Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 118: Tính Toán Hai Đầu

Cập nhật lúc: 2025-12-26 04:27:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Mộ Thanh về phía Hoa Phong đang ngã vật đất, mỉm gật đầu: "Đương nhiên là… thể tin ."

Xuân Hà kinh ngạc, liếc gương mặt mỉm dịu dàng của Hoa Mộ Thanh, càng thể đoán ẩn nụ rốt cuộc đang che giấu những tâm tư gì.

Thần thái và cảm xúc vô cùng giống với Mộ Dung Trần.

Nàng thoáng ngẩn , liền Hoa Mộ Thanh nhàn nhạt hỏi: "Thanh Trúc giờ … chắc đến viện của Hoa Lương Tài chứ?"

Xuân Hà gật đầu: "Vâng, Phúc T.ử đến bẩm báo, một khắc lấy cớ đến hoa viên để hầu hạ, nhưng thực chất là thẳng đến chỗ Hoa Lương Tài."

"Ừm."

Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch đôi môi hồng mềm mại, gật đầu: "Vậy thì , giờ mời vị 'phụ ' của … chuyển đến một vị trí thích hợp hơn thôi."

Xuân Hà cũng gật đầu, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một mặc đồ đen như một cái bóng lập tức xuất hiện, vác Hoa Phong lên vai, hình thoắt một cái biến mất dấu vết.

Lúc , trong mắt Hoa Mộ Thanh hiện lên một tia ý , quả nhiên tên Mộ Dung Trần cho theo dõi nàng, giờ dùng đến cũng thuận tiện.

__

Quay trở hoa viên.

Sau chuyện của Trữ Tư Tuyền, Tống Vãn Hương vốn hổ thật lòng mặt.

bất đắc dĩ Trữ Hậu Lục cứ khăng khăng ép bà tham gia đủ loại yến tiệc lớn nhỏ trong kinh, là để gột rửa thanh danh, thực chất là vì thể diện của phủ Thượng Đô Hộ và của ông mà thôi.

Tống Vãn Hương chịu đựng ít ánh mắt châm chọc, mỉa mai, trong lòng càng thêm khó chịu.

Lúc , bất ngờ một nha b.úi tóc song tiến đến mặt bà, nhỏ giọng : "Phu nhân, lão gia nhà nô tỳ… gặp ."

Tim Tống Vãn Hương bất giác hẫng một nhịp.

ngẩng đầu nha , chỉ thấy đối phương đang mỉm dịu dàng, để lộ bất cứ điều gì khác thường.

Tống Vãn Hương chau mày, do dự.

Thật lòng mà , phu thê với Trữ Hậu Lục bao nhiêu năm nay, trong lòng bà vẫn từng cảm thấy thoải mái.

Đặc biệt là khi sinh Trữ Tư Tuyền, bà càng lúc càng như ý.

Đến giờ, bà vẫn còn nhớ rõ đêm đó cùng Hoa Phong, cái cảm giác như lạc tiên cảnh trần gian .

Nhất là cái cảm giác lén lút đầy kích thích , khiến càng khó mà dứt .

, nhưng cả hai đều hiểu đêm đó là một sai lầm, nên từ đó về chẳng ai dám thẳng mặt lấy một .

Gặp Hoa Phong, Tống Vãn Hương nhận ánh mắt ông cố tình né tránh , bà cũng sớm quen với điều đó.

điều khiến bà bất ngờ là, bây giờ ông gặp riêng bà?

Cuộc gặp … chẳng lẽ là để xin bà về chuyện của Tuyền Nhi?

Tống Vãn Hương tự tìm cho một lý do để biện minh cho cuộc gặp mặt, lòng bà bắt đầu d.a.o động, còn kiên quyết như ban đầu nữa.

Ngay lúc đó.

