Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 72:-- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:49:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

"Chuyện vốn từ lâu, thể là thông suốt." Nàng Tạ phu nhân: "Còn đa tạ , giúp một việc lớn."

 

Nếu , một chuyện nàng còn tốn công sức.

 

Tạ phu nhân nhướng mày, trêu chọc: "Chỉ tạ thôi ?"

 

Thôi Cửu Trinh hiểu, mặt , dám bà, gò má tái nhợt dường như cũng ửng thêm một vệt hồng.

 

"Khụ khụ, còn nhị công tử nữa..."

 

Nếu Tạ Phi ở đây, dù đang bệnh nàng cũng thể trêu chọc vài câu, nhưng mặt là mẫu của .

 

Nàng ít nhiều cũng chút ngượng ngùng.

 

Nghe điều , Tạ phu nhân còn trêu chọc nàng nữa, liếc mắt phía : "Tạ tạ, chi bằng tự thì hơn."

 

Nói , bà : "Ta xem nha đầu Ngọc Yên sắc t.h.u.ố.c xong ."

 

Lời dứt, bà dậy nhường chỗ.

 

Thôi Cửu Trinh lúc mới thấy phía bà, kinh ngạc, nhưng ánh mắt hề né tránh, mà thẳng .

 

Trong đầu nàng thoáng qua vài cảnh tượng trong hồ, cuối cùng dừng ở khoảnh khắc thì thầm bảo nàng cố gắng lên trong ánh đèn mờ ảo.

 

Nếu lúc đầu nàng đối với Tạ Phi là say mê nhan sắc, đó là thích, thì khoảnh khắc vươn tay về phía , nàng thực sự yêu .

 

Nàng sở hữu, bên cạnh chỉ , cùng lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần nghĩ đến, lòng liền tràn đầy vui sướng.

 

Tạ Phi vén áo xuống chiếc ghế gấm, ánh mắt chuyên chú nàng. Thôi Cửu Trinh bĩu môi: "Sắc mặt hẳn là khó coi ?"

 

Hắn khẽ : "Đại cô nương dung mạo tuyệt sắc, ai thể sánh bằng nàng."

 

Thôi Cửu Trinh hài lòng, trong lòng ngọt ngào đến mức bay bổng.

 

Mắt nàng sáng lên vài phần: "Hóa nhị công tử, tựa tiên nhân hạ phàm như , cũng lời để dỗ nha!"

 

"Tạ mỗ cũng là !"

 

"Không, trong mắt , là vầng trăng trời, thể ngắm nhưng khó chạm tới."

 

Tạ Phi ngạc nhiên, dường như ngờ nàng miêu tả như , nhất thời chút dở dở .

 

"Thế nhưng, chính vì khó chạm tới, bất khả mạo phạm, mới kéo xuống, ôm lòng."

 

Thôi Cửu Trinh , ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Như , sẽ còn cao thể với tới, cô đơn lẻ loi nữa."

 

Tựa hồ ngờ nàng , Tạ Phi sững sờ, khoảnh khắc , chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên lấp đầy bởi điều gì đó, cuồng loạn đập ngừng.

 

Chàng siết chặt vạt áo, nhắm mắt mới miễn cưỡng nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

 

“Đại cô nương…”

 

“Không thể đổi cách xưng hô khác ?”

 

Thôi Cửu Trinh đáng thương .

 

Tạ Phi yết hầu lăn lộn, thở khẽ run, thốt những lời giấu kín trong lòng.

 

“Trinh Trinh!”

 

Thôi Cửu Trinh lòng khẽ mềm nhũn, thất thần, gay, gay , là cảm giác rung động.

 

Thật khiến khó lòng chịu nổi.

 

Không đợi nàng hồn, Tạ Phi nắm lấy tay nàng, “Nàng nguyện, thê tử nhà họ Tạ của ?”

 

Thôi Cửu Trinh lườm một cái, nhưng giằng tay , khóe môi cong cong, “Nói gì thế! Ta vẫn còn nhỏ!”

 

Tạ Phi hiểu ý, ánh mắt ôn nhu, sâu lắng.

 

Chàng quả thực lớn hơn nàng đôi chút, nhưng, đợi !

 

“Hừm…”

 

Tạ phu nhân bước , phía là Ngọc Yên đang bưng thuốc, thấy Thôi Cửu Trinh, vành mắt Tạ phu nhân liền đỏ hoe.

 

Tạ Phi động đậy, bàn tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thôi Cửu Trinh, cho nàng giằng .

 

“Đưa cho !” Chàng nhàn nhạt .

 

Ngọc Yên cung kính đặt bát t.h.u.ố.c lên cái kỷ bên cạnh, đó nhanh chóng liếc một cái, lùi về phía , thu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-72.html.]

Thôi Cửu Trinh sự chăm sóc của Tạ Phi uống xong thuốc, thể hương vị thật khó tả.

 

Muốn nôn, nhưng nín nhịn, thể phá hỏng hình tượng.

