Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 89:-- Kinh Động ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:49:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Ôn thị giường động đậy mí mắt, đó từ từ mở mắt .

 

Nàng với khuôn mặt trắng bệch, yếu ớt , “Mẫu tin con, Trinh nhi ở đây, nhất định thể lo liệu thỏa.”

 

Thấy Thôi Cửu Trinh hề bất ngờ việc nàng tỉnh , lòng Ôn thị càng thêm nặng trĩu.

 

“Nếu mẫu , Cửu Trinh đành dám từ chối. Về nếu điều gì mạo phạm, mẫu đừng trách nhé.”

 

Nàng liếc Chu ma ma đang hầu hạ bên cạnh.

 

“Đó là đương nhiên.”

 

Ôn thị cũng thuận theo ánh mắt của nàng qua, giải thích: “Đây là Chu ma ma bên cạnh , Lý ma ma, đều là bà giúp lo liệu việc nhà. Hiện giờ con bên cạnh cũng ai giúp đỡ, cứ để bà theo con !”

 

Thôi Cửu Trinh từ chối, “Theo con thì cần thiết, tổ phụ bảo con dọn đến Đông Uyển. Mẫu cũng , Đông Uyển ai cũng thể , Chu ma ma theo con e là nhiều bất tiện.”

 

Nghe nàng , Ôn thị nhíu mày, bờ môi tái nhợt mím , “Sao dọn Đông Uyển , lẽ nào Ngô Đồng Uyển ở ?”

 

“Không chuyện đó, chỉ là tổ phụ tuổi cao, con ở bên cạnh nhiều hơn mà thôi.”

 

Thôi Cửu Trinh dậy, “Chu ma ma từng giúp quản lý việc nhà đây, cứ để bà theo Hồ ma ma , dù rời phủ nhiều năm, nhiều chuyện cũng đổi .”

 

Chu ma ma , ngẩng đầu nàng, đôi mắt đen sâu thẳm chút gợn sóng.

 

Chỉ bà đáp: “Nô tỳ tuân mệnh!”

 

Cứng nhắc nghiêm nghị, Thôi Cửu Trinh thích loại , liền khẽ gật đầu, với Ôn thị: “Mẫu hãy nghỉ ngơi cho , chắc hẳn phụ tỉnh , nhất định cũng sẽ vui mừng.”

 

Mắt Ôn thị lóe lên, dịu dàng : “Được, đành phiền con .”

 

Thôi Cửu Trinh cúi hành lễ, rời .

 

Ngọc Yên theo nàng, chút hiểu, “Tiểu thư, đồng ý, Chu ma ma đó .”

 

“Ta đồng ý, các nàng còn những cách khác, lẽ nào từng một đối phó với các nàng ? Chi bằng tay , nắm giữ tiên cơ.”

 

Nhớ đến Chu ma ma, Thôi Cửu Trinh nhíu mày, luôn cảm thấy thoải mái.

 

Trở về Ngô Đồng Uyển, nàng thấy đồ dùng thường ngày đều dọn gần hết, liền chuẩn từ nay về sẽ ngủ Đông Uyển.

 

Những thứ còn , cứ để từ từ dọn dẹp.

 

Ở một bên khác, Từ thị trở về Ôn gia sắc mặt .

 

Nàng Ôn Di, cố nén mấy , rốt cuộc vẫn nỡ lời nặng nề, “Ta con và đứa bé Cửu Trinh mấy thiết, cũng miễn cưỡng con, nhưng mà, Nguyên Thục thì con cũng đừng qua nữa.”

 

“Mẫu ?” Ôn Di đồng tình, “Chuyện đó rõ ràng là của tên Vương Diễn , trách Nguyên Thục .”

 

Từ thị giận dứt, “Chỉ con tin thôi, tóm phép qua với nó nữa, nếu phát hiện , khi con xuất giá thì đừng hòng bước chân khỏi phủ.”

 

Nói đoạn, : “Còn ca ca con nữa, đừng tưởng các con đang giở trò gì, con bảo nó sớm dứt bỏ ý định đó cho .”

 

Từ thị phất tay áo bỏ .

 

Ôn Di bất mãn bĩu môi, đây là đang giở tính khí gì chứ!

 

Ai chọc giận nàng ?

 

Nghĩ thì nghĩ , nhưng nàng vẫn lo cho ca ca , hỏi thăm mới về phủ ngoài .

 

Một đêm về, đến ngày hôm , Ôn gia nhận tin tức, Ôn Kỵ và Trương công tử xảy xô xát ngay phố, vì sự việc ồn ào quá lớn, Cẩm y vệ bắt giữ.

 

Nghe đến Cẩm y vệ, nhà họ Ôn đều cảm thấy lạnh buốt trong lòng.

 

Ôn lão gia hỏi báo tin: “Trương công tử, là vị công tử nào?”

 

“Là Trương Cảnh, cháu trai của Hoàng hậu nương nương.”

 

Nghe , Từ thị tối sầm mắt, suýt chút nữa vững.

 

26. “Làm , vướng tên khốn đó?”

 

Ai mà , Trương Hoàng hậu nổi tiếng che chở nhà, nhà họ Trương cũng là những kẻ khó dây nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-89-kinh-dong.html.]

