Quả nhiên với ánh mắt mong đợi, cũng là vì chuyện gì, chúng đều cảm thấy đồ ăn của Đông Đông ngon hơn đồ ăn của bên cạnh nhiều. Thi thoảng chúng sẽ Đông Đông chia đồ ăn cho. Kể cả ai đó mang theo đồ ăn giống với Đông Đông thì hương vị cũng chẳng thể nào sánh bằng.
Đông Đông thấy liền đắc ý, lấy một chiếc bánh rán hành, lớn: "Mọi dừng chút, đây!"
Lũ trẻ đang dùng bữa hiểu sự tình, lập tức đầu theo hướng Đông Đông lên tiếng.
Đông Đông thẳng dậy, cất giọng sang sảng: "Tại hạ hai chiếc bánh rán hành, do đang kẹt tiền nên nhượng . Ai trong các vị sở hữu chúng?"
Háo hức món ngon, lũ trẻ nhao nhao giơ tay: "Ta !"
"Cho , cho , trả một lượng bạc!"
"Ta năm lượng!"
Chu Chiêu Hoàn: "..."
Đông Đông tình hình hỗn loạn, sắc mặt điềm tĩnh như thể liệu định sự việc sẽ như thế .
Trong lúc hỗn loạn tranh giành, Đông Đông bán hai chiếc bánh rán hành cỡ bằng lòng bàn tay với giá mười hai lượng bạc ròng. Đứa trẻ mua chiếc bánh tỏ vô cùng vui sướng.
Chiếc bánh giữ nhiệt nên vẫn còn ấm, đứa trẻ c.ắ.n một miếng. Vỏ bánh rán giòn xốp mà hề ngấy mỡ, vị mặn mòi đặc trưng cùng nhân thịt bên trong quả thực hấp dẫn vô cùng.
Cậu bé ăn từng miếng một, quên bẵng bữa trưa tự chuẩn ở nhà.
Những đứa trẻ khác mua tỏ vô cùng ngưỡng mộ, nhưng Đông Đông còn dư dả đồ ăn để bán nữa, chúng chỉ đành bỏ cuộc.
Những phản ứng khiến A Hoàn trợn tròn mắt kinh ngạc: "Ngươi... bán bánh thì lấy gì lấp đầy bụng đây?"
Đông Đông vỗ bụng: "Không sợ, vẫn còn gà thái sợi trộn rau, ngon lắm đấy. Huynh chia cho một chút nữa là đủ no. Số bạc , chúng cùng mua lễ vật!"
A Hoàn hết lòng khâm phục tài năng hiếm của Đông Đông, liền rộng rãi chia sẻ phần miến nấu tiết vịt cho Đông Đông. Dù thì lượng miến cũng nhỏ, đủ để cả hai cùng dùng. Lúc ăn, vẫn quên cảm thán: "Ngươi lợi hại thật đấy!"
"Việc còn hỏi! Ta đây còn lợi hại hơn A Xuân tỷ tỷ nhiều. Lần tỷ dẫn chúng bán bỏng ngô chỉ kiếm vỏn vẹn một trăm đồng, chỉ đủ mua một chút cá thịt mà thôi." Đông Đông dương dương tự đắc, lấy thìa múc một ít canh. Món miến tiết vịt thơm nhẹ, nhưng nước dùng chút đặc sệt, bên vẫn còn lớp váng dầu mỡ.
Khẽ hớp một ngụm, nước dùng nóng ấm mang vị tanh mặn mà thơm lừng lan tỏa trong miệng. Vừa lúc trong chiếc thìa một miếng tiết vịt, Đông Đông cong môi mãn nguyện, dùng trọn miếng huyết đó. Tiết vịt mềm mại đến mức chạm lưỡi tan , bề mặt nhẵn bóng hơn cả đậu hũ. Cảm giác đó, hương vị đó, mùi hương đó tràn ngập trong khoang miệng.
