Gương mặt Thuận Vương tái nhợt như tờ giấy. Đầu óc bỗng chốc thông suốt đến lạnh . Hóa ngay từ nhát kiếm đầu tiên, Hoài Vương Chu Trạch Cẩn quyết chí để Lục quý phi còn đường sống.
Thì , mà y hận thấu xương, chính là Lão Hoàng đế và Lục quý phi!
Cùng lúc lời thái y thốt , chiến trường cũng vang lên tiếng hô vang: "Hoài Vương bỏ mạng! Tấn Vương thế tử tử trận! Quân phản loạn mau xin hàng!"
Cấm vệ quân thấy tình thế xoay chuyển, từng buông bỏ binh khí, chấp nhận quy hàng.
Khói lửa mờ mịt dần tan, cuộc binh biến bức ép Hoàng đế thoái vị cũng đến hồi kết thúc!
Khi tin chiến thắng truyền đến Tiêu phủ, đám Cấm vệ quân bao vây bên ngoài đ.á.n.h đuổi.
Người ngóng tin tức khẩn trương khải bẩm: "Bẩm, Xương Vương đại thắng, Hoài Vương cùng Tấn Vương thế tử bỏ mạng tại trận, thủ cấp của bọn chúng đang treo tường thành để thị chúng. Bệ hạ vì Hoài Vương bức bách mà giận dữ đến mức hôn mê, Lục quý phi cùng Thuận Vương điện hạ trọng thương, đang thái y dốc sức cứu chữa..."
Đã thắng !
Tiêu phu nhân nở nụ chân thành, liên tục gật đầu: "Tuyệt vời! Mau trọng thưởng cho !"
Hoàng ma ma cảm động rơi nước mắt, vội vàng lấy phong hồng bao chuẩn sẵn mà ban thưởng cho truyền tin.
Tạ Thanh Vân mừng rỡ khôn xiết, ôm chặt cánh tay Tiêu Hoài Khang: "Không ! Chúng rốt cuộc bình an vô sự !"
Yến Thu Xuân cũng vui mừng quá đỗi, nhảy cẫng lên vài bước. Đông Đông vốn đang say giấc, nàng ôm chặt đến mức tỉnh giấc. Tiểu tử mơ màng mở mắt, giọng điệu non nớt hỏi: "Chúng ... thắng trận ?"
" thế!" Yến Thu Xuân lớn giọng đáp : "Đã thắng ! Chúng đều bình an!"
Giọng nàng tràn ngập sự vui sướng từng .
Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô vang lên bên cạnh. Tạ Thanh Vân vì quá đỗi mừng rỡ nên nhào hẳn lòng Tiêu Hoài Khang. Gò má nàng vẫn còn ửng hồng vì xúc động mạnh, nhưng đôi mắt nhắm nghiền.
Vị nam nhân vốn luôn điềm tĩnh như Tiêu Hoài Khang lúc hoảng hốt vô cùng. Hắn thể nhúc nhích, chỉ đành đỡ lấy thê tử, xử trí , vội mẫu : "Mẹ! A Vân ngất ! Phải bây giờ?"
Tiêu phu nhân cũng thấy sợ hãi: "Mau, mau mời Diêu đại phu! Lập tức!"
Một tiểu tư lanh lợi lập tức chạy vụt , tiếng gọi hối hả vọng từ xa: "Diêu đại phu! Mời Diêu đại phu!"
Chừng thời gian uống hết một tuần , Diêu đại phu rốt cuộc cũng vội vã chạy tới. Thấy sắc mặt đều thập phần thận trọng, ông lập tức tiến bắt mạch cho Tạ Thanh Vân, nín thở tập trung tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-371.html.]
Tiêu Hoài Khang ôm chặt thê tử trong lòng, ngay cả thở cũng dám mạnh, sợ ảnh hưởng đến việc chẩn mạch của Diêu đại phu.
Một lát , Diêu đại phu khẽ nhíu mày, đổi tay bắt mạch nữa.
Sắc mặt Tiêu Hoài Khang trắng bệch, còn chút huyết sắc.
Yến Thu Xuân cũng im lặng đến nỗi dám gây chút tiếng động nào, chăm chú từng cử chỉ của Diêu đại phu.
Mãi đến cùng, ông mới thu tay . Vầng trán nhíu chặt giờ giãn , nở một nụ an ủi: "Đại công tử chớ nên hoảng sợ. Thiếu phu nhân đây... hỉ mạch ."
Tiêu Hoài Khang: "... Hỉ mạch là ?"
Mọi đều bật thành tiếng.
Đông Đông khúc khích: "Đại bá hỉ mạch là gì luôn ư? Ha ha ha, con mà. Hỉ mạch chính là Đại bá mẫu đang tiểu bảo bảo đấy ạ!"
Cuộc binh biến trong hoàng cung kết thúc rạng đông, niềm vui khôn tả của Tiêu gia chợt bừng lên trong thời khắc đón chào ngày mới.
Tạ Thanh Vân mang thai!
Thành hôn hơn mười năm mà mụn con nào, trời thương ban tặng!
Cuộc chiến tranh đoạt quyền lực chấm dứt, Xương Vương chiến thắng, Tiêu gia còn lo lắng về hiểm nguy nữa!
Toàn thể phủ đều vui mừng khôn tả, trừ những từng theo phe Hoài Vương.
Tin Hoài Vương Chu Trạch Cẩn dẫn theo Tấn Vương thế tử mưu phản, khiến Lão Hoàng đế tức giận đến mức hôn mê, lan truyền khắp kinh thành. Thường ngày, dân chúng bàn tán xôn xao, nhưng một ai dám cất lời, tất cả đều kinh hãi màn tranh đấu đẫm m.á.u qua.
Một như Hoài Vương, thể cả gan mưu phản cơ chứ?
Biến cố cung đình cần thanh trừng, khiến hiểu rõ chuyện trò đùa. Xương Vương ngày càng vang danh, đại thắng trở về, vốn là Thế tử, càng lý do mưu phản. Dân chúng lén lút bàn tán, đều cảm thấy là Tấn Vương thế tử xúi giục Hoài Vương tạo phản! Kẻ căm ghét Hoài Vương còn đổ xô tới ném rác bẩn cổng Tấn Vương phủ.
Bản Tấn Vương cũng nỗi khổ tâm khó , rõ ràng là Hoài Vương dụ dỗ con trai mưu phản, cớ bây giờ đổ cho nhà họ? Họ chịu lời lăng mạ nhục nhã ư? Chẳng bao lâu , Tấn Vương cũng còn tâm trí mà quan tâm đến việc nữa.
Bởi lẽ, vì Tấn Vương thế tử mưu phản, Tấn Vương phủ khám xét và tịch thu bộ tài sản.
Yến Thu Huyền ôm bụng bầu vượt mặt, sững sờ thất thần đám quan binh xông , thể hiểu chuyện gì đang xảy . Cớ phu quân nàng bại trận? Chẳng lẽ cả Tấn Vương phủ lao ngục vì tội mưu phản ? Kiếp , rõ ràng Chu Trạch Cẩn đoạt ngôi báu, lên ngôi Hoàng đế mà? Rốt cuộc vì lẽ gì mà chuyện đảo lộn thành thế ?