Lão phu nhân đang vui vẻ trò chuyện cùng các tiểu thư khuê các, bỗng bật ha hả, với : "À , thằng con cả nhà từ nhỏ thích văn chương tao nhã, phía nhà nó còn một khu vườn riêng để sách ngâm thơ, gảy đàn nữa đấy. Cũng là một nơi thú vị, cùng đến đó xem thử nhé?"

Các phu nhân, tiểu thư trong lòng thầm nghĩ: "Tiệc mừng thọ tổ chức trong khuê phòng của nữ quyến, cứ nhắc mãi đến đàn ông thế? Giờ còn đến 'khu sách của Hoa Phong'? Thật chẳng hợp quy củ gì cả!"

cũng đang ở Hoa phủ, do chính lão phu nhân mở lời, họ cũng tiện từ chối, đành mỉm dậy theo.

Lão phu nhân trong lòng thầm đắc ý, bà dặn Hoa Phong chờ sẵn ở khu vườn đó để gảy đàn .

rõ con trai luôn nổi tiếng phong lưu hào hoa, tuấn tú nho nhã, đặc biệt giỏi dùng vẻ bề ngoài để mê hoặc những cô nương trẻ tuổi.

Chỉ cần đám phụ nữ vây quanh ông bao giờ dứt là đủ hiểu!

Ánh mắt bà lướt qua một lượt những tiểu thư xuất cao quý trong đám đông, nụ môi càng thêm rạng rỡ.

Đoàn theo lão phu nhân về phía , chỉ Tống Vãn Hương là dần tụt phía .

cố tình chậm , nhẹ nhàng chỉnh tóc mai, sang với nha hầu cận: "Ta y phục một chút, ngươi cứ , đợi ở đằng ."

Tiểu nha cận nhất của bà, liền khó hiểu hỏi: "Phu nhân, là để nô tỳ hầu ạ?"

Tống Vãn Hương khẽ lắc đầu: "Không cần . Nếu cả hai cùng rời , khác chẳng sẽ gì về phủ Thượng Đô Hộ. Ngươi cứ , đây là phủ của nhà nàng, nhà ngoài, cũng gì đáng lo cả."

Nha nghĩ thấy cũng lý, dù cũng là phủ nhà chồng, thể xảy chuyện gì chứ? Bèn gật đầu theo đám phía .

Đợi nha khuất hẳn, Tống Vãn Hương mới xoay , về hướng ngược .

Chưa bao xa, nha đầu từng đến truyền tin lúc liền từ hòn giả sơn bước , khẽ : "Phu nhân, mời theo nô tỳ."

Tống Vãn Hương siết c.h.ặ.t chiếc khăn tay, gật đầu bước theo.

Sau khi hai khuất, từ trong hòn giả sơn bất ngờ bước một phụ nữ khác, mặc váy xếp ly màu xanh lá non, b.úi tóc kiểu "đọa mã kế", trang phục mộc mạc đơn giản, chẳng gì nổi bật.

Chính là Lục di nương của Hoa Phong – Liễu Như Thủy.

Trên khuôn mặt xinh xắn nhưng phần tầm thường của bà lúc thoáng hiện một nụ lạnh nhạt, thấp thoáng vẻ giễu cợt.

khẽ lắc đầu, như than thở: "Nha đầu Hoa Mộ Thanh , tính toán thật khéo léo. Cũng thôi, các tranh giành , chỉ việc chờ hưởng lợi."

Ma ma theo phía lập tức cúi đầu, sợ hãi dám hé răng.

Còn đến lão phu nhân, mưu tính trong lòng vô cùng , trò chuyện , dẫn đoàn đến một cổng tròn treo biển "Thế An Viện" ở góc Đông Nam Hoa phủ.

Ngay lập tức mấy vị phu nhân, tiểu thư bắt đầu tán thưởng tấm biển đề tự cao nhã, ca ngợi nét b.út phóng khoáng đầy khí phách.

Lão phu nhân tâng bốc đến nỗi khép miệng .

