"Hình như …” Tiêu Hoài Nga ngơ ngác lắc đầu, kéo c.h.ặ.t t.a.y nàng, vì kinh hãi nên sắc mặt trắng bệch, càng gương mặt đỏ hồng do cay trở nên đáng sợ: "Ta chỉ tiện tay sờ qua thôi, đó mặt liền nóng như lửa đốt, hu hu... Ta quả là thê t.h.ả.m khổ sở bao..." Bỗng nhiên Yến Thu Xuân dừng bước, dở dở bảo: "Tỷ dây quả ớt lên mặt !"
"Cái gì?" Tiêu Hoài Nga ngây dại.
Yến Thu Xuân giải thích cặn kẽ với nàng một hồi, đó kéo cái rổ của nàng xem. Quả nhiên bên trong mấy quả ớt rách vỏ, thoạt giống như chim mổ, hẳn là nàng chạm chúng.
Tiêu Hoài Nga yên tâm nhưng vẫn vô cùng ấm ức, nhanh da tay nàng cũng bắt đầu nóng rát.
Yến Thu Xuân vội vàng dẫn nàng rửa mặt bằng nước sạch, đó dùng khăn băng lạnh ngâm nước cho nàng chườm một lúc lâu, mới khiến cảm giác nóng rát mặt và tay biến mất.
Tiêu Hoài Nga nước mắt đầm đìa, trong lòng vẫn còn kinh hãi chằm chằm quả ớt: "Quả ăn ngon đến , nhưng ngờ đáng sợ đến thế!"
Yến Thu Xuân cố nhịn , bôi t.h.u.ố.c mỡ lên tay cho nàng: "Cay chỉ là cảm giác, vị giác. chúng thích quả ớt đến . Tỷ còn thấy khó chịu ? Nhìn tỷ t.h.ả.m như thế , ăn món gì sẽ tự tay cho tỷ."
Ánh mắt Tiêu Hoài Nga lập tức sáng rực, chẳng còn thấy khó chịu nữa: "Không ! Ta ăn món chân giò hầm! Nghe món chân giò hầm ngon, đầu bếp ở đây chắc chắn sánh bằng !"
Yến Thu Xuân đáp ứng ngay, đúng lúc nàng cũng đang băn khoăn xem nên ăn món gì. Ngoài món chân giò , nàng còn thể thêm những món khác, ví dụ như món chao lâu đụng đến. Thứ lực sát thương mùi hương cực mạnh, mặc dù mấy Đông Đông ăn vui vẻ nhưng vẫn thể chịu mùi vị đặc trưng của nó, vì thế chẳng ai dám đề nghị ăn món nữa.
Lần nào Yến Thu Xuân cũng ăn một , quả thực nhạt nhẽo nên nàng ít khi . Song, giờ đây nàng hai bạn mới, nàng xem thử các nàng thích món . Đã đồng ý ăn món chân giò, khả năng thích món chao là lớn. Yến Thu Xuân nghĩ xong, liền hăng hái bắt tay bếp núc.
Tiêu Hoài Nga vốn thích , mối quan hệ giữa hai thiết đến mức cho bạc cũng , vì thế nàng cũng theo chân bếp, phụ giúp đôi chút. Song, nàng chẳng gì, trong khi Triệu Thục Hoa và Yến Thu Xuân việc đấy, nhất thời tìm việc gì thích hợp giao cho nàng.
Tiêu Hoài Nga hồi lâu, đoạn cất tiếng: "Vậy để chẻ củi ."
Triệu Thục Hoa ngạc nhiên vô cùng: "???"
Yến Thu Xuân từng thấy Tiêu Hoài Nga việc nặng nên cũng kinh ngạc, thấy nàng quả nhiên chẻ củi thật, hai bận rộn lén sang. Chỉ thấy nàng vận xiêm y kiều diễm, nhưng động tác vung rìu dứt khoát mạnh mẽ.
