Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 109: Cửu Thiên Tuế Điện Hạ Ghen Rồi Đó

Cập nhật lúc: 2025-12-26 04:27:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn thầm nghĩ con mèo hoang nhỏ thật khó đoán! Một mặt thì "nam sủng", mặt khác tìm Bàng Thái "phu quân hờ".

Thật là quá đáng!

Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, liền đuổi theo.

Ban đầu chỉ định trút giận lên nàng một trận cho hả hê.

ngờ phát hiện, nàng đối với Bàng Thái chút tình cảm nam nữ nào.

Cơn giận trong lòng cũng theo đó mà tan biến. Lúc thấy nàng mệt mỏi dựa gối mềm, vẻ vô cùng uể oải.

Ánh mắt khẽ lay động, trầm ngâm một lát : "Cuốn Tứ Phương Chiến hiện đang ở trong tay ."

Nghe , Hoa Mộ Thanh lập tức mở to mắt.

"Vì chịu khuất phục khi phế bỏ đôi chân, năm đó cuốn Tứ Phương Chiến trở thành mục tiêu tranh giành của vô thế lực. Hắn cam tâm tình nguyện đ.á.n.h đổi đôi chân của , nhưng thành công che giấu cuốn binh thư của Chiến Thần. Suốt bao nhiêu năm qua, từng ai nghi ngờ."

Vừa , Mộ Dung Trần chăm chú quan sát thiếu nữ nhỏ nhắn mặt.

Thần thái điềm tĩnh, ánh mắt sáng ngời như đang suy tư, thật sự giống hệt phụ nữ .

Cho dù cố tình bắt chước, cũng thể nào giống đến tận cốt tủy như .

Lúc , Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu , : "Hy sinh thể để đổi lấy Tứ Phương Chiến, xem Bàng Thái còn quyết đoán hơn nghĩ. Chỉ là…"

Lời còn dứt, khi ánh mắt nàng chạm vẻ trầm tư của Mộ Dung Trần, giọng nàng khựng .

Trong lòng khẽ nhíu mày, tên ... nghi ngờ gì đây?

Mộ Dung Trần bật hỏi: "Chỉ là gì?"

Hoa Mộ Thanh âm thầm bĩu môi, : "Chỉ là thấy là một kẻ ích kỷ, ngạo mạn và vô cùng tự cao. Có lẽ sẽ mạo hiểm đến chỉ vì một cuốn binh thư. Vậy nên… đôi chân của , thực …"

Nàng thẳng Mộ Dung Trần: "Chưa từng phế, đúng ?"

Khóe mày Mộ Dung Trần khẽ nhướn lên, trong mắt ánh lên một tia thích thú nhưng trả lời, mà hỏi ngược : "Chẳng ngươi tự kiểm tra ?"

Hoa Mộ Thanh lắc đầu: "Võ công của hề yếu. Tự phong bế huyệt đạo ở chân trong vài canh giờ để tạo cảm giác tê liệt, việc đó khó. Hơn nữa, cố tình giấu , vốn thể nào nhận ."

Mộ Dung Trần khẽ , nghiêng tới gần, định ôm nàng lòng nữa, gật đầu: "Không tệ, chỉ với một câu của mà ngươi suy luận nhiều như . Xem tiểu dã miêu thông minh hơn một chút đấy!"

Hoa Mộ Thanh đẩy , cho ôm. Trong lòng thầm nhủ: "Ta vốn thông minh , !"

sức nàng địch Mộ Dung Trần, cuối cùng vẫn kéo , ôm trọn lòng.

Hương thơm lạnh lẽo nhưng quyến rũ lạ kỳ ùa tới, khiến hai má nàng ửng đỏ.

Nàng định vùng dậy, nhưng lưng bàn tay to lớn của giữ c.h.ặ.t, đành ngả trở , tức giận đ.ấ.m bụng : "Rốt cuộc ngài gì? Ta là món đồ chơi để ngài tùy tiện đùa bỡn như !"

Mộ Dung Trần thầm nghĩ: "Nếu thật sự là món đồ thì , cũng thể mang theo, nhào nặn thế nào cũng ."

ngoài mặt vẫn giữ nụ nửa thật nửa đùa như thường, cúi xuống lười biếng cô nương đang trong lòng: "Không khai thông kinh mạch nữa ?"

Hoa Mộ Thanh khựng : "Ở đây ?"

Khóe môi Mộ Dung Trần cong lên, rạng rỡ: "Thì tiểu dã miêu mong nửa đêm lẻn khuê phòng, ân ái cuồng nhiệt màn lụa đỏ mềm mại ?"

"..."

Hoa Mộ Thanh nghiến răng, trong lòng gầm thét: "Nếu xé nát cái miệng ăn lung tung của ngươi thì Hoa Mộ Thanh!"

hiện tại thực lực nàng yếu như một con mèo con, dám gì!

Chỉ thể giả vờ lơ đãng, dùng sức ấn mạnh lên bụng Mộ Dung Trần, dậy, trừng mắt lườm : "Ở thì cũng tùy ý điện hạ thôi!"

Lại tức giận .

Thật là dễ nổi cáu.

Mộ Dung Trần mỉm , đưa ngón tay xoay xoay một vòng: "Xoay , lưng về phía ."

Hoa Mộ Thanh theo, đó thấy giọng lười nhác lưng vang lên: "Hử? Còn điều, tự cởi y phục ."

"..."

