Thêm một trượng nữa giáng xuống, lão Hoàng đế nữa thổ huyết. Lần , sự kinh hãi trong đôi mắt vẩn đục dần tan biến, đồng tử từ từ giãn nở...
"Thái thượng hoàng băng hà !" Có tinh mắt phát hiện , hô lớn.
Người hành hình mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất.
Ngay đó, Tân đế cũng trợn ngược mắt, lăn xuống khỏi băng ghế.
"Bệ hạ!" Dù Tân đế vẫn là quan trọng hơn cả, quần thần lập tức dồn sự chú ý về phía Người. Sau hồi hỗn loạn, cổng cung khép kín. Tiêu Hoài Thanh Hậu cung mời đến điện tẩm. Nguyên nhân là lúc Tân đế đưa về, Người vẫn ngừng xin Tiêu lão tướng quân, Hoàng hậu thấy thế bèn sai thỉnh Tiêu Hoài Thanh đến.
Về phần lão Hoàng đế thì... t.h.i t.h.ể sớm an vị trong quan tài chuẩn từ .
Thái y sắc t.h.u.ố.c xong bèn rời khỏi điện tẩm. Hoàng hậu cho cung nhân khác lui xuống, chỉ lưu Tiêu Hoài Thanh.
Tân đế, tức Xương Vương ngày , mở mắt , thấy cố hữu đang , Người thoáng chút ngượng ngùng: "Đệ đừng như !"
Tiêu Hoài Thanh mỉm : "Thần còn tưởng Bệ hạ long thể khang kiện lắm!"
Chàng , nếu lúc lão Hoàng đế trượng hình sinh tử, thấy Tân đế cũng nhanh chóng ngã quỵ xuống, diễn đúng lúc như thế, thì trong lòng sẽ mãi cảm thấy hổ thẹn. Xương Vương vì Tiêu Gia mà chịu đựng quá nhiều.
Tân đế nhạt: "Những gì cần chịu, năm đó chịu hết cả , giờ đây nên để cho phụ nếm trải."
Sáu năm , Người từng tin tưởng tuyệt đối phụ hoàng. Khi tin dữ, Người chạy đến giằng co kịch liệt với ông , song phát hiện bản quá đề cao phẩm chất của phụ . Không những thế, Người còn đ.á.n.h nhiều trượng, ngã bệnh thập tử nhất sinh.
Khi , Người nản lòng thoái chí, tâm niệm xây dựng nên sụp đổ . Cảm thấy hổ thẹn vì thể đòi công bằng cho lão tướng quân, Người tự nguyện chịu cấm túc suốt năm năm, chịu đựng sự dày vò tận sâu thẳm tâm khảm.
Những điều nên chịu đựng, Người đều gánh chịu. Giờ đây, đến lượt phụ Người. Người còn là tiểu Thái tử đơn thuần, sợ hãi cái chết, từng trải qua sóng gió như sáu năm nữa!
Tiêu Hoài Thanh cung kính, chắp tay hành lễ, trầm giọng: "Ân tình , xin đa tạ!"
Tân đế lắc đầu: "Đây là bổn phận của ."
Tiêu Hoài Thanh thêm gì, chỉ khắc sâu ân tình trong lòng. Xưa nay, từng một thiên tử nào trượng hình phụ của mặt bàn dân thiên hạ như . Dù trong lòng họ ghi hận khắc thù, song mặt bách tính, họ vẫn giữ trọn đạo hiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-375.html.]
Chỉ duy nhất Tân đế, vì đền tội cho vô oan hồn tử sĩ, mới chuyện kinh thiên động địa giữa chốn đông . Cho dù Người cùng chịu trượng hình, danh tiếng của Người vẫn khó lòng vẹn .
Tân đế thản nhiên , đổi chủ đề: "À , đại sự hôn nhân của định khi nào thì cử hành? Gần đây kinh thành vốn trầm lặng, mau chóng thành , thêm chút niềm vui cho kinh đô. Trẫm sẽ đích hạ chỉ ban hôn cho ..."
Nhắc đến chuyện đại sự , đôi mày kiếm của Tiêu Hoài Thanh khẽ nhíu , khẽ đáp: "Chuyện ... thần còn thỉnh ý nàng ."
"Thành ?"
Yến Thu Xuân ngước vị nam nhân mắt, trái tim nàng bất chợt đập rộn ràng dứt.
Tiêu Hoài Thanh từ Hoàng cung trở về, rửa ráy qua loa xong liền cưỡi ngựa chạy thẳng đến đây. Thấy Yến Thu Xuân vẫn vẻ gì là sẵn sàng, khỏi tủi đôi chút: "Lần quyết định ngày thành hôn ngay từ năm ngoái, mà một năm trôi qua. Nàng lảng tránh ư?"
Yến Thu Xuân như mắc tội tày trời, vội dịu giọng giải thích: "Không , , chỉ là bất ngờ đôi chút. Nếu quyết, thì cứ quyết thôi."
"... Lời như hề tình nguyện?" Tiêu Hoài Thanh nghi ngờ nàng: "Nàng thực sự thành ý ?"
Yến Thu Xuân lưỡng lự.
Lần là do khung cảnh thích hợp, nàng cảm xúc dẫn dắt nên mới thuận miệng đồng ý. Giờ đây trời quang mây tạnh, nàng vô cùng tỉnh táo, đương nhiên sẽ chút do dự.
Hôn nhân! Hôn nhân là mồ chôn của tình cảm, nàng đối với điều phần e sợ. Sự do dự của nàng khiến Tiêu Hoài Thanh hiểu lầm rằng nàng còn thật lòng, nàng đổi ý. Chàng nhất thời đau lòng, mím chặt đôi môi, bàn tay siết chặt .
Yến Thu Xuân nhận Tiêu Hoài Thanh hiểu lầm, nàng vội vàng vận tâm tư, nắm lấy tay , dịu dàng : "Không gả cho , chỉ là chút sợ hãi. Chàng hiểu rõ tính tình của mà, e thể tròn bổn phận của một Quốc công phu nhân . Hơn nữa, gia quy nhà vốn nghiêm cẩn, nhà ít ỏi, tất sẽ yêu cầu cao với con nối dõi. Nếu như nạp ..."
Nàng tự thấy bản khó lòng trở thành một Quốc công phu nhân tài đức. Nàng vốn thích lui tới giao thiệp với những phu nhân quý tộc . Nói thẳng , những hiếm hoi nàng lộ diện đều là nhờ Tạ Thanh Vân gánh vác, nàng mới nhàn hạ. nếu nàng thành hôn , e rằng Tạ Thanh Vân chắc chắn sẽ giao bộ việc quản lý gia phủ cho nàng.
Yến Thu Xuân chỉ mới nghĩ đến đó thôi, nàng cảm thấy kinh hãi !
Tiêu Hoài Thanh là nhanh trí, thấy lời của nàng chân thành, sự chua xót trong lòng cũng dần tan biến. Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trầm giọng: "Mặc kệ khác nghĩ gì, nàng chỉ cần sống vui vẻ là đủ. A Xuân, nếu nàng thực sự Quốc công phu nhân... sẽ nhường tước vị cho đại ca. lúc đại tẩu thai, chúng thể lui về thôn trang của nàng, hoặc cùng ngao du sơn thủy, chu du thiên hạ..."
Chàng vội vàng hết ý, càng càng cảm thấy ý tưởng của quả là tuyệt diệu, liền ngừng chăm chú nàng.