Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 121: Dụ Dỗ Đến
Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:20:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , nơi cuối hành lang mái vòm vốn vắng bóng , Trữ Thu Liên Sở Hồng dẫn đường, mặt mày âm trầm, chậm rãi bước đến.
Sở Hồng nịnh nọt lén liếc về phía phòng trong, miệng thì lời tâng bốc ngon ngọt:
– Phu nhân đừng giận nữa, lão gia thương thế nào, chẳng lẽ ? Bọn nô tỳ chúng đều thấy cả đấy. Chỉ là giận dỗi mấy hôm thôi, cũng qua cả.
Trữ Thu Liên vốn rõ Sở Hồng là nha tâm tư nhỏ, nay thấy nàng nhiệt tình như thì khỏi sinh nghi, : “Nha đầu xưa nay chỉ hận thể buộc lão gia , hôm nay an ủi ?”
Trong lòng Sở Hồng khẽ rùng , nhưng ngoài mặt vẫn tươi đáp:
– Phu nhân thế là oan cho nô tỳ ! Dẫu gì nô tỳ cũng là của phu nhân, nếu và lão gia điều vui, thì nô tỳ ngày lành? Chỉ là thấy mấy hôm nay vui, nô tỳ nghĩ đến viện của đại tiểu thư, đến đó thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút. Nô tỳ chúng thấy vui thì cũng thấy an lòng.
Trữ Thu Liên nửa tin nửa ngờ, lạnh nhạt :
– Ta còn tưởng mấy các ngươi sớm cho rằng thất thế, ai nấy đều mơ đến ngày ngẩng đầu chủ chứ!
Sở Hồng lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi:
– Phu nhân tuyệt đối đừng ! Nô tỳ dù suy nghĩ gì cũng chỉ là mong chút hy vọng cho cuộc sống đỡ khổ hơn thôi, chứ từng dám mơ tưởng thế . Phu nhân là chủ t.ử, còn bọn nô tài chúng mãi mãi chỉ là kẻ , đời nào dám vượt quá bổn phận.
Nói nàng , nghiêng hành lễ, dịu giọng tiếp:
– Nô tỳ hiểu rõ điều đó trong lòng.
Trữ Thu Liên thoáng bất ngờ, nghĩ tới Sở Hồng thể những lời thật lòng như với . Nghe tai cũng khó chịu, ngược còn khiến bà tin thêm mấy phần.
Gật đầu hài lòng, bà :
– Ngươi cũng phận đấy. Thôi , đợi lão gia nguôi giận, sẽ giúp một tiếng, cho ngươi một tiểu .
Trong mắt Sở Hồng lóe lên tia khinh thường, nhưng mặt lập tức hiện vẻ vui mừng khôn xiết:
– Tạ ơn phu nhân!
Trữ Thu Liên hừ lạnh một tiếng, đưa mắt quanh: “Viện của Dung Nhi quét dọn cũng khá sạch sẽ đấy. Aizz, lẽ thời gian tới để nó hồi phủ một chuyến .”
Sở Hồng rõ Hoa Như Nguyệt thường xuyên lén gửi thư từ trong cung ngoài, để bàn bạc các chuyện cần xử lý.
Ví dụ như âm mưu hãm hại Hoa Mộ Thanh, dò thám các tin tức ngoài cung, đều thông qua những lá thư mà truyền đạt.
Tuy phi tần trong cung tùy tiện liên lạc với ngoài, nhưng Hoa Như Nguyệt là Hoàng Thượng sủng ái đặc biệt, nên dù phát hiện, cũng chẳng ai dám hé môi nửa câu.
Trữ Thu Liên , Sở Hồng liền hiểu ngay ngụ ý của bà.
Nàng thở dài theo: “Vâng, Tứ tiểu thư thực sự quá mức hồ đồ . Sao đang yên đang lành dám mưu hại biểu tiểu thư như thế? Phu nhân cũng khó lòng ăn với bên cữu cữu gia, nhất định để Đại tiểu thư đích mặt mới .”
Trữ Thu Liên đúng là cũng đang định như , Sở Hồng thế thì càng thêm trầm tư suy nghĩ để gọi Hoa Như Nguyệt xuất cung, bàn bạc đối sách.
Lúc Sở Hồng tiếp tục , giọng như than thở: “Bây giờ khắp kinh thành đều đang bàn tán biểu tiểu thư là đoan chính, giờ giả bộ mà thôi! Cứ thế thì biểu tiểu thư mà chịu nổi? Ngay cả Tứ tiểu thư cũng lôi bàn luận mấy câu , thật là…”
Nghe đến đây, vẻ mặt Trữ Thu Liên càng thêm khó coi, bà giận dữ quát lên: “Con bé ! Dù Tuyền Nhi lỡ dùng sai d.ư.ợ.c liệu chăng nữa, thì cũng nên bàn bạc với một tiếng chứ! Sao dám tự tiện hành động như ! Sau , Hoa phủ còn trông cậy ai ngoài đại ca nó nữa đây? là việc thiếu suy nghĩ, còn để cho cái ả tiện nhân Hoa Mộ Thanh xúi giục!”
Nghe , trong đáy mắt Sở Hồng lóe lên một tia sắc bén, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ dịu dàng, an ủi: “Phu nhân bớt giận. Tiểu thư dù cũng là phận nữ nhi, dễ khác kích động. May mắn vẫn còn Đại thiếu gia, mà còn tài giỏi nữa chứ.”
