, còn chính thất bắt gặp!

Sau khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua, ông nhanh ch.óng trấn tĩnh .

Ông sâu Tống Vãn Hương, vẫn còn đang ông với vẻ mặt hổ đến mức chỉ độn thổ, hoảng loạn .

Ông đỡ eo bà , nhẹ nhàng đặt bà xuống giường, mặt , lạnh nhạt : "Đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi, lẽ nhất thời hồ đồ nên mới chuyện sai trái ."

trái?

Tống Vãn Hương kìm mà ngước mắt về phía Hoa Phong.

Động tác và ánh mắt giữa hai , khéo Trữ Thu Liên xoay , thu hết tầm mắt.

lập tức bật lạnh lùng, phản bác: "Hồ đồ? trái? Ta thấy hai hoan ái vui vẻ như cá gặp nước, e rằng đây chẳng đầu tiên, đúng chứ?"

Tống Vãn Hương kinh hoảng, theo bản năng định mở miệng biện minh cho .

thấy Hoa Phong thản nhiên : "Sở Hồng, nhớ rõ ở hành lang bên , rõ ràng là gặp ngươi. Sao giờ thành thế ? Ngươi định giở trò gì đây?"

Trữ Thu Liên lạnh: "Giở trò gì ? Hoa Phong, và đại ca đối đãi với ngươi tệ, ngươi chẳng những ơn, còn dám ngủ với tẩu tẩu của ? À , đúng, loại nữ nhân như ả, xứng đáng tẩu tẩu của chứ? Ngươi , chuyện ngày hôm nay, ngươi định xử lý như thế nào?"

Biết rằng lý lẽ của vững vàng, Trữ Thu Liên nắm thóp, e là thật sự khó thoát khỏi chuyện .

Đặc biệt là nếu chuyện để Trữ Hậu Lục , với tính khí tàn bạo của , e rằng ông sẽ một chưởng đ.á.n.h c.h.ế.t mất.

Ông dậy, giọng điệu mỉa mai: "Ta còn thể thế nào? Chẳng chuyện đều do phu nhân định đoạt ?"

Trong lòng ông nảy sinh sự phản cảm và thù ghét đối với Trữ Thu Liên, chỉ vì bà trong tình cảnh mà chẳng hề nổi cơn ghen tuông điên cuồng, mà còn thản nhiên lợi dụng cơ hội để đe dọa ông .

Không ai thể uy h.i.ế.p Hoa Phong !

Một tia sát ý, ngay cả chính ông cũng nhận , âm thầm nảy sinh trong lòng.

Trữ Thu Liên cũng chẳng thèm để tâm đến khẩu khí của ông , hai kẻ giường vẫn chỉnh trang y phục, nghĩ đến chiếc giường là bà dày công chuẩn cho con gái , trong lòng càng thêm buồn nôn chịu nổi.

bà vẫn cố gắng đè nén cảm xúc, lạnh nhạt : "Hoa Phong, như , chuyện ngày hôm nay tạm thời ghi nhớ. Những rắc rối gần đây, ông phép nhắc nữa, và thả Vân Nhi . Quyền quản lý gia sự trong nhà, sẽ lấy . Còn nữa, Tống Vãn Hương, chuyện với đại ca , bất kể ngươi dùng cách gì, cũng khiến còn chán ghét nữa..."

Lời còn dứt, Hoa Phong bỗng lên tiếng cắt ngang lời bà: “Sở Hồng.”

Trữ Thu Liên khựng .

Sở Hồng nãy giờ vẫn yên lặng một bên, lập tức gượng mặt : “Lão… lão gia?”

Chỉ thấy đôi mắt hoa đào lả lơi của Hoa Phong giờ đây lạnh lùng thẳng nàng: “Sở Hồng, nhớ rõ, ở hành lang Đông Uyển là gặp ngươi. Vậy mà chỉ một chốc , xuất hiện ở đây? Chuyện là thế nào?”

Ông ngừng một chút, ánh mắt đầy ẩn ý liếc sang Trữ Thu Liên: “Là ai sai ngươi chuyện ?”

, nếu bẫy Hoa Phong và Tống Vãn Hương lộ chuyện, tất nhiên sự sắp đặt tỉ mỉ và phối hợp thật kỹ càng.

Một Sở Hồng thì thể nào chuyện .

Trong bộ Hoa phủ, khả năng chuyện , ngoài Lão phu nhân thì chỉ còn Trữ Thu Liên. lẽ nào Lão phu nhân hãm hại con ruột của ?

Vậy chỉ còn Trữ Thu Liên, kẻ đang thất thế, liều lĩnh giành vị trí chính thất, tiếc bất cứ thủ đoạn nào để uy h.i.ế.p Hoa Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-122-nam-giu-diem-yeu.html.]

Sở Hồng cứng một lát, đó gượng gạo , : “Lão gia, quả thật là gặp nô tỳ ở hành lang… nhưng… nô tỳ chỉ là chút tư tâm. Nô tỳ mời nghỉ ngơi một lát ở đó sẽ đưa đến phòng phu nhân, để hai thể hòa giải với . Nô tỳ… chỉ là lòng thôi…”

“Nói bậy!”