Bà liếc mắt hiệu cho ma ma bên cạnh, lập tức tươi : "Trong vườn chuẩn sẵn bánh, xin mời các phu nhân tiểu thư hãy bước nghỉ ngơi đôi chút."

Mọi đáp lời, rôm rả theo bước lão phu nhân trong vườn.

Phải rằng…

Về mặt tao nhã và thú vui tinh thần, Hoa Phong quả thật con mắt thẩm mỹ và sự lựa chọn tồi.

Cả khu vườn tràn ngập hương sắc mùa xuân hé nở, quá nhiều màu sắc lòe loẹt, chỉ điểm xuyết vài đóa lan tím nhạt và những cánh hoa đào hồng phơn phớt.

Cảnh sắc thanh nhã, tĩnh lặng vô cùng.

Cách bố trí từ xa đến gần trong sân cũng thể hiện rõ nét trang nhã và quý phái, từng chi tiết đều chăm chút tinh tế khiến trầm trồ.

Lần , thật sự tấm tắc khen ngợi từ tận đáy lòng.

Ngay cả bản Hoa Phong cũng nhận ít lời khen ngợi thêm phần nồng nhiệt.

Trong lòng lão phu nhân càng thêm vui vẻ, nhưng khi về phía đình nghỉ mát, thấy cảnh Hoa Phong đang gảy đàn như sắp đặt từ , bà khỏi nhíu mày.

Trong lòng sinh nghi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, tươi dẫn bước đình.

Vừa : "Thằng con cả nhà mà, lúc rảnh rỗi luôn thích trong vườn sách gảy đàn, nó bảo đời mấy chục năm ngắn ngủi, ngoài việc tận trung vì vua vì triều đình, thì nên hưởng thụ đôi chút nhàn rỗi, nên vì danh lợi mà lao tâm khổ tứ. Sống thanh thản tự tại mới là điều đáng quý!"

Câu , thoạt như thể cho thấy Hoa Phong tâm thái tự tại, như mây trôi hạc nhàn. Thế nhưng, cũng chỉ rõ rằng trong lòng ông , triều đình và Hoàng Thượng vẫn là điều quan trọng nhất.

Có lẽ chính vì như , một một lòng vì công, màng tư lợi mới thể Hoàng Thượng trọng dụng và ban thưởng nhiều đến thế?

Trong các phu nhân mặt, ít từng mơ hồ phu quân quyền cao chức trọng của nhắc đến vị Hoàng Thượng hiện tại, thứ gì ban cho thì ngươi nhận, nhưng nếu là thứ ngươi đòi hoặc tính toán để từ , thì đó chính là tội c.h.ế.t!

Mọi trong lòng khỏi thầm thán phục.

Thì Hoa Phong tâm tính như , trách thăng tiến nhanh ch.óng đến thế.

Chẳng hợp với ý chỉ của Hoàng Thượng hiện nay !

Mỗi nảy sinh những suy nghĩ riêng, khi chuyện với lão phu nhân, những vị phu nhân vốn còn giữ vẻ kiêu kỳ nay cũng tỏ thiết hơn vài phần.

Lão phu nhân thấy , còn tưởng họ ý mắt với Hoa Phong, trong lòng càng thêm hài lòng.

Bà liền dẫn sâu trong vườn : "Chư vị cần khách khí, cứ xem nơi như nhà . Con cả nhà vốn tính hiếu khách, hẳn cũng sẽ vui lòng khi thấy các tiểu thư ở đây uống chuyện trò."

Lời quả thật lộ liễu.

Các tiểu thư từng trải qua chuyện nam nữ thì , nhưng vài vị phu nhân ngấm ngầm suy xét.

Nhất là gần đây lời đồn về sự bất hòa giữa Trữ Thu Liên và phủ Thượng Đô Hộ cùng Hoa phủ, mấy lanh lợi lập tức hiểu ý đồ thật sự của lão phu nhân.

