Pháo Hôi Quá Cuồng: Đế Tôn Nàng Trọng Sinh - Chương 137: Ta chờ ngươi

Cập nhật lúc: 2025-10-20 15:29:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thương Úc lời của nàng, càng ngày càng cảm thấy nàng trải qua chuyện gì . mà, nàng chỉ mới mười mấy tuổi, đế nhi của nàng đều sờ soạng qua một , cũng phát hiện chỗ nào khả nghi. Đương nhiên, với thực lực của cũng thể , nàng tuyệt đối đoạt xá, linh hồn nàng và thể trăm phần trăm phù hợp, một chút khỏe.

 

“Ngươi cảm thấy sẽ lòng đổi ?”

 

Mộc Băng Vân sửng sốt một chút, nghĩ tới sẽ hỏi thẳng, nàng cũng che giấu.

 

“Ân.”

 

Không giấu giếm, hiện giờ đối với nàng , nàng cảm động. Nếu thể, nàng cũng bắt đầu từ đầu, chỉ là nàng yếu ớt, dám bước bước . Trừ phi, thực lực của nàng thể sánh vai với , mặc kệ xảy chuyện gì, đều thể bảo vệ chính , sẽ để bất kỳ ai tổn thương nàng.

 

Thứ cho nàng trông vẻ như một con rùa sẽ rụt lớp mai bảo vệ, nếu tu luyện miếng thịt mềm mại trở nên cứng rắn như mai rùa, thể đối mặt với gió sương mưa tuyết bên ngoài.

 

Nàng bỗng nhiên phát hiện chính cái gì cũng sợ, nàng từng sợ sự tổn thương mà ngoại giới gây cho thể, điều nàng sợ hãi là, quan tâm, ở ngay tim nàng chọc một nhát dao, trái tim nàng vỡ tan, rốt cuộc vô pháp lành .

 

Thương Úc động, đến mặt nàng, hình cao lớn bao trùm lấy nàng, nàng né tránh, ngẩng đầu đối diện, con ngươi giờ phút nàng rõ, sâu thẳm đến đáng sợ. Nàng cảm thấy dường như chút tức giận, nhưng nên chút gì.

 

Hắn thở dài một : “Không tin đến ?”

 

“Ta...”

 

“Thôi.” Hắn giơ tay chạm đầu nàng, “Ta chờ ngươi.”

 

Hắn cúi xuống , tầm mắt ngang bằng với nàng: “Kiếp nhận định chính là ngươi, tiểu nha đầu, ngươi trốn thoát .”

 

“Ngươi...” Nàng vẻ mặt kinh ngạc, cả đều chút thể tưởng tượng, ánh mắt thâm tình của , khiến vô pháp ngơ, vẻ mặt giống như dối, điều càng nàng bối rối. Nàng cảm thấy, tất cả những điều giống như là cái bẫy thiết lập, từng bước một dẫn nàng cái bẫy của ?

 

Nàng hồi tưởng những chuyện mấy ngày nay, càng ngày càng cảm thấy, đây là âm mưu của !

 

Nàng nhíu mày: “Ngươi xác định ?” Nàng khẩn trương nắm tay, thật sự là thể tin , “Ngươi đừng quên, ngươi là một cường giả, nữ tử thiên hạ, tùy ngươi đòi lấy, dám phản kháng, ngươi nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ để chờ đợi một cái kết quả lẽ ...”

 

“Xác định.”

 

Đôi mắt Thương Úc thâm thâm, sẽ kết quả? Hắn , nàng trốn thoát !!

 

Nàng chính trở nên mạnh mẽ, liền để nàng trở nên mạnh mẽ!

 

Nàng tự diệt trừ tổn thương nàng, như liền cùng nàng, nàng .

 

Vô luận nàng gì, trừ việc thoát khỏi , đều nguyện ý chờ nàng!

 

Ai bảo chỉ liếc mắt một cái, nàng ăn cắp trái tim . Tim trộm, như trộm cả chẳng là tuyệt vời ?

 

Vẻ mặt thâm trầm của Thương Úc, nàng cảm thấy chút đáng sợ.

 

Nàng cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy chính chiếm thế yếu, dường như nàng vô pháp chọc giận , nàng vốn định là chọc giận , rời . Chính là, khi lời , nội tâm nàng một tia mong đợi, vạn nhất là thật sự thì ? Vạn nhất, nàng thật sự may mắn như , thật sự thể tìm một tâm đầu ý hợp.

 

“Ta sẽ cưỡng bách ngươi.”

 

Nghe lời , Mộc Băng Vân ngẩng đầu, xoa xoa sợi tóc nàng: “Chờ ngươi khảo hạch xong, cũng về Tây Châu, bên một việc xử lý. Nếu ngươi gặp nguy hiểm gì, nhất định cho , trong thời gian ngắn e rằng vô pháp đến .”

