Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 93:-- Thuần Tình ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:50:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hỏng , đây là đang giận dỗi.
Thôi Cửu Trinh lập tức ngậm miệng, đôi mắt vô tội y, nhưng kìm chút tâm tư nhỏ mọn .
Rõ ràng là cố ý.
Vật lộn lâu, Tạ Phi mới bình thở: “Thôi Cửu Trinh!”
Nghe y gọi , Thôi Cửu Trinh ngẩng mắt, chớp chớp, miệng vẫn mím chặt.
“Ưm?”
Giờ phút thì ngoan .
Tạ Phi thật là, thật là…
“Không !” Y cuối cùng cũng mặt , nữa gương mặt khiến phiền lòng đó.
Nhìn kỹ, còn mang theo chút tủi .
Thôi Cửu Trinh trong lòng ngừng , nhưng cố nhịn.
Nàng sợ rằng nếu thật sự bật , Tạ Phi sẽ thẹn quá hóa giận, bóp c.h.ế.t nàng mất.
“Khụ khụ!” Thôi Cửu Trinh mím môi, : “Tạ Phi?”
Tạ Phi đáp lời nàng.
Thôi Cửu Trinh lay lay tay , “Nhị ca ca?”
“Ca ca?”
Thấy khóe mắt khẽ động, Thôi Cửu Trinh liền nở nụ rạng rỡ, khi kịp phòng , nàng ôm chặt lấy eo , kiễng chân đặt một nụ hôn lên má .
Mềm mại, thơm tho.
“Ca ca đừng giận nữa, ừm?” Nàng tít mắt .
Một bầu bất mãn và xao động trong lòng Tạ Phi đều nụ hôn xoa dịu, khẽ nhắm mắt .
Thôi , còn đây?
Ai bảo đem lòng yêu thích một tiểu yêu tinh quấn thế .
“Chẳng quản sự sắp đến , còn buông ?” Tạ Phi lạnh mặt .
Dù vẻ mặt vẫn hờ hững, nhưng Thôi Cửu Trinh dỗ ngọt .
Nàng luyến tiếc buông tay, “Vậy ca ca giận nhé.”
Tạ Phi liếc nàng một cái, “Ta nào dám giận Thôi đại tiểu thư.”
Thôi Cửu Trinh nín , xem cái vẻ cứng đầu , “Ca ca bụng, trêu chọc nữa, sai ? Chàng tha thứ cho nhé?”
Màn nhận , thể thiếu vẻ nũng nịu duyên.
Tạ Phi mặt mày bình tĩnh, chỉ là môi mím chặt hơn, bất đắc dĩ đỡ đang quấn lấy đẩy .
“Đừng chậm trễ việc!” Hắn hờ hững .
Thôi Cửu Trinh thấy , gật đầu, quả nhiên còn sớm nữa.
Nhìn Tạ Phi rời , trong lòng nàng chút tiếc nuối.
Nàng thật sự vẫn trêu chọc đủ!
Ai thể ngờ , một công tử thế gia như Tạ Phi, thường ngày luôn cao quý lạnh lùng, tựa như gì lọt mắt.
Khi trêu chọc, thuần khiết đáng yêu đến ?
Cứ như một chú mèo Ba Tư trắng muốt.
Thôi Cửu Trinh hồi vị một lát trong lòng, lúc mới vẫy tay, bảo Ngọc Yên dẫn mấy vị quản sự .
Lần nàng triệu kiến là các quản sự của trang viên và cửa hiệu của .
Sau mấy tháng quản lý, nàng phát hiện các khoản thu nhập đều như ý.
Mấy cửa hiệu rõ ràng vị trí , mấy khoản thu? Chỉ trang viên là tạm .
Mèo Dịch Truyện
Vấn đề , khi gặp mấy vị quản sự, nàng liền hỏi .
Một trong đó : “Bẩm đại tiểu thư, cửa hiệu của chúng tuy địa thế , nhưng cùng một con phố với Kỳ Lân Các, một con phố chuyên bán trang sức, thể sánh với ?”
Thêm đó, kiểu dáng cũ kỹ, chỉ những gia đình bình thường thỉnh thoảng mới đến đây lựa chọn mua vài món đồ nhỏ.
Còn những gia đình thật sự giàu , họ thể để mắt tới chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-93-thuan-tinh.html.]
Nếu là bình thường, e rằng sớm sang nhượng cửa hiệu , chỉ những gia đình như Thôi gia, mới còn sức lực để cầm cự.
Thôi Cửu Trinh xong, trong lòng hiểu rõ.
Nàng vị lão giả tóc điểm bạc, dáng tròn trịa, mặc một chiếc trường bào màu nâu đậm, đội khăn che đầu, lông mày cong cong hiền từ, mặt mày u sầu.
Chợt nghĩ một lát, nàng liền nhớ , Triệu quản sự, là quản lý mảng trang sức trong của hồi môn của mẫu nguyên chủ.