Cánh tay mảnh mai tưởng chừng thể gánh vác việc nặng, mà mỗi nhát bổ xuống đều khiến khúc củi tách đôi. Hơn nữa, nàng chẻ một rìu một khúc, tốc độ nhanh, dường như mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-324.html.]
"Trời đất ơi..." Triệu Thục Hoa lẩm bẩm .
Trong lòng Yến Thu Xuân dọa sợ vô , nhưng nàng vẫn yên lặng việc. Kẻ khác là luyện võ từ thuở bé, còn nàng thì là kẻ lười biếng, chẳng chịu rèn luyện thể. Việc giữ dáng chỉ trông cậy ăn uống điều độ, bởi thế tránh khỏi cảm thấy hâm mộ đôi chút.
Cách móng heo khó, các nàng nấu ăn từ sớm. Yến Thu Xuân cho gia vị cuối cùng , thêm nước, đậy nắp nồi để Thủy Mai giúp nhóm lửa nhỏ hầm từ từ, đó món khác.
Ba , thêm Thủy Mai là bốn , nhiều lắm cũng chỉ ăn một chút. Có đôi khi nấu cơm cũng là một loại hưởng thụ, nhất là khi bên cạnh trò chuyện cùng . Vừa chuyện phiếm việc, các nàng đều thấy mệt mỏi, chớp mắt xong.
Móng heo hầm nhừ, ăn ngon miệng. Hương vị cay nồng bay từ khe hở của nắp nồi còn mang theo mùi thịt đậm đà, ngửi thấy thể dời bước nổi. Cổ quản gia vốn đến báo cáo với Yến Thu Xuân về việc khách nhân đến ở trọ hôm nay, nhưng ngửi thấy hương vị , ông thèm thuồng đến mức kìm nước miếng.
Ông nếm qua ít sơn hào hải vị, nhưng đồ ăn do chủ tử nhà lúc nào cũng là mỹ vị tuyệt luân. Hôm nay Yến Thu Xuân nhiều, ít móng heo, thứ ăn nhiều sẽ cảm thấy dầu mỡ, thấy Cổ quản gia liên tục về phía phòng bếp, nàng : "Lát nữa xới cho ông một bát, giải thèm."
"Không cần, cần, thể như ..." Cổ quản gia liên tục khoát tay từ chối, nhưng đành lòng rời bước.
Yến Thu Xuân chạy múc thêm một chén, lúc thể ăn , nhưng những món khác vẫn xong, cứ để hầm thêm một chút. Móng heo hầm càng lâu ăn càng ngon.
Chờ khi xong món rau cuối cùng, Thủy Mai bắt đầu múc móng heo. Yến Thu Xuân bắt đầu đậu phụ thối của . Từng miếng đậu hũ cho dầu nóng, chỉ một lát , những miếng đậu phụ chìm xuống đáy sẽ nổi dần lên, nở càng lúc càng lớn.
Đến lúc là thể vớt .
Nhờ ớt mà nước sốt đậu phụ thối cũng khác biệt và ngon hơn! Yến Thu Xuân thuần thục xếp đậu hũ thành hàng, đ.â.m thủng từng miếng đổ nước sốt . Xong xuôi, nàng bày mâm, chất chồng lên như một tòa tháp, từ tốn đổ nước sốt từ đỉnh xuống.
Nước tương nâu sẫm óng ánh lan dần nền đĩa sứ trắng ngọc, nhuộm thành một mảng màu tương phản mắt. Những khoanh ớt đỏ rực vững , lăn dài từ đỉnh tháp đậu phụ xuống, rơi lả tả đĩa như những đóa hoa nhỏ.
Cuối cùng, nàng rải hành cắt lát lên , thế là món ăn thành.
Yến Thu Xuân mong chờ bưng đĩa qua. Hai đang chờ, hít mũi một cái, Triệu Thục Hoa ngập ngừng cất lời: "Muội , ngửi thấy ? Có mùi gì đó hôi thối lạ lùng?"