Những dẫn nữ nhi đến dự liền thấy giận trong lòng, mụ già thật to gan!

Hoa Phong thì bao nhiêu tuổi chứ!

Thế mà còn dám nhòm ngó các cô nương xuất giá!

Thật là già mà hổ!

Tức giận thì tức giận, nhưng lúc thể bộc phát, chỉ thể lạnh nhạt mà phụ họa cho qua chuyện.

Lão phu nhân nhận điều đó, chỉ mải mê với ma ma bên cạnh: "Phải , ngươi xem thử lão đại đang ở ? Hôm nay trời thế , kêu nó đến gảy khúc đàn tặng mừng thọ, cũng là thêm phần ý nghĩa…"

Lời dứt, phía một hòn giả sơn gần đó, nơi mà đoàn ngang qua, bỗng vang lên tiếng rên rỉ của một phụ nữ.

Tựa như đang lóc, như đang van xin.

kỹ , âm thanh chút bất thường.

Lão phu nhân liếc , nơi đó vốn một lối , hướng thẳng về viện của đích t.ử Hoa Lương Tài, cũng là cháu đích tôn của bà.

Trong lòng tức giận, còn tưởng là bọn hạ nhân trong viện Hoa Lương Tài lười biếng, trốn giả sơn đùa giỡn.

Bà lập tức trừng mắt, cao giọng quát: "Là cái thứ gì mà dám loạn ở đây! Người , mau kéo hết lũ nô tài lười biếng ngoài! Để khách quý nghĩ rằng Hoa phủ quản giáo nghiêm, chẳng là trò !"

Bà cố ý thể hiện sự nghiêm khắc của nắm quyền trong phủ.

Ngay lập tức, mấy ma ma lực lưỡng theo phía xông lên, lôi hai đang ẩn giả sơn .

Mọi thấy cảnh đó liền đồng loạt giật kinh hãi, ít tiểu thư xuất giá la hét thất thanh.

Có một vị phu nhân vội vàng che mắt con gái , cuống quýt tránh .

Người lôi ánh sáng là một đôi nam nữ, y phục chỉnh tề, rõ ràng là chuyện bất chính.

Lão phu nhân sững sờ, ngay lập tức hổ đến tột cùng.

Vốn định nghiêm khắc xử lý để răn đe, xây dựng hình tượng uy nghiêm cho phủ, ai ngờ thành chuyện dơ dáy thế !

Bà giận đến run , chỉ thẳng tay đôi gian phu dâm phụ mà mắng nhiếc: "Đồ súc sinh! Lũ nô tài hạ tiện! Dám giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trong Hoa phủ chuyện ô uế như ! Người , lôi chúng ngoài, lập tức..."

Lời còn dứt, gã đàn ông bỗng ngẩng đầu, hốt hoảng kêu lên: "Tổ mẫu! Là con đây mà!"

Hóa là Hoa Lương Tài!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-118-tinh-toan-hai-dau.html.]

Lão phu nhân như c.h.ế.t trân, một lúc thì lảo đảo suýt ngã.

vội vàng đỡ lấy bà, nhưng đúng lúc , ai trong đám hầu lẩm bẩm một câu: "Ủa? Không ... đó là Thanh Trúc, từng hầu hạ lão gia ? Sao ở đây... với Đại thiếu gia…"

Mọi lúc mới giật ngộ .

Một nha từng kề cận hầu hạ Hoa Phong, đang tư thông cùng Đại thiếu gia của Hoa phủ…

Chậc chậc, chuyện ...

Thì Hoa phủ buông tuồng, phóng túng đến mức ! Ngay cả chuyện phụ t.ử dùng chung một đàn bà cũng thể xảy ư?

