Yến Thu Xuân đáp: "Người mở tiệm sẽ nộp cho chúng một khoản ngân lượng lớn để mua quyền kinh doanh. Chúng chỉ cần cung cấp nguyên liệu mấu chốt. Chẳng hạn như món gà chiên, chúng sẽ cung cấp nước sốt tẩm ướp đặc biệt, chỉ cần bọn họ đem chiên lên là thể bán..."
Nếu như , những tham gia sẽ trả một khoản phí gia nhập, giúp chúng thu về một lượng bạc lớn trong thời gian ngắn. Sau , cho dù Tiêu Hoài Thanh xuất chinh giam giữ quân lương chăng nữa, Tiêu gia vẫn thể ung dung đối phó mà cần lo lắng.
Mỗi rời khỏi Tiêu phủ, Yến Thu Xuân mang theo một chồng tâm sự trong lòng.
Ý của Tiêu Hoài Khang là, e rằng khi Tiêu Hoài Thanh rời , kinh đô sẽ chính thức nổ cuộc tranh đoạt ngôi vị. Xem , vị lão Hoàng đế cũng chống đỡ bao lâu nữa, đoán chừng chậm nhất là đến xuân năm , triều đại sẽ chính thức đổi.
Yến Thu Xuân tràn đầy mong đợi, ngay cả khi thể xe ngựa xóc nảy cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ do mấy hôm trời đổ mưa lớn, con đường dẫn đến thôn trang trở nên lầy lội. Xe ngựa thỉnh thoảng va ổ gà, hơn nữa loại xe vốn bộ phận giảm xóc, khiến nàng trong xe chịu đựng sự chao đảo liên hồi.
Thủy Mai cùng nàng cũng gánh chịu nỗi khổ kém.
Mãi cho đến khi hai sắp gần đến thôn trang, họ mới vội vàng gọi xe dừng , nhảy khỏi xe nhịn mà nôn mửa.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần, Yến Thu Xuân mới đỡ Thủy Mai đang kiệt sức dậy, về phía xa phu : "Lão thúc, lát nữa ngươi tìm thêm hai cùng sửa sang đoạn đường ? Ta sẽ bồi thêm cho mỗi năm mươi đồng tiền."
“Được, ạ! Tiểu nhân sẽ lập tức xe ngựa về thôn trang ngay, cô nương cứ yên tâm, chúng nhất định sẽ nhanh chóng sửa sang cho tử tế." Khuôn mặt xa phu tức khắc hớn hở, thấy hai nàng cất bước, cũng chần chừ thêm nữa, lập tức thúc ngựa về gọi . Tranh thủ xong sớm, tiền công sẽ sớm về tay.
Mỗi năm mươi đồng tiền, đó là tiền bằng công xá hai ngày khuân vác vất vả ở bến tàu! Yến Thu Xuân trầm ngâm giây lát, bầu khí trong lành của vùng ngoại ô, sự khó chịu trong lòng rốt cuộc cũng tan biến. Nàng cùng Thủy Mai trò chuyện.
Những cây ớt trồng lớn lên nhiều, ước chừng một tháng nữa là thể thu hoạch một đợt định. Các nàng cần chuẩn nhà ấm sớm, nếu khi thời tiết chuyển lạnh, việc cung ứng khoai tây và ớt sẽ đình trệ, đến cả việc rau tươi để dùng cũng trở nên khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-352.html.]
Đột nhiên, Thủy Mai những vết bánh xe lăn mặt đất, tỏ vẻ thắc mắc: "Vì nhiều vết xe đến ? Thôn trang của chúng khách quý ghé thăm ư?"
Yến Thu Xuân cũng theo, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Con đường chỉ độc nhất dẫn đến thôn trang của họ, mấy ngày nay cơn mưa cũng thấy ai rời khỏi thôn trang. Tính cả hai bọn họ tới lui, cùng lắm cũng chỉ hai vệt bánh xe, nhưng dấu vết mắt vô cùng hỗn loạn, chắc chắn là của nhiều hơn.
Lại khách ư? Yến Thu Xuân vui vẻ mặt. Dù nàng lo lắng về vấn đề thu nhập, nhưng nhiều khách ghé thăm thì luôn là chuyện . Nàng vén vạt váy lên, hăm hở : “Chúng nhanh thôi. Có dấu vết xe ngựa, e là ít đến, chỉ sợ Triệu tỷ tỷ cùng những khác thể tiếp đón chu ."
Thủy Mai cũng vội vàng gật đầu hưởng ứng.
Hai tăng tốc bước chân, khi đến cổng thôn trang, liền thấy bên trong vô cùng ồn ào, phần lớn là giọng nữ xen lẫn giọng nam, còn tiếng mang vẻ bất lực đè nén của Triệu Thục Hoa.
Sắc mặt Yến Thu Xuân biến đổi, nàng liền sải bước nhanh trong.
Nàng thấy vài gương mặt quen thuộc đang giữa sân. Cổ quản gia và Triệu Thục Hoa đang cố mỉm xoa dịu một nữ tử vẻ mặt khó chịu, cất lời: "Đồ dùng của chúng rửa sạch sẽ, mỗi chuẩn đều dùng nước nóng để tráng qua, mong quý nhân cứ yên lòng sử dụng."
“Đồ vật hạ tiện như thế, ngươi còn dám bảo yên tâm dùng ư? Tráng qua nước nóng thì gì là hiếm lạ!? Chẳng lẽ thể đổi cho một cái mới tinh !?”
Nữ tử đang la mắng đó chính là Chu Lan Nghi, của Chu Trạch Cẩn, mà Yến Thu Xuân quen . Nàng thốt dứt lời, lập tức giận dữ ném chiếc ấm đang đặt bàn đá xuống đất.
Phần lớn mặt đất trong sân đều lát bằng đá phiến, khi đập xuống, ấm bằng sứ vỡ toang, phát tiếng "bang" chói tai, mảnh sứ và nóng văng tung tóe khắp mặt đất.
Yến Thu Huyền đang cạnh đó kêu lên một tiếng thất thanh, vội vàng lùi hai bước. Nàng cúi làn váy của dính đầy nước màu nâu nhạt, tức giận trừng mắt Chu Lan Nghi. Dù trong lòng rõ ràng là phẫn nộ, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn nơi khác.
Vừa xoay , Chu Lan Nghi thấy Yến Thu Xuân. Nàng theo bản năng nở một nụ : "Hương Quân về. Ta vốn tưởng đến sẽ gặp Hương Quân, thật ngờ duyên hội ngộ như ."