Húp một ngụm nước dùng, ăn một miếng bánh rán hành nãy của bé , cảm giác bánh rán hành càng ngon hơn!
A Hoàn cũng nhoài sang ăn canh, hai cái đầu chụm , cả hai cùng ăn chung một bát miến. Đến khi phản ứng , hai đứa trẻ khúc khích híp cả mắt.
Hoài Vương phủ.
Hoài Vương xử lý xong chính vụ, đang lúc nghỉ ngơi chốc lát, bất chợt nghĩ đến Yến Thu Xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-270.html.]
Ngày đó, khi tiếp xúc với nàng, y hề nghĩ rằng cô nương khó lường đến thế.
cũng chính vì nên y mới cảm thấy điều bất thường, khi trở về cũng cân nhắc nhiều. Một cô nương bình thường thể cao ngạo như thế ?
Chỉ nàng mới hiểu rõ về vấn đề .
Hoài Vương phỏng đoán, e rằng gấp rút tiến công với Bộ binh Thượng thư.
"Đi gửi thiệp mời cho Bộ binh Thượng thư, bản vương lo lắng chuyện ươm giống khoai tây khác vạch trần, cần phái thêm binh lính qua đó canh giữ." Hoài Vương .
"Vâng." Người hầu gật đầu, đó cung kính lui , phân phó việc cho khác.
Chỉ là lâu , trở về với gương mặt biến sắc.
Hoài Vương giật , đang định hỏi chuyện gì, tên hầu trực tiếp quỳ xuống, vội vã : "Điện hạ, , nãy nô tài Tiêu gia đang phát trứng mừng cưới!"
"Ý của ngươi là gì?" Hoài Vương kinh ngạc. Y vốn đang ngả giường, lập tức bật dậy thẳng. Trong lòng chút dự đoán, nhưng vẫn cảm thấy hết sức hoang đường.
Làm thể? Chẳng lẽ Tiêu gia thực sự tính toán để cô nương trở thành Chủ mẫu tương lai ?
() Chủ mẫu: Bà chủ trong nhà; cách gọi chủ nhân.
Lời hầu lập tức khẳng định thêm sự thật đó: "Vì Tiêu phu nhân hết mực yêu mến Đức An Hương Quân, đúng dịp Trần Quốc Công sắp khải trở về, nên họ lập tức loan tin rằng Đức An Hương Quân cùng Trần Quốc Công đính hôn. Quả nhiên là Song hỷ lâm môn."
() Song hỷ lâm môn: Hai chuyện vui đến nhà cùng một lúc.
"???" Hoài Vương tỏ vẻ khó hiểu: "Bọn họ đính hôn lúc nào ?"
Người hầu lắc đầu: "Theo tin tức nô tài ngóng, việc định từ khi Trần Quốc Công xuất chinh. Họ lời giao hẹn, chỉ cần Trần Quốc Công đại thắng khải thì hôn sự sẽ định. Hiện nay Ngài sắp hồi phủ, bởi tin đính hôn cũng loan truyền khắp nơi."
Hoài Vương sắc mặt khó coi: "Đây là cố tình lừa dối đời ?!"
Người hầu dám tiếp lời, nhưng việc quả thực là dối trá!
Trước đây từng chuyện đính hôn, chỉ là một vài lời đồn đại, nhưng một cô nhi cha luôn nương nhờ khác, ngoại trừ một vài lời nhảm từ chỗ Giang phu nhân, ai dám tin Tiêu phu nhân thật sự con trai cưới một cô nương như thế chứ?
Thế mà bây giờ thật sự đính hôn!
Ý nghĩa của đính hôn và nạp khác biệt. Đính hôn là nghi thức chỉ dành cho việc cưới hỏi đường đường chính chính, danh phận rõ ràng, còn nạp thì ? Đương nhiên là kém xa một trời một vực.
Hoài Vương lúc đang nổi trận lôi đình.