Nàng đầu , Đông Đông nhào tới, đưa một miếng sườn chiên lên: "A Xuân tỷ tỷ, mời tỷ dùng."
Yến Thu Xuân ăn xong miếng sườn , Tiêu Hoài Viên xuống, đưa tay nhéo mặt nhi tử, hì hì : "Tiểu tử thúi, gặp mẫu chẳng chịu mời mẫu dùng."
Đông Đông giãy giụa né tránh, song gương mặt nhéo đến bóng nhẫy, bé hậm hực : "Chẳng mẫu dùng ? A Xuân tỷ tỷ mấy hôm nay về phủ cơ mà!"
Yến Thu Xuân cầm khăn lụa lau mặt cho Đông Đông, : "Món ngon lắm, đa tạ Đông Đông nhé.” Nàng dứt lời, chiếc khăn lụa trong tay , trong lòng bật . Từng lúc khi ngoài nàng quên mang khăn tay, nhưng giờ đây đường tiện tay mang theo, quả nhiên là cảnh đổi tâm tính con .
"Không cần khách sáo!" Đông Đông vui vẻ đáp: "Hôm nay đại bá thể ăn nhiều một chút!"
Tiêu Hoài Khang thế vội hỏi: "Ồ, chẳng lẽ ngày thường để con đói bụng ư?"
Đông Đông vội chui lòng Yến Thu Xuân, dám hé răng thêm lời nào.
Cậu bé đói, nhưng cũng còn ăn uống no nê và lúc nào cũng đồ ăn vặt như .
Yến Thu Xuân cũng vô thức che chở bé, sờ lên gương mặt nhỏ nhắn : "Gầy , Đông Đông chắc hẳn vất vả lắm." Nàng thấy vui thấy đau lòng. Quá béo đương nhiên là , nhưng đứa trẻ béo mập do chính tay nàng nuôi dưỡng nay gầy , khiến nàng cảm thấy bức bối khó chịu.
Đông Đông ấm ức : " thế ạ! Rất vất vả. A Xuân tỷ tỷ, khi trở về tỷ hãy dẫn theo cùng ."
Yến Thu Xuân chỉ chứ đáp lời.
Đông Đông thấy càng sức nũng trong lòng nàng.
Hai lớn nhỏ mật như thế, Tiêu Hoài Viên một bên thấy cảnh , trong lòng chút ghen tỵ. Mấy năm nay, nàng dốc sức luyện võ, sớm về khuya cốt để báo thù cho trượng phu. Giờ đây công thành danh toại, nhi tử vẻ lạnh nhạt với nàng nhiều.
Khi nàng đang ủ rũ, hai những gì. Bỗng nhiên, Đông Đông rời khỏi vòng tay Yến Thu Xuân, nhảy nhót chạy tới bàn ăn, cầm một miếng sườn đưa cho mẫu : "Mẫu , mời dùng."
Tiêu Hoài Viên sững một thoáng, sự mất mát trong lòng cũng tan biến như sương khói: "Ừm, cảm ơn Đông Đông."
Đông Đông vang, tỏ vẻ vô cùng hiểu chuyện, vỗ vỗ tay nàng: "Mẫu , chớ ghen tỵ, A Xuân tỷ tỷ lâu đến mà."
Tiêu Hoài Viên bật : "Ta . Mẫu của con thể hẹp hòi đến thế ?"
Đông Đông: " ."
Tiêu Hoài Viên: "... Tiểu tử thúi , mau đây để nhéo một phen."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-302.html.]
Đông Đông vội vàng chạy mất….
Mà đúng lúc , Uyển Nhi và Tiêu Hoài Ngân hốc mắt ửng đỏ bước tới, còn thoang thoảng mùi hương khi tắm rửa sạch sẽ. Uyển Nhi thấy Yến Thu Xuân vui mừng nhào tới, hai mật hàn huyên một lát. Cuối cùng, Tiêu Hoài Thanh cũng đặt chân đến.
Yến Thu Xuân trông thấy , trong lòng lời . Song, nơi đây đông miệng nhiều, nàng tiện mở lời. Hơn nữa, vì mối quan hệ hiện tại của cả hai, nàng đành cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của đối phương.
Nàng dời tầm mắt .
Nào ngờ, dường như Tiêu Hoài Thanh phát hiện điều gì đó. Nàng , ánh mắt hai lướt qua . Thiếu niên mái tóc của nàng mấy giây, ánh mắt liền mờ nhiều.
Tiêu phu nhân thấy thời gian vặn, dậy vui vẻ : "Mọi đến đông đủ . Cả nhà chúng cần câu nệ lễ nghi nữa, tất cả mau an tọa thôi!"
Người Tiêu gia đều phụ họa, tìm chỗ xuống. Vì thức ăn dọn quá nhiều, thêm đông, hai chiếc bàn vuông ghép với , cả đám quây quần xung quanh. Yến Thu Xuân cũng kéo xuống. Ngay đó, một bóng dáng khác dường như đẩy một cái, lảo đảo mấy bước cũng xuống cạnh nàng.
Rõ ràng là Tiêu Hoài Thanh hề lên tiếng phản kháng. Hai một , vô cùng ăn ý dời tầm mắt chỗ khác.
"Dùng bữa thôi! Ôi chao, món cá nướng cay con thèm ròng rã nửa ngày nay , quả thực thơm nức mũi." Tạ Thanh Vân thu tay về khỏi đang đẩy đùa, mâm thức ăn phong phú, : "Mùi vị cay nồng của ớt thật là tồi!"
Tiêu phu nhân hiền hậu: "Hôm nay là ngày lành tháng , lẽ nào thể ăn một bữa thật ngon miệng ?"
Cả bàn tiệc đều nở nụ rạng rỡ.
Hạ nhân cho lui, một nhà quây quần nên lời chẳng cần cố kỵ. Tiêu phu nhân đưa mắt một lượt, lòng tràn đầy niềm vui, định mở lời thì sợ phá vỡ bầu khí ấm áp .
Cuối cùng, bà chỉ mà : "Thôi , nhắc đến nữa, chúng hiểu rõ trong lòng là . Cứ ăn thôi. Cha các con, cùng với lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, hai con rể trời cao linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng."
"Đương nhiên là vui mừng , nương, dùng ạ!" Tạ Thanh Vân nhanh nhẹn gắp thức ăn cho Tiêu phu nhân, dịu dàng an ủi bà.
Những còn cũng ngừng tay đũa, ăn pha trò vui vẻ, cốt là để tránh cho Tiêu phu nhân nhớ tới những chuyện buồn đau qua. Ăn một lúc, ai nấy đều hào hứng khen ngợi: "Hừm! Thì ớt mà Lão Lục mang về tuyệt vời đến nhường !"
"Vẫn là A Xuân thông minh, cách tận dụng loại ớt đến !"
Tiêu Hoài Viên gật gù: "Thật uổng công đó còn ghét bỏ ăn, nào ngờ bây giờ thấy ngon miệng đến thế!"
Cá nướng thêm ớt tươi và ớt chuông, khiến nước canh màu đỏ au rực rỡ, hương thơm cay nồng xộc thẳng lên mũi, còn gắt hơn hẳn lúc bình thường.