Mèo Dịch Truyện

Dù các triều thần đàn hặc mấy , nhưng mỗi chỉ cần Trương Hoàng hậu nhỏ vài giọt lệ mặt Hoàng thượng, thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa .

 

Ôn gia thể chống họ?

 

“Lão gia, mau xem Kỵ ca nhi thế nào ! Rơi tay Cẩm y vệ, thật sự lo lắng quá!”

 

Từ thị đến hai mắt đỏ hoe, Ôn lão gia tự nhiên hiểu rõ, sai thưởng cho kẻ báo tin, y phục ngoài.

 

Ông chỉ là một Viên ngoại lang phẩm cấp ngũ phẩm, đến Vệ sở cầu kiến Mưu Bân, mà ngay cả cửa cũng .

 

Bất đắc dĩ, đành đổi hướng đến Thôi gia.

 

Thôi Tuân, nhốt ngoài cửa, đang cảm thấy vô cùng phiền muộn, đại cữu ca nhà họ Ôn đến, chút kỳ lạ.

 

Đợi gặp , thấy vẻ mặt ông lo lắng, bèn hỏi: “Có chuyện gì , trưởng bất an như thế?”

 

Hắn giơ tay, mời ông xuống ghế cao.

 

Ôn lão gia lau mồ hôi, kể sự việc, xong, Thôi Tuân nhíu mày.

 

“Sao đối đầu với tên khốn đó, còn kinh động đến Cẩm y vệ.”

 

“Văn Sơn, hiền giúp trưởng một phen. Kỵ ca nhi tuy nghịch ngợm đôi chút, nhưng bao giờ là chủ động gây chuyện.”

 

“Huynh trưởng đừng sốt ruột, cứ cầm danh của , e rằng Cẩm y vệ sẽ cho xem , đợi gặp , hãy hỏi rõ ngọn ngành.”

 

Ôn lão gia thật mặt, nhưng hết lời, bản cũng tiện yêu cầu thêm gì khác.

 

Chỉ đành chấp thuận.

 

May mắn , Vệ sở nể mặt.

 

Ông ngục, dàn xếp một phen, thấy Ôn Kỵ lành lặn chút tổn hại, trái tim cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

 

Cách song sắt nhà lao, ông vẫn thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc , quả thực giận đến thể kiềm chế.

 

“Gan ngươi ngày càng lớn , mấy năm nay chiều chuộng ngươi đến mức trời cao đất rộng, ngay cả Trương gia cũng dám chọc?”

 

Ôn Kỵ ngẩng mắt ông một cái, khuôn mặt sưng tím chút biểu cảm nào.

 

Hắn : “Đây là chuyện của con, phụ cần quản con.”

 

Huống hồ cũng thiệt, với cái hình của Trương Cảnh, đ.á.n.h một trận, ít nhất cũng gãy hai cái xương sườn.

 

Nhắc đến , ánh mắt Ôn Kỵ lạnh .

 

Ôn lão gia tức đến nghẹn, đứa nghịch tử !

 

“Không quản ngươi? Ngươi nhẹ nhàng thật đó, xảy chuyện như , ngươi nghĩ Ôn gia thoát khỏi trách nhiệm ? Ta và mẫu ngươi thể yên ?”

 

Ôn Kỵ khựng , mím chặt môi.

 

Nếu cách song sắt nhà lao, Ôn lão gia quả thực bóp c.h.ế.t đứa con cho .

 

Đồ gây phiền phức.

 

“Ngươi cho xem, rốt cuộc là vì mà ngươi đ.á.n.h với , còn gây náo động lớn đến ?”

 

Ôn Kỵ trầm mặc.

 

“Ngươi rốt cuộc ?” Ôn lão gia khuyên nhủ , “Chẳng lẽ thật sự lấy mạng phụ và mẫu ngươi?”

 

Ôn Kỵ khẽ động môi: “Chuyện đều là quyết định của con, phụ đừng hỏi nữa. Nếu liên lụy đến Ôn gia, cứ vứt bỏ con !”

 

“Ngươi, ngươi đúng là chọc tức c.h.ế.t mà.” Ôn lão gia giận thể biến sắt thành thép.

 

“Được, ngươi đúng ! Ta xem ngươi thể giấu cả đời , đợi điều tra rõ nguyên do, sẽ đến thu thập ngươi.”

 

Ôn lão gia phất tay áo bỏ , thấy con trai thiếu tay thiếu chân, ông cũng yên tâm.

 

Giờ điều quan trọng là để Trương gia nguôi giận.

 

đợi ông dẫn Từ thị mang theo hậu lễ đến Trương gia cầu kiến, ngay cả cửa cũng thèm mở.

 

Từ thị hai ngày nay đến hai mắt đỏ hoe sưng vù, dù trang điểm cũng che giấu vẻ tiều tụy.

 

Nàng cầu xin Ôn lão gia: “Hay là cầu Thôi gia ! Chuyện đều là do hai cô nương nhà , Kỵ ca nhi cũng vì các nàng mới đ.á.n.h Trương Cảnh, chẳng lẽ Thôi gia cứ yên đoái hoài ?”

 

 

Loading...