Lập tức, một vị phu nhân vốn đoán ý định của lão phu nhân, còn dẫn theo cả con gái đến, trong lòng vốn khó chịu, nay liền lấy tay che miệng, vẻ kinh ngạc thốt lên: "Chuyện ... đây? Chẳng lẽ nha đầu vốn dĩ tâm quyến rũ, leo lên giường Hoa đại nhân, nắm thóp cả thiếu gia Hoa phủ? Ôi chao, chẳng Hoa phủ sẽ thành trò đùa trong tay một con nha nhỏ bé ?"

Lời tuy chua ngoa, tục tĩu, nhưng rõ ràng chứa đầy ác ý.

Thế nhưng, những vị phu nhân ban nãy còn vây quanh tâng bốc lão phu nhân chẳng ai can ngăn, trái còn vài hùa theo, phụ họa theo lời .

"Phải đó, cứ tưởng Hoa phủ cao sang thế nào, ngờ lưng dâm loạn buông thả đến ! Chậc chậc, Hoa đại nhân và Hoa công t.ử đúng là cùng hưởng phúc 'tề nhân'!"

"Ôi chao, tỷ tỷ gì mà 'tề nhân chi phúc' chứ? ! Muội thấy là Hoa đại nhân thương con trai còn hiểu chuyện đời, nên mới cố ý để nha từng hầu hạ đến dạy dỗ thiếu gia đấy chứ!"

"Phải , haha, nhà Hoa phủ quả nhiên giữ 'phong cách cổ nhân', thật khiến khâm phục!"

Chỉ trong chớp mắt, cả đám ồ ạt bàn tán xôn xao.

Lão phu nhân tức đến hoa mắt ch.óng mặt, nhưng bà tuyệt đối thể ngất xỉu lúc .

Bà cố gắng hít một thật sâu, hung hăng trừng mắt Thanh Trúc, mắng lớn: "Con tiện tỳ , ngươi quyến rũ cả hai cha con nhà Hoa gia ? Tâm địa độc ác thật! Cha con bọn họ đều là đơn thuần, hiểu chuyện đời, con tiện tỳ như ngươi lợi dụng! Người ! Lôi nó ngoài đ.á.n.h c.h.ế.t cho ! Đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ!"

Bề ngoài thì nổi giận trừng phạt con nha dám quyến rũ cha con họ, nhưng kỳ thực đang sức bảo vệ hai cha con Hoa Phong.

Nói cái gì mà "tâm tư đơn thuần, hiểu đúng sai"?

sự việc rành rành đó, dù là gài bẫy chăng nữa, thì trò cũng lọt mắt thiên hạ .

Một ma ma già tiến lên, định túm lấy tóc Thanh Trúc.

Thanh Trúc run rẩy, sợ hãi đến bật , chẳng còn quan tâm đến quần áo xộc xệch đủ che , cuống cuồng níu lấy tay Hoa Lương Tài: "Thiếu gia! Thiếu gia! Cứu nô tỳ với! Rõ ràng là hứa…"

"Câm miệng!"

Không ngờ Hoa Lương Tài đột ngột quát lớn, giận dữ trừng mắt ả, mắng to: "Tiện tỳ vô liêm sỉ! Tất cả là do ngươi! Nếu ngươi lấy cớ mang canh đến bỏ t.h.u.ố.c , đó dùng chuyện đó để uy h.i.ế.p, nào ... thể ngươi ép buộc! Ngươi đúng là…"

Nói , sang lão phu nhân, vẻ mặt đầy ăn năn: "Tổ mẫu! Là cháu sai ! Cháu nên nhất thời mềm lòng và sợ hãi mà dung túng cho loại nữ nhân độc ác như , tất cả là của cháu! Xin cứ trách phạt cháu !"

Một màn diễn "nạn nhân vô tội" quả thật trơn tru.

Ngoài cổng vòm trăng, Hoa Mộ Thanh khẽ cong đôi môi đỏ thắm, bật khẽ một tiếng.

Còn phía bên , Thanh Trúc dám tin mà Hoa Lương Tài, ban nãy còn dịu dàng tình ý với ả, nay trở mặt: "Thiếu gia, rõ ràng hôm đó là …"

"Còn dám bậy bạ nữa !"

