Điều khiến hai xa lạ, mới chỉ danh , dù ở chung một gian chật hẹp nhưng cũng khó thể giao lưu xã giao như thường.
Có điều... chỉ đôi mày liễu và ánh mắt của đối phương cũng đủ khiến cảm thấy nàng là một cô nương xinh . Hơn nữa, thần thái và động tác của nàng phần giống Uyển Nhi, khiến Yến Thu Xuân cảm thấy quá xa lạ, ngược còn thấy chút thiết.
Tiêu Hoài Nga thấy bất kỳ thần sắc nào khác lạ mặt nàng, trong lòng cảm thấy an ủi phần nào. Lại cháu trai tận tình khuyên giải, nàng chậm rãi duỗi những ngón tay thon dài , vân vê một lát. Ngón tay út mảnh khảnh khẽ cong lên từ góc áo mong manh, dùng một chút sức, nhanh chóng đưa miếng điểm tâm nhỏ như cơm cháy miệng, đó vội vàng duỗi tay chỉnh góc áo.
Toàn bộ quá trình diễn cực kỳ nhanh chóng, ít nhất Yến Thu Xuân cũng thấy rõ bất cứ điều gì.
Song, đối với Tiêu Hoài Nga, việc dễ dàng như nước chảy mây trôi. Trên gương mặt nàng ánh lên nét thẹn thùng, khẽ đưa miếng bánh lên môi thưởng thức.
Mới nhai một cái mà nàng cảm thấy kinh ngạc.
Vỏ bánh giòn tan, rắc thêm các loại gia vị nướng đặc chế. Vị mặn, vị cay cùng nhiều tầng hương vị khác hội tụ miếng bánh màn thầu tưởng chừng đơn giản , tạo hương vị mới lạ. Độ mặn vặn, vị cay nồng khiến đầu lưỡi nàng tê mê, thỏa mãn vô cùng.
Vừa dùng hết một chiếc, nàng vô thức mím môi, khẽ đưa đầu lưỡi lướt qua cánh môi để vương chút bột gia vị còn sót . Hành động đó khiến đôi mày liễu khẽ nhíu , ánh mắt nàng ánh lên vẻ kinh ngạc, như đang suy tư, như cảm thấy thèm.
Nàng ăn thêm nữa!
Đông Đông cũng cầm một chiếc ăn ngấu nghiến, cảm thấy vị ngon vẫn như buổi sáng. Cậu quên chia cho A Xuân tỷ tỷ, Uyển Nhi và cả Tiêu Bình Chiến. Chia xong, bé đầu, thấy cô cô lộ rõ vẻ yêu thích, bèn đắc ý hỏi: “Người đoán xem, món từ nguyên liệu gì?”
Mày liễu Tiêu Hoài Nga nhíu , nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, trong đầu hiện lên vô vật, cuối cùng thử đưa một đáp án hợp lý nhất: “Bánh hấp?”
“Là màn thầu đó! A Xuân tỷ tỷ món từ màn thầu bữa sáng ăn hết. Người thấy tài tình lắm chứ?” Đông Đông đắc ý, cứ như đây là chính tay bé .
Tiêu Hoài Nga thực sự kinh ngạc, chăm chú Yến Thu Xuân một hồi: “Muội quả là tài hoa!”
Món màn thầu mà cũng thể vị ngon như thế !
Yến Thu Xuân mặt đỏ ửng, khiêm tốn đáp: “Đều là những món đơn giản, cũng chỉ là tạm mà thôi.”
Đông Đông ghé sát tai cô cô, thủ thỉ: “Cô cô , A Xuân tỷ tỷ vô vàn món ngon đấy. Nếu kết giao thiết với tỷ , cứ khen ngợi tỷ nhiều . Tỷ lòng thì sẽ đồ ăn ngon cho thưởng thức nga ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-xuyen-thanh-dau-bep-cua-tieu-tuong-quan/chuong-222.html.]
Yến Thu Xuân: “…”
Mặt nàng đỏ bừng, hóa hình tượng nàng trong mắt Đông Đông là một kẻ ham đồ ăn ngon đến thế ư?!
Đến trưa, Tiêu Hoài Nga đưa . Khách hành hương nơi đây dần thưa thớt, đường cũng vơi bớt.
Sắc trời chuyển u ám, ngay đó mưa lớn trút xuống. Một thư sinh trẻ tuổi, dáng vẻ nho nhã, đang từ ngôi chùa núi bước xuống. Khi đến ngã ba đường, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Chàng thư sinh mang theo ô, đành cẩn thận nhét cuốn kinh thư trong ngực, rảo bước về phía ngã rẽ.
Đạo quan cách đó xa, chỉ một loáng đến nơi.
Cửa đạo quan lúc vẫn còn mở. Phát hiện đến, một Nữ quan đang canh gác liền tiến hỏi han.
Thư sinh khẽ chắp tay thi lễ: "Tiểu sinh mới từ chùa xuống núi, may gặp trời đổ mưa lớn. Vô tình nhớ đến nơi đây đạo quan, nên mạo đến xin một chỗ trú mưa tạm thời."
“Mời Khách quan trong.” Nữ quan đáp lễ, đỡ , còn cẩn thận bung chiếc ô giấy dầu che cho đến tận đình hóng gió: “Trong đạo quan còn nữ quyến khác nghỉ chân, phiền ngươi chớ nên lung tung.”
Chàng thư sinh dung mạo trắng trẻo ưa , nét mặt vẫn còn vương sự ngây thơ, thiện lương. Nghe thấy lời dặn, vội vàng gật đầu: "Tiểu sinh đương nhiên dám. Ta chỉ cầu một chỗ che mưa chắn gió mà thôi."
Nữ quan thấy vẻ ngoài hiền lành, nhân hậu nên vô cùng yên tâm. Sau khi bưng thêm một chén nóng đặt mặt , nàng liền vội vã cáo từ. Bởi trời mưa lớn, đạo quan còn nhiều việc cần xử lý gấp, nàng thể nán đây lâu.
Vả , cảnh đạo quan vẫn còn nghèo khó. Nếu hàng tháng đều Tiêu gia gửi bạc tới giúp đỡ, e rằng hiện tại họ còn đang tất bật sửa chữa mái ngói hư hỏng vì mưa gió.
Nữ quan khuất bóng, thư sinh liền còn ngoan ngoãn yên như hứa. Hắn bưng chén lên, nhấp một ngụm lắc đầu đặt xuống: vị chát đắng, quả thực khó nuốt trôi.
Hắn quanh khắp đạo quan một lượt. Khi ánh mắt dừng nơi những đóa hoa trắng cây bồ kết đen, mắt đột nhiên sáng rực. Hắn nhặt chiếc ô Nữ quan bỏ , trực tiếp dọc theo hành lang đình hóng gió, bước nhanh ...
Bởi vì trời đổ mưa, xung quanh đạo quan chẳng hề bóng . Hắn dễ dàng đến gốc cổ thụ trong sân. Cây cổ thụ mọc sát bên tường, nửa hoa rụng xuống sân viện, nửa còn rơi bên ngoài.
Thiếu niên vẻ thích thú lắm. Dưới cơn mưa nặng hạt, những cánh hoa trắng muốt mỏng manh rơi xuống lấm tấm bùn đất. Hắn nhặt lên hai cánh hoa, dường như đang vô cùng say mê, cất giọng trong trẻo ngâm một bài thơ: “Hôm qua cưỡi ngựa quất roi , mưa xuân bước chậm hoa rơi về…”