Nàng lau mồ hôi trán, Thủy Mai đỡ dậy. Nàng bước vẻ tự nhiên rời khỏi sảnh. Vừa tới sân, Thủy Mai bất chợt thốt lên: “Cô nương, hóa là việc trọng đại , sắp kết hôn với Lục thiếu gia ?”
“Đính hôn!” Nàng đỏ mặt, vội sửa lời của Thủy Mai.
Thủy Mai che miệng thầm: “Cũng chẳng sai biệt là bao, chẳng sai biệt là bao! Khó trách hai ngày nay cứ thẫn thờ, thất thần, nô tỳ còn nghĩ xảy chuyện gì nữa!”
Yến Thu Xuân chỉ , đáp lời thêm. Thủy Mai vô cùng mừng rỡ, nếu đang đỡ nàng, nàng nhảy cẫng lên .
Có trời mới , lúc đầu nàng phái qua hầu hạ Yến Thu Xuân, những nha bên viện khác, nhất là Thủy Linh, khiêu khích giễu cợt nàng rằng theo một chủ tử như thì gì tiền đồ . Bây giờ nghĩ , khi bọn họ tin tức thì sắc mặt sẽ nhỉ? Đáng tiếc Thủy Linh còn ở trong phủ, nàng sẽ tận mắt thấy chuyện đáng mừng .
“Cô nương, đây là đại hỷ, chúng nên ăn mừng một chút chứ ạ.”
Nàng nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, liên tục lắc đầu: “Ta ăn mừng cùng với ai đây?”
Thủy Mai sững sờ một chút, mặc dù nàng rõ phận thật sự của Yến Thu Xuân, nhưng nàng song nàng qua đời, tỷ , càng thích. Lúc , Thủy Mai trong lòng chợt thấy quặn đau. Mặc dù nàng là nô tỳ, nhưng ít nàng còn song , họ đều đang hầu hạ trong Tiêu gia.
Cũng bởi vì các nàng một lòng trung thành với Tiêu gia, thế nên mới thể tới hầu hạ chủ tử ở nội viện. Mà nữ tử mắt lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, mà , nên kể chuyện quan trọng của đời cho ai . Thủy Mai dũng cảm giờ từng , khẽ giọng : “Cô nương, nếu chê, thể cùng ăn mừng với nô tỳ và Hứa ma ma chứ.”
Nàng mỉm : “Được chứ, chiêu đãi các ngươi một bữa . Hôm nay, cũng sẽ xuống bếp.”
Thủy Mai híp mắt, lập tức gật đầu tán thành: “Được ạ, cô nương cứ yên lòng nghỉ ngơi . Đợi đến trưa, Tiêu phu nhân bên hẳn là sẽ tiếp đãi ít khách. Thân phận cô nương hôm nay đổi, sẽ khiến vất vả, buổi trưa cứ để nô tỳ và Hứa ma ma nấu nướng tươm tất cho ạ!”
Nàng hoan hỉ đồng ý.
Nàng đưa về phòng nghỉ ngơi, còn Thủy Mai vội vã gặp Hứa ma ma để bàn bạc xem nên nấu món gì. Biết nàng mới đính hôn cùng Lục thiếu gia, bọn họ cố ý nấu món cá chép trứng gà để mừng nàng, đó còn bảo với nàng rằng, đây là tập tục từ xưa đến nay của Tiêu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-267.html.]
Tràng pháo mừng lúc nãy nổ vang, đó rõ chuyện gì, giờ thì hẳn là ai cũng tỏ tường.
Hứa ma ma đang tay chân , chợt lên tiếng: “Lục thiếu gia sắp trở về, Yến cô nương rời khỏi Tiêu phủ ? Phu nhân nhắc đến chuyện chăng?”
Theo lễ giáo quy định của thời đại , hôn phu hôn thê đính hôn thì thể cùng chung sống một mái nhà. Khi hai hôn ước, nam nhân ở ngoại viện, nữ nhân ở nội viện, nếu quan hệ gì đặc biệt thì cũng thể tùy ý gặp riêng. Dân chúng Đại Chu vốn dĩ khá cởi mở, nên điều ngược cũng thành vấn đề.
Đến khi đính hôn xong, quan hệ giữa hai trở nên tinh tế hơn nhiều. Nếu ở chung một mái nhà, chắc chắn sẽ ngoài xì xào bàn tán. Chẳng qua là Yến cô nương trưởng bối bên cạnh, bà sợ đứa nhỏ lễ nghi. Nam nhân thì , nhưng nữ nhi khuê các chắc chắn sẽ đồn thổi, Tiêu gia là gia tộc tiếng tăm ở Đại Chu, khác chỉ chờ cơ hội mà nọ, chung quy là đáng sợ.
Thủy Mai cũng nhớ tới quy củ , vội vàng : “Ta ở cùng với cô nương, dọn ngoài . Phu nhân bên hẳn là , nên nhắc nhở nàng một tiếng chăng?”
Bà gật đầu: “Vậy thì bữa tối, khi nàng chuẩn nghỉ ngơi hãy nhắc nhở một tiếng. Có điều, nếu cô nương dọn ngoài, e rằng thể theo hầu hạ.”
Hứa ma ma tuy là nhũ mẫu, nhưng tuổi tác quá lớn. Sau khi sinh nở xong mới Tiêu gia việc. Tuy nhiên, bà rời xa đứa trẻ quá lâu. Nếu cô nương ở Tiêu gia, bà theo thì cũng thể ngày ngày chạy chạy về chăm sóc đứa nhỏ .
Thủy Mai gật đầu, tỏ vẻ hiểu: “Ta sẽ bẩm với cô nương, ma ma đừng lo lắng. Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, khi cô nương gả về đây, Hứa ma ma chắc chắn sẽ hầu hạ ở bên cạnh cô nương như thuở ban đầu.”
“Phải , từ khi đính hôn đến khi thành hẳn cũng mau. Không Lục thiếu gia thích con trai con gái đầu lòng đây? Thật mong còn ai can thiệp, nhưng nhỡ nhà can thiệp…” Vừa dứt lời, giọng bà nghẹn ít.
Hai mắt Thủy Mai chợt trầm xuống.
Các nàng đều là nô tỳ lâu năm của Tiêu gia, tận mắt chứng kiến những ngày tháng gian khổ nơi đây. Vất vả lắm mới thấy gia tộc trở nên phồn thịnh như ngày nay, thế nhưng kết cục là từng từng ngã xuống. Phần lớn còn trong phủ giờ đây đều là cô nhi quả mẫu. Bọn họ tuy phận nô tỳ, nhưng lòng vẫn hướng về chủ tử, nên cũng khỏi cảm thấy quặn thắt.
các nàng nào thể gì khác hơn.