 

Tạ Phi khẽ nhếch môi, liếc Ngọc Yên, nàng hiểu lĩnh hội ý, vội vã lấy một cái hũ nhỏ bằng lòng bàn tay mang đến, cẩn thận đưa lên.

 

Thôi Cửu Trinh thấy mừng rỡ, “Đây là mứt của ông nội ? Sao ?”

 

Đương nhiên là sai tiện tay lấy đến, lời , chỉ đưa cho nàng, giúp nàng xua vị đắng trong miệng.

 

“Phu nhân!” Bích Châu bước , khe khẽ vài câu tai Tạ phu nhân.

 

Tạ phu nhân nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, “Hắn đến gì?”

 

Giọng hề hạ thấp, Thôi Cửu Trinh đảo mắt, “Là ai?”

 

“Hừ! Còn thể là ai khác, thằng nhóc nhà họ Vương đó thôi.” Tạ phu nhân khinh thường, “Đang ở ngoài kìa! Nói là thăm hỏi, nàng cho ?”

 

Tạ Phi gì, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm Thôi Cửu Trinh.

 

Thôi Cửu Trinh vội vàng lắc đầu.

 

Cho ư?

 

Đùa gì thế, nàng mới giữ chặt lấy đang ở ngay đây!

 

“Phu nhân cứ từ chối là ! Ta gặp .”

 

Sắc mặt Tạ Phi dịu , đích đút cho nàng một viên mứt.

 

Thôi Cửu Trinh thỏa mãn nheo mắt, quả nhiên, nam nhân cũng cần dỗ dành mà!

 

Bên ngoài, Tạ phu nhân từ chối Vương Diễn, vốn dĩ chỉ là qua loa chiếu lệ, cũng ý định nhất định gặp .

 

Trong lòng vướng bận Thôi Nguyên Thục, bởi rời cũng dứt khoát.

 

Tạ phu nhân thấy , trong lòng lạnh.

 

Trông thì vẻ đàng hoàng, chuyện của ?

 

Nàng hạ giọng dặn dò Bích Châu, “Đi phái hai canh chừng, đặc biệt là phía Thôi nhị cô nương.”

 

Bích Châu nhận lệnh, lập tức .

 

Vương Diễn rời hề , trong lòng vẫn lo lắng cho Thôi Nguyên Thục, bởi để mẫu đến thăm, vẫn yên tâm, đích tới đó.

 

Còn về sống c.h.ế.t của Thôi Cửu Trinh, hề để tâm.

 

Tìm cơ hội, sự dẫn dắt của Cúc Diệp, bước viện.

 

Thôi Nguyên Thục thích ngoài hầu hạ, Ôn thị trông nom, bởi trong viện đều là nhà, hành sự cũng tiện lợi hơn nhiều.

 

Vừa phòng thấy bóng dáng dựa đầu giường, sắc mặt trắng bệch yếu ớt, khiến thương xót.

 

Vương Diễn bước nhanh tới, đau lòng : “Sao thành thế , là nàng kéo xuống ?”

 

Thôi Nguyên Thục vành mắt đỏ, c.ắ.n môi : “Diễn ca ca đừng hỏi nữa, là do cẩn thận thôi…”

 

“Con tiện tì độc ác !” Vương Diễn sắc mặt lạnh lùng, “Muội cần nàng giải thích, sớm nàng là kẻ an phận, ngờ âm độc đến , đối với cả ruột thịt của cũng thể tay độc ác thế .”

 

Vừa , nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, áy náy : “Khiến chịu ủy khuất , yên tâm, sẽ hủy bỏ hôn sự , loại âm độc như , xứng bước cửa lớn Vương gia .”

 

Thôi Nguyên Thục rơi lệ, ánh mắt đầy bi thương, “Diễn ca ca, bây giờ bên ngoài còn đồn là cố ý , thật sự trăm miệng cũng khó bề phân trần.”

 

Mèo Dịch Truyện

“Người ngoài quan tâm chi, dù tin .”

 

“Diễn ca ca trách ?”

 

“Nàng ngốc, trách nàng điều gì chứ?”

 

Vương Diễn lắc đầu, ôm nàng lòng.

 

Hắn quyết tâm, nhất định hủy hôn sự khi ông nội về kinh.

 

Chuyện là một cơ hội, Thôi Cửu Trinh đố kỵ ruột, kéo nàng xuống nước, từ đó thể thấy tâm cơ của nàng sâu sắc và độc ác đến nhường nào.

 

Người như , hủy hôn cũng là điều thể trách .

 

Vương gia sẽ một nàng dâu như .

 

Hơn nữa, nàng hiện giờ thương đến tâm phế, ngay cả thái y cũng khó chữa trị, cũng lợi cho việc sinh con.

 

Có tầng , hủy hôn cũng là nàng tự tự chịu.

 

Thôi Nguyên Thục tựa lòng , khóe môi khẽ nhếch, nắm chặt lấy tay áo , : “Đại tỷ tỷ tỉnh chỉ sợ sẽ trách đẩy nàng xuống, ngoài ai cũng ôm lòng hiểm độc, Diễn ca ca, khổ quá…”

 

 

Loading...