Khi đến cái tên Hoa Lương Tài, Trữ Thu Liên cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, bà gật đầu đáp:
– là nó ngoan ngoãn thật. Nó còn bảo nghĩ một kế , trừng trị cái ả tiện nhân Hoa Mộ Thanh …
Đột nhiên nhận lỡ lời, Trữ Thu Liên lập tức phắt đầu , ánh mắt lóe lên tia hung dữ, dò xét Sở Hồng.
Sở Hồng vội vàng cúi mặt xuống, khẽ mỉm , nhỏ nhẹ : “Nhị tiểu thư vốn dĩ là dòng dõi chính thống của Hoa phủ, vốn nên ở nơi . Nếu Đại thiếu gia thể giúp phu nhân gánh vác bớt những lo toan, thì còn gì hơn.”
Trữ Thu Liên liếc nàng thêm một nữa, lúc mới yên tâm mà thu ánh mắt dò xét.
Bà định mở lời, thì bất chợt thấy từ phía phòng trong của Hoa Như Nguyệt phát những âm thanh kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-121-du-do-den.html.]
Bà khỏi ngẩn , nhận nãy giờ mải chuyện với Sở Hồng, nên vô thức qua cả cổng hoa rủ.
Bà sang về phía căn phòng, thì thấy một giọng nữ xa lạ cất lên từ bên trong.
Giọng mang theo thở dồn dập, đầy kích động, và khoái cảm tột cùng, thì thào gọi: “Phong ca, Phong ca, nhanh lên, nhanh… a!!”
Sắc mặt Trữ Thu Liên lập tức đổi !
Dù chỉ cách một xa, nhưng Trữ Thu Liên vẫn thể rõ những tiếng kêu là gì.
Chỉ điều, sự dâm loạn và d.ụ.c vọng trần trụi trong giọng đó, bà thấy rõ mồn một!
Trong khoảnh khắc, ngọn lửa giận dữ bùng lên trong đầu, bà lập tức đẩy mạnh Sở Hồng sang một bên, bước nhanh về phía , thèm để ý xem trong phòng là ai.
"Rầm!" một tiếng, bà hung hăng đẩy tung cánh cửa phòng.
Giận dữ quát lớn: “Ai dám chuyện bậy bạ trong phòng của Quý phi nương nương?!”
Lời còn dứt.
Trước mắt bà hiện cảnh tượng hai nam nữ đang quấn lấy , trần trụi chiếc giường khảm gỗ hoa lê vàng và gỗ lê chua, vô cùng tinh xảo và xa hoa.
Bà sững sờ tại chỗ.
Mắt trợn to dần, thể tin mắt , lùi về phía một bước.
Lúc , nữ nhân vội vàng đầu , nét mặt hoảng hốt còn kịp che giấu thì đàn ông bên mạnh mẽ thúc tới mấy cái.
Ngay đó…
Bà thể kìm nén mà thét lên, một tiếng thét đê mê vang vọng khắp căn phòng.
Khoái cảm tột đỉnh khiến cơ thể bà run lên bần bật, cả như nhấn chìm trong biển tình. Gương mặt bà đỏ ửng, tràn đầy d.ụ.c vọng, đập thẳng mắt Trữ Thu Liên.
Bà há hốc miệng, c.h.ế.t trân tại chỗ.
Một lúc , như đả kích tới cực độ, bà đột ngột mặt và bắt đầu nôn thốc nôn tháo!
Vậy hai đang hoan ái giường là ai?
Không ai khác, chính là Hoa Phong và Tống Vãn Hương!
Nói về Tống Vãn Hương, lúc đầu khi đưa đến đây bà vẫn còn chút do dự và băn khoăn.
bước chân phòng, bà Hoa Phong nhào tới ôm ngã lên giường, hiểu vì lý trí của bà mơ hồ mất kiểm soát.
Bà tự nhủ rằng cuộc ân ái cũng chỉ là chút ham nhất thời, hơn nữa nơi yên tĩnh vắng vẻ, chắc chắn sẽ ai phát hiện .
Nào ngờ, Trữ Thu Liên bắt gặp ngay tại trận!
Hơn nữa... hơn nữa, ngay mặt bà , còn Hoa Phong thúc mạnh tận cùng như thế!
Lúc , đôi chân của Tống Vãn Hương mềm nhũn, vô lực, nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy thoát khỏi thể của Hoa Phong.
Chính tiếng động đ.á.n.h thức Hoa Phong, mới phát tiết xong một trận.
Ông theo bản năng ngẩng đầu lên, cứ ngỡ giường là một tiểu nào đó, nào ngờ thấy Tống Vãn Hương đang hổ và hoảng hốt .
Ông cũng ngẩn tại chỗ.
Ngay lúc đó, Sở Hồng, nãy giờ chờ ngoài cửa, chợt vội vàng xông .
Nàng lập tức đỡ lấy Trữ Thu Liên đang nôn đến mức cả dịch mật cũng trào , lớn tiếng hỏi: “Phu nhân, tự nhiên nông nỗi … A!!”
Giống như phát hiện một cảnh tượng thể chấp nhận giường, nàng hét lên đầy kinh hoàng: “Hai … hai … Lão gia???”