Trữ Thu Liên thấy liền nổi giận quát lớn: “Rõ ràng là ngươi cố tình gài bẫy lão gia và ! Ngươi mà lòng đến mức và lão gia hàn gắn với chắc? Không chính ngươi dẫn tới cái sân ? Tiện tỳ! Sao nhận lòng của ngươi hiểm độc đến như thế chứ!”

Nói , bà giơ tay lên tát thẳng một bạt tai nảy lửa mặt Sở Hồng.

Sở Hồng trong lòng sớm kinh hồn bạt vía, nay thấy Hoa Phong và Trữ Thu Liên dường như thấu mưu kế của ả và Hoa Mộ Thanh, liền quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa van xin: “Phu nhân, nô tỳ sai ! Tất cả đều là do Nhị tiểu thư, chính Nhị tiểu thư ép buộc nô tỳ! Nô tỳ dám trái lời, nếu Nhị tiểu thư sẽ g.i.ế.c nô tỳ mất! Phu nhân, xin , xin hãy tha mạng cho nô tỳ…”

“Con tiện nhân! Quả nhiên là nó giở trò!”

Trữ Thu Liên tức giận đến mức run rẩy, dám bày kế để Hoa Phong ân ái với đàn bà khác ngay trong phòng khuê các của con gái bà, còn để cho bà tận mắt chứng kiến cái cảnh tượng nhơ nhuốc .

Cơn giận bùng nổ, bà lập tức tung chân đá mạnh bụng Sở Hồng, điên cuồng gào thét: “Đồ tiện tỳ! Mày dám cấu kết với nó cái chuyện tày trời ! Muốn hại c.h.ế.t cả Hoa phủ ?!”

“Á!!!”

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Sở Hồng x.é to.ạc gian tĩnh lặng.

Cái cảnh tượng hãi hùng đó khiến cả Hoa Phong và Trữ Thu Liên, những đang cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, cũng khỏi sững trong giây lát.

Bên , Tống Vãn Hương đang vội vàng chỉnh y phục cũng lập tức đầu .

Chỉ thấy Sở Hồng ngã vật xuống đất, hai tay ôm c.h.ặ.t lấy bụng , mặt mũi nhăn nhó đau đớn, ngừng lăn lộn sàn nhà.

Dưới , vệt m.á.u đỏ tươi đang từ từ lan rộng .

Trữ Thu Liên nhất thời kịp định thần.

lúc đó, từ ngoài cửa phòng vọng một giọng trong trẻo ngọt ngào, tựa như tiếng chuông ngân của thiên sứ, mang theo vẻ nghi hoặc: “Phu nhân, nơi xảy chuyện gì ạ?”

Trữ Thu Liên ngẩng đầu lên , liền thấy Hoa Mộ Thanh với dung nhan xinh như hoa như ngọc, dáng vẻ thanh tao thoát tục như một nàng tiên, cùng với nét dịu dàng đáng thương khiến cho ai cũng cảm thấy mềm lòng.

lập tức quên béng chuyện của Sở Hồng, giận dữ chỉ thẳng mặt nàng mà mắng nhiếc: “Ngươi còn dám vác mặt đến đây! Hoa Mộ Thanh, con thật là độc ác! Dám bày mưu hãm hại cả phụ và kế mẫu của ?!”

Hoa Mộ Thanh tiếng quát lạnh lùng như roi quất cho kinh hãi, vội vàng lùi phía .

Lúc Trữ Thu Liên mới nhận , phía nàng còn cả lão phu nhân đang , vẻ mặt giận dữ, cùng với vô các phu nhân và tiểu thư quen trong phủ.

Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc, hoang mang, pha lẫn chút thích thú như đang xem một vở kịch , ánh mắt đổ dồn về phía bà và Sở Hồng đang lăn lộn đất ngừng rên rỉ.

Trữ Thu Liên khựng trong giây lát, lập tức đầu bên trong phòng.

Hoa Phong lúc cũng hồn, vội vàng kéo lấy Tống Vãn Hương, định kéo màn giường che .

đúng lúc , Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng bước lên phía , gương mặt dịu dàng hiện rõ vẻ lo lắng, cất tiếng hỏi lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu thấy hình như Sở Hồng … Cháu… cháu thể xem thử ạ?”

Lão phu nhân dạo gần đây yêu quý Hoa Mộ Thanh, hơn bất cứ ai, nhất là vì nàng từng cứu mạng bà từ Quỷ Môn Quan trở về, lập tức gật đầu liên tục: “Cháu y thuật, cứ xem . Ngày vui thế xảy chuyện đổ m.á.u… thật là…”

Nói , bà sang quát mắng Trữ Thu Liên: “Đại phu nhân! Ngươi đ.á.n.h cũng chừng mực chứ! Ta nhớ nha đầu đó là nha thông phòng của lão đại ? Sao đ.á.n.h đến mức chảy m.á.u như ? Ngươi còn thể thống gì của một vị chủ mẫu nữa?!”

Gương mặt Trữ Thu Liên tái mét vì tức giận, nhưng nhất thời thể phản bác gì.

Vừa thấy Hoa Mộ Thanh định bước bên trong phòng, bà lập tức lớn tiếng quát ngăn: “Ngươi !”

 

Loading...