Lão phu nhân quá hiểu rõ tính cách của con trai và cháu trai .

Không cần tiếp cũng Thanh Trúc định gì. lúc xung quanh , hơn nữa ít kẻ đang chực chờ chế giễu, mong cơ hội giẫm đạp Hoa phủ thêm mấy cái.

Nếu để bọn họ Hoa Lương Tài dám động đến cả nữ nhân của phụ , thì thanh danh sẽ ? Hoa phủ còn trông cậy đứa cháu đích tôn cưới tiểu thư quyền quý, vinh hiển tổ tông!

Tuyệt đối thể để Thanh Trúc điều đó!

Lão phu nhân lập tức quát lớn: "Nó đường đường là đích tôn của Hoa phủ, kiểu nữ nhân nào mà chẳng ? Cớ gì để mắt tới của phụ ? Rõ ràng là con tiện tỳ giở thủ đoạn hạ lưu, hủy hoại thanh danh cháu ! Vậy mà còn dám ở đây vu khống bừa bãi! Người , kéo nó ngoài!"

Ma ma đang nắm tóc Thanh Trúc lập tức tay mạnh hơn, hung hăng kéo ả lê , mặt mày đầy vẻ độc ác.

Thanh Trúc sợ hãi tột độ, gào giãy giụa, nhưng chẳng một ai lên tiếng cầu xin cho ả .

Các phu nhân và tiểu thư mặt ai mà chẳng hiểu, đích t.ử của Hoa phủ e rằng thật sự là một kẻ chẳng gì.

Ngay cả nữ nhân của phụ mà cũng dám tranh giành, thì còn nhà nào dám gả con gái cho ?

Trừ khi... Hoa Phong quyền cao chức trọng, che chở cho con cháu.

Lúc đó, cho dù Hoa Lương Tài là một tên tồi tệ, e là vẫn chen cầu .

Vì thế, giờ đây khi lão phu nhân sức chối bỏ sự việc, che đậy cho cháu , thì đám phu nhân tiểu thư mỗi mang một tâm tư riêng, chẳng ai lên tiếng.

Ngược , tất cả chỉ lạnh lùng Thanh Trúc lôi .

Rõ ràng ai cũng … kết cục của ả chỉ thể là cái c.h.ế.t.

Hoa Mộ Thanh bên ngoài cổng vòm trăng, lặng lẽ trong viện, nơi những phụ nữ quyền quý ăn vận lộng lẫy đang tụ tập.

Từng trong họ, kẻ thì tự cho thanh cao, thì khinh bỉ những kẻ thấp kém như kiến hôi.

Thật đúng là một cảnh tượng khiến buồn nôn hả hê!

Khóe môi Hoa Mộ Thanh dần dần nhếch lên, nụ càng lúc càng rõ, chỉ ánh mắt là sâu thẳm lạnh lẽo như đáy hồ băng.

Ngay lúc , tiếng gào thét đầy căm hận của Thanh Trúc vang vọng từ xa: "Hoa Lương Tài! Cho dù thành ma, cũng tha cho ngươi! Aaa!!!"

Hoa Lương Tài tiếng thét cho giật , nhưng nhanh ch.óng lấy bình tĩnh, vội vàng chỉnh đốn y phục, lên với vẻ mặt hổ pha lẫn giận dữ, miệng liên tục : "Là tại lỗ mãng, mạo phạm đến các vị phu nhân tiểu thư, mong thứ !"

Quả là điều, khôn khéo hạ nhận , thái độ đúng mực.

Một vài phu nhân vốn đang khinh bỉ , lúc cũng dần dịu .

Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu, thở dài : "Con cũng thật là… Trong viện chẳng nha hầu hạ ? Sao để mắt tới thứ đó? Thôi bỏ , chuyện hôm nay cũng của con. Mau xin các vị khách quý về viện nghỉ ngơi."