Có thể cho nàng tát c.h.ế.t tên khốn !?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-109-cuu-thien-tue-dien-ha-ghen-roi-do.html.]

Nàng c.ắ.n c.h.ặ.t môi , từ từ giơ tay, cởi dây buộc áo khoác ngoài, từng lớp từng lớp một cởi bỏ y phục.

Trời cuối xuân, thời tiết vẫn còn lạnh. Nhất là ban đêm, khí càng se sắt.

Khi chỉ còn lớp y phục lót trong cùng, Hoa Mộ Thanh nhịn ôm lấy cánh tay, khẽ run lên vì lạnh.

Mộ Dung Trần thoáng động lòng, đưa tay đóng kín cửa xe, dùng loại nội công gì, khẽ vỗ hai bên.

Chẳng bao lâu , ấm lan tỏa khắp khoang xe chật hẹp.

Hoa Mộ Thanh kinh ngạc, đầu nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía .

Do dự một lát, nàng nâng tay, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục cuối cùng.

Hương thơm dịu nhẹ hòa quyện với mùi da thịt thiếu nữ ngọt ngào lan tỏa khắp xe, khiến khí trong khoang bỗng trở nên mộng mị, mờ ảo.

Chiếc cổ thon dài, bờ vai nhỏ nhắn.

Tấm lưng mảnh mai, vòng eo thon gọn đến nỗi chỉ cần một vòng tay là ôm trọn.

Hai cánh tay trắng mịn, làn da mềm mượt như ngọc.

Mộ Dung Trần nheo mắt, giơ tay, vén nhẹ mái tóc đen nhánh xõa lưng nàng, tách sang hai bên, để lộ bộ phần lưng với xương bả vai nhô cao như cánh đàn tỳ bà.

nhiều ở bên gần như " mật mảnh vải che ", Hoa Mộ Thanh vẫn thể kiềm mà khẽ run lên.

Nàng ôm lấy cánh tay, cúi đầu, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của phía .

Thế nhưng Mộ Dung Trần chăm chú làn da mịn màng , ánh mắt sâu thẳm như đáy vực.

Như đang thưởng thức một bức tranh quý giá, mà trong tranh chính là cảnh sắc mà yêu thích nhất.

Hắn khẽ bật , giơ tay, đặt lên xương bả vai nàng.

Bàn tay còn trượt xuống, móc dây buộc yếm, hôm nay, nàng mặc một chiếc yếm màu vàng nhạt.

Tuy thấy hoa văn phía là gì, nhưng thể mường tượng phong cảnh tuyệt mỹ che giấu bên lớp vải mỏng manh .

Đột nhiên nhếch môi , nụ đầy tà ý.

Ngón tay móc dây buộc khẽ kéo .

"Á!"

Hoa Mộ Thanh khẽ kêu lên, vội vàng đưa tay ôm n.g.ự.c, tức giận hổ: "Điện hạ, ... !"

Không ngờ, Mộ Dung Trần kéo luôn sợi dây còn .

Chiếc yếm như sắp tuột khỏi , nàng cuống quýt giữ .

Lần , Hoa Mộ Thanh thực sự nổi giận, nàng tức giận phắt , đôi mắt sắc lạnh trừng thẳng mặt Mộ Dung Trần mà gằn giọng: "Mộ Dung Trần! Ngươi!"

Đây là đầu tiên nàng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên , một sự giận dữ hề che giấu.

Cái giọng điệu và thần thái đó, mà giống với phụ nữ đến , khiến sững .

Một thoáng bối rối chợt lóe lên trong lòng , nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, thậm chí còn nhếch mép nhạt: "Nổi giận cái gì? Ta chỉ thấy chướng mắt mà thôi."

Hoa Mộ Thanh nhíu c.h.ặ.t mày, kiên quyết giữ c.h.ặ.t lấy mảnh vải mỏng manh còn sót , che chắn thể: "Điện hạ, nếu cứ tiếp tục sỉ nhục Mộ Thanh như , đừng trách Mộ Thanh..."

"Ngày mai sẽ đưa nàng gặp Đại Hoàng Tử."

Nàng còn kịp dứt lời lạnh lùng cắt ngang.

Chỉ bằng một câu ngắn gọn, Mộ Dung Trần nắm thóp điểm yếu chí mạng của nàng.

Quả hổ danh là kẻ thể thao túng cả triều đình Đại Lý, tâm cơ quả thật quá sâu, thủ đoạn điều khiển khác chẳng khác gì trở bàn tay.

Nàng c.ắ.n c.h.ặ.t môi , cố gắng kìm nén cơn giận.

Cuối cùng, nàng vẫn thể gì khác ngoài việc trừng mắt đầy giận dữ và bất lực: "Điện hạ xin đừng đùa giỡn Mộ Thanh nữa. Mộ Thanh dù cam tâm tình nguyện theo , cũng chỉ vì báo thù. Nếu cứ tiếp tục giày vò như thế... Mộ Thanh cũng thể tìm khác giúp đỡ."

Chỉ là... nàng rõ, sẽ còn ai thể cho nàng một chỗ dựa vững chắc như Mộ Dung Trần nữa.

Nàng buộc những lời chỉ để tự bảo vệ . Dù rằng hiện tại, vì thù hận mà nàng chấp nhận gạt bỏ lòng tự trọng, cam tâm nhẫn nhục tên ác ma , nhưng điều đó nghĩa là quyền tùy ý đối xử với nàng!

 

Loading...