 

Nghĩ đến Tây Châu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, sống, liền cần tiếp tục lãng phí tài nguyên.

 

“Chờ ngươi biến cường,” ngôn ngữ chút mất mát, “Nếu một ngày, ngươi nguyện ý tin tưởng tiên, nhớ rõ cho .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-qua-cuong-de-ton-nang-trong-sinh/chuong-137-ta-cho-nguoi.html.]

Nàng nghiêm túc , trong lòng ấm áp, Thương Úc, thật là một khiến vô pháp ngơ.

 

“Được.”

 

“Nếu ngày đó, liền Tây Châu tìm ngươi.”

 

Nói xong câu đó, nàng phát hiện dùng hết tất cả dũng khí của . Không nghĩ tới một ngày, nàng còn thể nữa động lòng. Nói thật, thật sự quá . là nàng hy vọng chỉ vì đối với nàng, mới ở bên cạnh . Cứ dùng thời gian để chứng minh, kết cục giữa họ !

 

Có lẽ, qua hai năm, chuyện giống .

 

“Hôm nay còn ngoài ?”

 

Mộc Băng Vân hỏi, bỗng nhiên liền ngẩng đầu về phía ngoài cửa sổ, chớp mắt mặt trời lên cao: “Không ngoài nữa ! Không đến hai năm nữa là khảo hạch, gần đây Đông Châu đến ít .”

 

“Hẳn là đều vì dị bảo tới !”

 

Thương Úc sườn mặt nàng, đôi khi cảm giác nàng như là trải qua nhiều chuyện, lúc ngẩn ngơ ánh mắt vô cùng tang thương.

 

“Thương Úc, ngươi về ! Mấy ngày nay cần tới nữa.”

 

“Ân.”

 

“Ta đây.”

 

Trong lòng nàng run lên, ôm nàng một chút, liền cảm giác trong phòng còn thở của , loáng thoáng cảm giác chút mất mát. Ngẩng đầu lên trung, trong mây trắng phiêu lãng , nhất định ảnh bay lên. Đáng tiếc, màu trắng quá nhiều, che khuất ảnh , chút rõ.

 

Nhanh chóng cúi đầu xuống, xoay trở giường, thời gian ngày càng gần. Sự tu luyện của nàng, thể dừng , nguy cơ khảo hạch, là tránh . Phong cách đây của Mộc Phong Tuyết cho thấy, nàng vô pháp dung nạp .

 

Thương Úc hề rời khỏi Lưu Vân Phái, lập tức hướng một phương hướng chạy .

 

Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây: https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio

Không lâu , liền xuất hiện ở Lăng Vân Phong, luôn cảm thấy, tiểu nha đầu và Lăng Tích Trần chút quan hệ, mắt thế mà tra , lẽ từ chỗ Lăng Tích Trần thể điều gì đó !

 

Hắn thể bức bách nàng gì, Lăng Tích Trần liền khác.

 

Đáy mắt hiện lên một tia hàn quang, thế mà tiểu nha đầu chút để ý , tuy là chuyện từ , trong lòng vẫn khó chịu.

 

Trên Lăng Vân Phong, tòa gác mái tinh xảo .

 

“Sư tôn, Tuyết Nhi hơn nhiều, cần mỗi ngày đều đến.” Mộc Phong Tuyết nghiêng đầu, chút ngượng ngùng, “Huống hồ, đây cũng vết thương lớn, dưỡng một thời gian là .”

 

Lăng Tích Trần thấy khuôn mặt nhỏ của nàng cũng hồng hào trở , nhẹ nhàng hơn nhiều: “Tuyết Nhi, Sư tôn sẽ để ngươi chịu tổn thương như nữa.”

 

“Nếu là ai dám khi dễ Tuyết Nhi, Sư tôn liền giúp ngươi diệt bọn họ.”

 

“Sư tôn, đây cùng Chưởng môn và trong đại điện, vì Tuyết Nhi trả giá quá nhiều, Tuyết Nhi thể để ...” Nàng đầy mặt sợ hãi và lo lắng, càng thương tiếc, nhịn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng.

 

Nhẹ nhàng trấn an: “Tuyết Nhi, thì gọi tên !”

 

Nghe , Mộc Phong Tuyết đầy mặt ráng mây đỏ, rũ đầu dám , tim đập loạn ngừng.

 

“Tuyết Nhi, sẽ bảo vệ ngươi.”

 

“Trần.” Mộc Phong Tuyết bỗng nhiên mở miệng, Lăng Tích Trần rốt cuộc bật . Kiếp , rốt cuộc nữa nàng gọi “Trần”.

 

 

Loading...