Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 112: Lừa Gạt
Cập nhật lúc: 2025-12-26 04:27:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về , nàng tiếc công sức tìm đến một nghệ nhân điêu khắc ngọc ẩn dật, thỉnh tạc nên bức Huyết Ngọc Quan Âm tuyệt mỹ và dâng tặng cho tổ mẫu, khiến cả thiên hạ đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Ai ngờ, chính khối ngọc mà nàng liều bảo vệ năm xưa, cuối cùng rơi tay Hoa Như Nguyệt, kẻ tiến cung khi nàng thành với Đỗ Thiếu Lang.
Tống gia vì tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc cho Hoa Như Nguyệt, đem Huyết Ngọc Quan Âm dâng lên cho mẫu phi của Đỗ Thiếu Lang, từ lâu thèm khát bức tượng ngọc .
Mà đó ai khác chính là đương kim Thái Hậu La Đức Phương – một mụ già lòng hiểm độc, tham lam vô độ và đáng ghê tởm!
Có lẽ đến khi nhắm mắt xuôi tay, tổ mẫu cũng thể ngờ rằng, khi La Đức Phương Huyết Ngọc Quan Âm, việc đầu tiên mụ là khoe khoang khắp nơi, rêu rao rằng Tống gia hạ cầu cạnh để che chở.
Đó chẳng khác nào một cái tát trời giáng mặt Tống gia, cũng là một nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim nàng!
Chỉ là…
Nếu Huyết Ngọc Quan Âm thực sự trong tay mụ độc phụ , tại giờ nó xuất hiện ở Kỳ Trân Các?
Hoa Mộ Thanh thu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu nhớ nhầm, Huyết Ngọc Quan Âm đáng lẽ ở trong cung, đúng ? Chưởng quầy, chẳng lẽ ông định dùng hàng giả để qua mặt ?"
Chu chưởng quầy sững , hạ giọng, cố nặn một nụ : "Đâu dám dám, đây là hàng thật đấy ạ, nào dám lừa gạt tiểu thư."
Hoa Mộ Thanh liếc ông một cái.
Ánh mắt , dù mang theo vẻ quyến rũ c.h.ế.t , nhưng lạnh lẽo như băng tuyết, khiến vô thức cảm thấy e sợ.
Chu chưởng quầy rùng , sống lưng lạnh toát, suýt nữa thì quỳ sụp xuống đất.
Chỉ Hoa Mộ Thanh nhạt tiếp: "Ta tin. Nếu chưởng quầy rõ nguồn gốc của món đồ , cũng dám đem về dâng lên tổ mẫu. Nhỡ liên lụy đến cả gia tộc thì ?"
Chu chưởng quầy giật run rẩy.
Ông há miệng định gì đó, lúc mới nhận , quá chủ quan khi nghĩ thể lợi dụng sự ngây thơ của một tiểu thư khuê các để kiếm lời. Ai ngờ, vị cô nương mặt hề yếu đuối, vô dụng như lời đồn, mà ngược còn thông minh và sắc sảo hơn !
Ông gượng gạo, liếc hai nha đang cạnh Hoa Mộ Thanh.
nàng hề ý định cho họ lui xuống.
Không còn cách nào khác, sự việc đến nước , giấu giếm cũng nữa.
Chu chưởng quầy đành hạ giọng hơn nữa, : "Tiểu thư xin chớ lo lắng, món đồ là do chính Thái Hậu trong cung vì túng thiếu nên âm thầm sai mang ngoài bán. Dù thể công khai, nhưng tiểu thư cứ yên tâm, nguồn gốc tuyệt đối gì sai sót ."
Trong lòng Hoa Mộ Thanh âm thầm lắc đầu, chưởng quầy ngây thơ đến mức cho rằng đồ của Thái Hậu bán thì sẽ an ư?
Ông rằng, đời , kẻ độc ác nhất, tâm địa đen tối nhất… chính là đám trong hoàng tộc!
Nàng khẽ mỉm , suy nghĩ trong thoáng chốc gật đầu: "Giá bao nhiêu?"
Chu chưởng quầy vui mừng mặt, thầm nghĩ: "Quả nhiên chỉ là một con ngốc!"
Thứ vốn dĩ ông định lừa bán cho mấy kẻ nhà giàu từ nơi khác đến, rõ ngọn ngành sự tình, ai ngờ gặp Hoa Mộ Thanh.
Vừa nãy nàng cho giật hết vía, ông thậm chí còn hối hận vì mang món đồ .
Giờ thấy nàng vẻ mua, liền lập tức vui vẻ giá: "Tám vạn lượng bạc trắng!"
Sắc mặt Xuân Hà biến đổi, còn Phúc T.ử thì như con khổng lồ đó cho choáng váng.
Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh ung dung : "Tám nghìn lượng."
"......"
Chu chưởng quầy còn tưởng nhầm: "Tiểu thư, là tám vạn lượng cơ mà."
Hoa Mộ Thanh mỉm điềm tĩnh gật đầu: ", trả tám nghìn lượng. Bán thì tùy ông."
Chu chưởng quầy lập tức nổi giận: "Nếu tiểu thư thành ý mua bán, thì xin mời…"
"Phúc Tử, báo với phủ Kinh Triệu Doãn, trong tiệm Kỳ Trân Các một tượng Huyết Ngọc Quan Âm, là đồ của trong cung…"
Phúc T.ử nhận lệnh định thì lập tức Chu chưởng quầy chặn .
"Hoa Nhị tiểu thư, ý của nàng là gì đây?"
Hoa Mộ Thanh nhướng mày: "Thì chưởng quầy nhận từ lâu ."
Mặt Chu chưởng quầy đỏ bừng, ông nghiến răng nghiến lợi : "Đã thế tiểu thư thấy món , thì cũng mặc cả nữa, năm vạn lượng, vật là của nàng!"