Hoa Lương Tài lập tức khom , cúi đầu nhận ngừng.

Đám phu nhân tiểu thư dĩ nhiên sẽ tiếp tục bám lấy chuyện , bèn vài câu qua loa cho qua.

Thoáng chốc, cơn sóng gió tưởng chừng lớn lao như thể lắng xuống.

Mọi bắt đầu trò chuyện vui vẻ, cùng rảo bước về phía bên của hoa viên.

Chờ đến khi hết, Hoa Lương Tài mới tức tối giậm chân, mắng một câu đầy căm phẫn: "Thật là xúi quẩy! Con tiện tỳ đó suýt nữa hại c.h.ế.t !"

Rõ ràng hôm nay là thọ yến của lão phu nhân, mà Thanh Trúc vẫn còn dám thừa lúc bận rộn, lén lút hẹn gặp riêng.

Hắn nhất thời kiềm , nào ngờ để bao nhiêu bắt gặp cảnh tượng như .

Nghĩ đến việc từ nay danh tiếng của trong kinh thành sẽ vì chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng, liền nổi giận đùng đùng.

Vội vã chạy về viện của , giận dữ quát lên: "Người ! Mau gọi ma ma thi hành hình phạt đến đây! Đánh nát mặt ả tiện nhân Thanh Trúc cho ! Tức c.h.ế.t mất!"

Hoa Mộ Thanh thong thả bước qua hòn giả sơn nơi qua, đúng lúc tiếng gào thét tức giận của Hoa Lương Tài trong viện.

Ánh mắt nàng chậm rãi chuyển hướng, tiếng động mà lạnh lùng đến thấu xương.

Thanh Trúc xem như "xong việc".

Ả nha đó vốn dĩ là do Trữ Thu Liên cài cắm bên cạnh Hoa Mộ Thanh. Trước đây, Hoa Mộ Thanh cố tình tạo cơ hội để Thanh Trúc dan díu với Hoa Phong, chính là ép Trữ Thu Liên tay loại bỏ ả.

thật bất ngờ, Trữ Thu Liên chẳng những hề động thủ, mà còn như , ngấm ngầm cho qua chuyện .

Từ đó, Hoa Mộ Thanh lờ mờ đoán dụng ý của Trữ Thu Liên.

Chẳng qua chỉ là xem hổ đấu, để đám tranh giành quyền lực, còn bản thì ung dung giữ vững vị trí chủ mẫu Hoa gia mà thôi.

Cho nên Hoa Mộ Thanh cũng hiểu rằng, Trữ Thu Liên căn bản hề để tâm đến Hoa Phong.

Có lẽ trong mắt bà , Hoa Phong chẳng qua chỉ là một quân cờ để che đậy thanh danh mà thôi.

Vậy thì... điều mà Trữ Thu Liên thực sự quan tâm, cũng khó để đoán .

Chính là ba đứa con của bà .

Hoa Như Nguyệt đang ở trong cung, Hoa Mộ Thanh khó lòng với tới . Hoa Nguyệt Vân thì... mắt cứ nhẹ nhàng đẩy chuyện trôi theo dòng, để ả dần dần mất chỗ trong Hoa phủ.

Còn , đích t.ử quan trọng nhất của Hoa phủ, Hoa Lương Tài mới chính là con át chủ bài cuối cùng.

Chỉ cần hủy hoại con , thì Hoa phủ... cũng xem như mất một nửa .

Hừ.

Không cần vội vã g.i.ế.c một cách dứt khoát. Phải từ từ, từng nhát d.a.o cứa da thịt, từng chút một giày vò, khiến sống bằng c.h.ế.t, mà c.h.ế.t cũng xong, như mới thật sự là... thú vị!

Hoa Mộ Thanh vịn tay Xuân Hà, chậm rãi bước về phía . Trong đầu nàng dần dần hiện lên những ký ức tàn khốc, đáng sợ mà chủ nhân thể từng trải qua.

