Pháo Hôi Quá Cuồng: Đế Tôn Nàng Trọng Sinh - Chương 121: Lời Ngươi Nói Rất Có Lý

Cập nhật lúc: 2025-10-20 09:56:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộc Băng Vân thầm nghĩ, Mộc Phong Tuyết từng gặp qua Phong Thanh Y ? Dù Phong Thanh Y cũng giúp nàng vài , nàng hy vọng sẽ Mộc Phong Tuyết mê hoặc đến xoay mòng mòng. Nếu thể, nàng vẫn giúp Phong Thanh Y một tay. Chỉ là , liệu bản thể chống cự nổi bùa mê t.h.u.ố.c lú của Mộc Phong Tuyết .

 

“Phong thủ tọa.”

 

Nghe Mộc Băng Vân chào hỏi, Mộc Phong Tuyết cũng vội vàng cất tiếng.

 

Thì nam tử thanh lãnh như gió thoảng chính là Phong Thanh Y ? Quả đúng là “trong gió một mảnh thanh y”, tuấn tú phiêu dật đến thế, thực sự tựa như trích tiên giáng trần. Nếu trong lòng nàng sớm chỉ Lăng Tích Trần, chỉ sợ chính nàng cũng nhịn mà động tâm. Nam tử như , chỉ một cái cũng đủ khiến .

 

Mộc Phong Tuyết bỗng sực tỉnh, chợt phát hiện Mộc Băng Vân biểu cảm vẫn nhàn nhạt, vẻ bản hề thấy Phong Thanh Y , một chút cũng xao động. Trong lòng Mộc Phong Tuyết tự dưng dâng lên một cỗ khí tức bực bội.

 

Cái thứ phế vật , còn vẻ thanh cao! Nếu ả chủ động câu dẫn Phong Thanh Y, chịu giúp ả?

 

Phong Thanh Y liếc Mộc Phong Tuyết, nhưng hề lộ vẻ kinh diễm như Mộc Băng Vân tưởng tượng. Ngược , dời tầm mắt, chăm chú nàng, khiến Mộc Băng Vân chút tự nhiên.

 

Vừa nàng còn thầm mong Phong Thanh Y đừng để ý đến Mộc Phong Tuyết. Ấy mà lúc thật sự hề cảm giác gì với ả , nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

 

Mộc Phong Tuyết cũng cứng đờ . Từ khi nàng đến Lưu Vân Phái, tới mà chẳng là tiêu điểm? Nam tử nào trong Lưu Vân Phái mà vì nàng mà nghiêng ngả? Vậy mà hôm nay, cùng con phế vật Mộc Băng Vân , nàng cư nhiên trở thành vật nền??

 

Bình thường, nàng một bạch y như tuyết, trong mắt luôn là tiên tử. Mỗi cùng sư tôn xuất hiện, cả hai đều vận bạch y, vô cùng xứng đôi, thu hút vô ánh mắt ngưỡng mộ. Nàng vô cùng hưởng thụ cảm giác đó, bởi trong nhận thức của nàng , đó là chuyện đương nhiên. Nàng là vai chính của thế giới , đến cũng tỏa sáng rực rỡ.

 

Thế nhưng, đạo hồng y chói mắt đột nhiên khiến nàng trở nên ảm đạm. Dường như bộ hồng y đó thể tản vạn trượng quang mang. Mộc Băng Vân, thể tồn tại! Nàng mơ hồ cảm nhận sự uy hiếp. Nàng cảm giác, nếu cứ tiếp tục thế , chuyện sẽ phát triển theo hướng nàng tưởng tượng.

 

Bộ xiêm y đó thật sự đỏ đến chói mắt, nhất là khi cách Phong Thanh Y xa.

 

Phong Thanh Y lúc dường như mới nhớ còn khác, bèn dời tầm mắt sang Mộc Phong Tuyết, điều càng khiến nàng tức điên. mặt, nàng vẫn cố tỏ vẻ hiểu lễ nghĩa.

 

“Ngươi chính là Mộc Phong Tuyết, Mộc Mạch Tiên cấp trong truyền thuyết.”

 

“Vâng, thưa Phong thủ tọa, tử là Mộc Phong Tuyết. Đệ tử cho rằng thiên phú cố nhiên quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là sự chăm chỉ tu luyện .” Mộc Phong Tuyết vẻ đại nghĩa, thâm sâu hiểu lẽ, “Biểu tỷ của tử chính là một vô cùng chăm chỉ, tử đang học tập theo tỷ , xem tỷ như tấm gương của .”

 

Gương mặt trắng trong lộ hồng của Mộc Phong Tuyết nở một nụ dịu dàng, ủy mị, cũng giả tạo. Nếu Mộc Băng Vân quá rõ tính nết của ả, chỉ sợ cũng tin .

 

Như , Phong Thanh Y hẳn là sẽ ả bằng con mắt khác ?

 

Mộc Băng Vân thừa Mộc Phong Tuyết đang ý gì. Bề ngoài là khen nàng, nhưng ai trong Lưu Vân Phái mà chẳng cho rằng nàng tu luyện nhanh như là nhờ đan d.ư.ợ.c của Phong Thanh Y? Rõ ràng là Xích Dã giúp nàng.

 

Mộc Phong Tuyết chẳng qua là giả vờ , cố ý nhắc tới, để bẽ mặt cả nàng và Phong Thanh Y!