Hoa Mộ Thanh vẫn chịu nhường bước, khẽ lạnh: "Năm nghìn lượng. Nếu bán, chưởng quầy, đừng trách giữ kín miệng."
"Nàng…!"
Chu chưởng quầy tức đến mức suýt ngửa , Hoa Mộ Thanh mà run rẩy cả .
nàng chẳng hề sợ ông dám gì cả.
Thực nàng cũng đoán ông dám hành động, dù nàng cũng là tiểu thư nhà quan, còn ông chỉ là một thương nhân thấp kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-112-lua-gat.html.]
Dám coi thường nàng, biến nàng thành kẻ lừa gạt?
Nàng tất nhiên sẽ khiến ông "chảy m.á.u" một phen.
Chu chưởng quầy nghiến răng kèn kẹt một hồi, cuối cùng lẩm bẩm rít từng chữ: "Ba vạn lượng."
Hoa Mộ Thanh mỉm : "Ba nghìn lượng."
Chu chưởng quầy hoa mắt ch.óng mặt, vịn bàn bên cạnh mới vững .
Trong lòng đúng là xôi hỏng bỏng .
Một lúc , ông lắc đầu: "Một vạn lượng. Nếu tiểu thư thì cứ việc báo quan, Chu mỗ cũng đành chịu!"
Hoa Mộ Thanh khẽ , gật đầu với Phúc Tử: "Đưa tiền cho ông ."
Xuân Hà lập tức bước lên, cầm lấy chiếc hộp đựng tượng Huyết Ngọc Quan Âm, ôm c.h.ặ.t trong lòng.
Chu chưởng quầy nhận lấy tờ ngân phiếu mỏng manh trị giá một vạn lượng bạc, trong lòng như đang rỉ m.á.u.
Ông hận chính sơ ý, nhẹ cả tin mấy lời đồn đại.
Bức tượng Huyết Ngọc Quan Âm , ông mua với giá ba vạn lượng cơ mà!
Để cho ông chủ một ăn lỗ đến hai vạn lượng, chẳng sẽ lột da !
Bất kể chưởng quầy Kỳ Trân Các lúc đang run sợ , Hoa Mộ Thanh dẫn theo Phúc T.ử và Xuân Hà, xoay rời khỏi cửa tiệm, tiến về phía Tửu lâu Kim Hỷ, cách đó xa.
Ngay cả hộp đựng bức tượng Huyết Ngọc Quan Âm cũng kịp đặt xuống.
Nàng đưa thiệp khách quý mà Hạ Hương lén đưa cho từ , suôn sẻ đưa trong lầu.
Vừa bước cửa, hương thoang thoảng liền phả mặt, âm thanh đàn khẽ ngân vang ngớt.
Trong đại sảnh lộng lẫy, những vị khách lui tới đều khoác lên những bộ trang phục xa hoa, chỉ cần thoáng qua cũng đủ phận của họ hề tầm thường.
Bên cạnh mỗi là những bóng hồng xinh , dịu dàng hầu hạ. Họ hề giống những kỹ nữ lẳng lơ nơi thanh lâu mà mang vẻ đoan trang, thục nữ, tựa như những tiểu thư khuê các nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ.
Quả hổ danh là lâu nhất kinh thành.
Hoa Mộ Thanh đảo mắt quanh, ngay lập tức nhận vô ánh mắt đang dõi theo nàng.
Nàng hiểu rõ dung mạo của sức hút đến nhường nào.
Thế nên nàng khẽ xoay , kín đáo hướng về phía cầu thang, thẳng lên các phòng riêng lầu.
Suy cho cùng, nếu Đỗ Thiếu Lang đến đây, chắc chắn sẽ nhàn đàm uống ở đại sảnh cùng những khác.
Hơn nữa, trong những vị khách ở đây, ít là quan trong triều.
Nếu để lộ việc Hoàng Thượng đang cải trang vi hành, e rằng sẽ gây những chuyện phiền toái khôn lường.
Bóng dáng nàng, trong bộ y phục thêu hoa tinh xảo và chiếc váy quý phái, dần khuất lối lên cầu thang.
Ngay lập tức, đại sảnh vang lên những tiếng xì xào bàn tán khe khẽ.
“Cô nương đó là ai ?”
“Quả thật là tuyệt sắc giai nhân!”
“Không ngờ đời mỹ nhân đến như !”
“Không là tiểu thư của gia đình quyền quý nào…”
Ở một góc khuất khác.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Đỗ Thiếu Quân khuất trong bóng tối, khẽ , liếc Mộ Dung Trần đang uống rượu bên cạnh.
“Thế nào? Ta nàng sẽ đến mà. Ngươi nghĩ xem, nàng thể quyến rũ Đỗ Thiếu Lang ?”
Mộ Dung Trần đáp lời, chỉ hờ hững ném chiếc ly rượu trong tay xuống bàn.
Đỗ Thiếu Quân , cảnh cáo: “Ngươi đừng hành động lỗ mãng. Nếu để Đỗ Thiếu Lang nghi ngờ, cái mạng nhỏ của nha đầu đó sẽ giữ !”
Mộ Dung Trần nheo mắt đầy vẻ âm hiểm, lạnh lùng liếc Đỗ Thiếu Quân một cái.
Ánh mắt sắc lạnh đó khiến Đỗ Thiếu Quân rùng , lập tức im bặt.
Kim Hỷ Lâu tổng cộng ba tầng.
Tầng hai là nơi xa hoa và kín đáo nhất, chia thành mười hai phòng, đặt tên theo mười hai địa chi.
Khách đến đây bàn bạc công việc hoặc tâm sự chuyện riêng tư đều chọn nơi .