Năm đó, giữa những ngày đông giá rét của tháng Chạp...

Tên súc sinh Hoa Lương Tài , lúc còn nhỏ uống rượu ở , xông viện của nàng... cưỡng ép kéo nàng sân, mặc cho nàng phản kháng.

Hắn lột sạch y phục của nàng, để một đám công t.ử ăn chơi trác táng nhục!

Cũng chính là đêm đó.

Ma ma và nha từng chăm sóc Hoa Mộ Thanh , cũng là hai duy nhất mà mẫu nàng để , trong cơn hỗn loạn , một Hoa Lương Tài dùng bình rượu đập c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn thì đám công t.ử nhục ném xuống hồ nước giá lạnh đến thấu xương, c.h.ế.t đuối trong mùa đông.

Dù nàng là Hoa Mộ Thanh thật sự, nhưng mỗi nhớ đêm kinh hoàng , cùng với ánh mắt trợn trừng đầy phẫn nộ của ma ma khi ngã xuống đất, hình ảnh nha vớt lên sáng hôm , tím tái, sưng phù đến mức nhận , nàng đều khỏi run rẩy.

Nỗi đau , sự bất lực , và cơn giận điên cuồng ... gần như thiêu đốt sạch lý trí vốn luôn điềm tĩnh và tự chủ của nàng.

Hoa Lương Tài!

Tên cầm thú , gương mặt đến tám phần giống Hoa Phong, vẻ ngoài như quân t.ử phong lưu, chính trực... nhưng bên trong thối rữa, thậm chí còn bằng loài súc sinh!

Nay nàng kế thừa xác của Hoa Mộ Thanh, đương nhiên vì nàng mà báo thù rửa hận cho thật xứng đáng!

Còn báo thù như thế nào ư?

Hừ, là oán quỷ báo thù thì thể nương tay nhân từ?

Vượt qua hòn giả sơn, tiếng gào thét tức tối của Hoa Lương Tài ngoài viện cuối cùng cũng dần dần tan biến trong gió.

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu, về hướng lão phu nhân và đám rời , khẽ cong khóe môi, mỉm hỏi Xuân Hà bên cạnh: “Đã sắp xếp thỏa cả chứ?”

Xuân Hà cũng bật nhẹ, hạ thấp giọng đáp: “Xin tiểu thư yên tâm, ma ma bắt Thanh Trúc của Điện hạ, bây giờ đưa ả đến chỗ cần đến .”

Hoa Mộ Thanh cong môi , ánh mắt long lanh như nước lặng lẽ lay động, nhưng trong đó ánh lên sự thỏa mãn lạnh lẽo đến ghê .

Ở phía đông bắc của Thế An Viện một khu vườn vô cùng hẻo lánh.

Bên cạnh khu vườn , là con suối nhỏ chảy từ đông sang tây trong Hoa phủ, làn nước róc rách len lỏi qua hành lang quanh co trang trí tinh xảo, tao nhã và quý phái.

Cuối hành lang là một cánh cổng gỗ lim đỏ khép kín, một cánh cổng rèm hoa đầy yên tĩnh.

Sau cánh cổng, là một khu phòng riêng tinh tế, thanh nhã mà vẫn giữ nét uy nghiêm và cao quý, nơi ở cũ của Hoa Như Nguyệt, khi nàng xuất giá.

Mặc dù giờ đây Hoa Như Nguyệt ở trong cung quanh năm suốt tháng, nhưng cả khu viện , từ phòng đến hành lang dài, vẫn đầy tớ do Trữ Thu Liên đích phân phó chăm sóc và quét dọn cẩn thận.

Chỉ để giữ gìn sự tôn quý của vị nương nương , đồng thời thể hiện địa vị của Trữ Thu Liên, và để luôn ghi nhớ rằng, Hoa phủ từng một nữ nhân sủng ái nhất chốn hậu cung.

Loading...