 

Nàng liếc sắc mặt Phong Thanh Y, vẫn chút biểu cảm, giống như chẳng thể khiến gợn sóng. Một như , Mộc Phong Tuyết loại “tâm cơ kỹ nữ” , quả thực hợp với . Không thích cũng , thích ai thích, thích một nữ tử tâm cơ sâu thẳm, câu dẫn vô nam nhân như Mộc Phong Tuyết.

 

“Ngươi lý. Sau hãy hảo hảo tu luyện, Băng Vân xác thực phi thường chăm chỉ.”

 

Một lúc lâu , khi Mộc Phong Tuyết còn đang đinh ninh rằng Phong Thanh Y xong lời của sẽ ả bằng con mắt khác, thì ai ngờ thuận theo lời ả mà như . Nàng tức đến mức suýt c.ắ.n lưỡi. Cái tên Phong Thanh Y rốt cuộc là thật sự hiểu, là giả vờ hiểu?

 

Nàng khỏi đ.á.n.h giá một phen, phát hiện vô cùng nghiêm túc, dường như tán đồng lời . Mộc Phong Tuyết cúi gằm mắt xuống, che vẻ khinh thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-qua-cuong-de-ton-nang-trong-sinh/chuong-121-loi-nguoi-noi-rat-co-ly.html.]

 

Hóa là một kẻ hiểu phong tình. Chẳng trách đối xử đặc biệt với con phế vật Mộc Băng Vân .

 

“Vâng, Phong thủ tọa .”

Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây: https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio

 

Mộc Phong Tuyết cúi đầu, tỏ vẻ lời. Vốn dĩ cảnh cũng gì, nhưng vặn Lăng Tích Trần đang tìm Mộc Phong Tuyết thấy. Ngay lập tức, phi tới. Trong mắt , Mộc Phong Tuyết cúi đầu Phong Thanh Y, trông y như đang bắt nạt.

 

Thân hình nhỏ bé , mà bất lực đến thế. Từ góc nghiêng của nàng, thấy sự tủi uất ức.

 

Trong lòng giận dữ, đau lòng.

 

Dám bắt nạt Tuyết Nhi của ??

 

Phong Thanh Y, mặc kệ ngươi là ai, đều phép bắt nạt Tuyết Nhi của !

 

Mộc Phong Tuyết đột nhiên cảm thấy rơi một vòng tay quen thuộc. Khóe miệng nàng cong lên. Là tới. Sư tôn, Lăng Tích Trần. Hắn đối với nàng luôn vội vàng như . Quả nhiên là nàng thích nhất, chỉ cần thấy nàng là liền khắp thế giới tìm. Nàng thích cảm giác .

 

Nàng khẽ cựa , thoát khỏi vòng tay Lăng Tích Trần, nhưng càng ôm chặt lấy nàng .

 

“Phong thủ tọa, ngài ở đây? Có Tuyết Nhi trêu chọc gì ngài, mà ngài đối xử như với một tử mới nhập phái?”

 

Đối mặt với sự chất vấn của Lăng Tích Trần, Phong Thanh Y vẻ mặt vẫn đạm nhiên, chỉ đáy mắt thoáng chút kinh ngạc. Lăng Tích Trần đổi nhanh quá, chỉ vì nữ tử trong lòng thôi ?

 

Hắn cảm nhận đạo hồng y đang khẽ trốn lưng , ý mặt càng đậm. Băng Vân trời sợ đất sợ , còn sợ Lăng Tích Trần?

 

Mộc Băng Vân , nàng sợ, mà là đề phòng Lăng Tích Trần. Dù Lăng Tích Trần cũng là kẻ trọng sinh, mà nàng bây giờ đổi quá lớn.

 

“Lăng thủ tọa, ngài hiểu lầm .”

 

Phong Thanh Y vẫn ôn hòa như gió thoảng, dường như hề chuyện gì xảy . Điều càng khiến Lăng Tích Trần bực bội. Hắn vỗ về Mộc Phong Tuyết, như thể đang : “Sư phụ sẽ đòi công bằng cho con, mặc kệ kẻ đó là ai, kể cả là thủ tọa Lưu Vân Phái thì , ai bắt nạt Tuyết Nhi của .”

 

Mộc Phong Tuyết rúc lòng . Vòng tay của sư tôn thật ấm áp. Sự ấm áp , nàng mãi mãi. Sau Lăng Tích Trần là của nàng , ai phép cướp . Kẻ nào dám, nàng liền g.i.ế.c kẻ đó!

 

“Hiểu lầm?”

 

Lăng Tích Trần càng thêm phẫn nộ. Hiểu lầm cái gì?

 

Tuyết Nhi của rõ ràng chịu uất ức, mà còn là hiểu lầm?

 

“Vậy phiền Phong thủ tọa cho , nữ tử phía ngài là ai? Có nàng bắt nạt Tuyết Nhi?”

 

Mộc Băng Vân thật sự to một tiếng. Lăng Tích Trần , trọng sinh thì trọng sinh thật, mà đầu óc vẫn mơ hồ như . Vẫn y như kiếp , cứ dính đến chuyện của Mộc Phong Tuyết là liền mất hết lý trí, cần suy nghĩ mà cho rằng lầm đều thuộc về khác.

 

“Ngươi bảo nàng đây?” Lăng Tích Trần gằn giọng, đinh ninh rằng chính là nữ tử bắt nạt Tuyết Nhi.

 

 

Loading...