Người đáng tin cậy, nếu thì đây Thôi Tuân kiểm tra một lượt sớm loại bỏ .
Nàng hỏi: “Có mang mẫu mã đến , để xem qua.”
Triệu quản sự vội vàng gật đầu, những quyển sổ đều là vật tùy , rút một quyển từ hai quyển kẹp trong tay dâng lên.
Thôi Cửu Trinh nhận lấy, lật qua loa, lông mày nhíu .
Những mẫu mã đừng khác, ngay cả nàng cũng mắt!
Kiểu dáng đơn điệu thì chớ, còn sáo rỗng, trâm cài bướm vàng ròng của bao lâu cũng , chẳng chút điểm xuyến nào.
Ngay cả kẻ trọc phú cũng chắc để mắt tới, dù thì cũng học cách ăn diện thanh lịch .
Nàng lật thêm vài trang, thấy kiểu dáng hoa lá, thì là đuôi én đơn điệu, chung là thật sự đặc sắc gì.
Đặt quyển album ảnh xuống, nàng Triệu quản sự, “Chuyện ghi nhớ, ba ngày ngươi đích đến một chuyến, sẽ đưa cho ngươi một tập album ảnh.”
Triệu quản sự sững sờ, “Ngài đưa?”
“ , ở đây tập album, chỉ là các ngươi thể .”
“Nếu album ảnh, chuyện dễ .” Lông mày Triệu quản sự vẫn giãn , “Những thợ chế tác mẫu mã cũng là thợ già mấy chục năm , tay nghề vẫn coi như .”
Thôi Cửu Trinh gật đầu, thì thử xem ! Nếu , nàng sẽ tìm thợ thủ công khác.
Nói tóm , cửa hiệu nàng thể từ bỏ, thì sẽ thu lợi kếch xù.
Còn nếu ư?
Nàng tạm thời nghĩ tới vấn đề .
Giải quyết xong chuyện của Triệu quản sự, nàng hỏi ba khác, lượt là cửa hiệu thư họa, cửa hiệu phấn thơm, và cửa hiệu đồ gốm sứ.
Mấy cửa hiệu đều vấn đề, cửa hiệu thư họa thì bình thường, chỉ nhiều học tử nghèo đến mượn sách, mua sách.
Cửa hiệu phấn thơm khá hơn một chút, phong khí đương thời cởi mở hơn, trang điểm cũng nhiều hơn, tự nhiên cũng tạm .
Còn về cửa hiệu đồ gốm sứ, nàng thực sự chút đau đầu.
Cái nàng hiểu chút nào!
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của vị quản sự cuối cùng, Thôi Cửu Trinh chỉ thể tỏ vẻ trấn tĩnh, “Vu quản sự cứ yên tâm, sẽ suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, sẽ thông báo cho ngươi .”
Nghe nàng , Vu quản sự mới yên tâm đôi chút.
Mấy vị quản sự giao sổ sách, đợi một tiếng rưỡi mới lượt rời .
Sau khi để Ngọc Yên tiễn nhóm , Thôi Cửu Trinh trải dài chiếc ghế trường kỷ.
Thật mệt!
Đặc biệt là tự quản lý công việc, cái gì cũng bận tâm.
Nàng nghĩ, nên ngoài xem xét mấy cửa hiệu mới đưa phương án cụ thể ?
Không lâu , Ngọc Yên trở về, cùng với Hồ ma ma, thấy nàng, Thôi Cửu Trinh nhướng mày.
Nàng ở đây tạm thời điều động khác đến hầu hạ, vì cũng gì kiêng dè, Hồ ma ma trực tiếp : “Đại tiểu thư, Chu ma ma hôm nay lấy cớ t.h.u.ố.c của phu nhân chăm sóc , bộ hầu và đầu bếp của đại phòng bếp.”
“Thay bộ ư?” Thôi Cửu Trinh suy nghĩ, khóe môi khẽ cong lên, “Bà thật cũng chẳng liên quan gì đến chúng .”
Dù thì bây giờ nàng cũng ăn đồ ăn do đại phòng bếp , lão thái gia ở đây cái gì cũng , đủ cho nàng ăn .
Chỉ là, Chu ma ma đột nhiên động thái , khiến xem rốt cuộc bà đang bày trò gì.
“Những xuống ?”
“Bẩm đại tiểu thư, những hầu sinh trong nhà đều phái đến nơi khác, còn mấy vị đầu bếp vốn là mua về, bây giờ chắc là môi giới hầu dẫn .”
“Ồ?”
Thôi Cửu Trinh gõ ngón tay lên mặt bàn sơn đen đặt ghế trường kỷ, “Ngọc Yên, ngươi hỏi tổ phụ xin mấy , chặn đám môi giới hầu , mấy đó, .”
Ngọc Yên cúi đáp lời.
Hồ ma ma nhân cơ hội đ.á.n.h giá Thôi Cửu Trinh, trong lòng vui mừng.
Nàng chỉ cần nhắc một chút, đại tiểu thư liền hiểu ý.