Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 71:-- Do Số Mệnh ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:49:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà nếu Thôi Cửu Trinh rơi xuống nước, thì còn gì bằng, theo nàng , vị đại tỷ tỷ của cực kỳ sợ nước.
Rơi xuống, dù c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng.
Chỉ là điều sơ suất duy nhất là cũng rơi xuống, nhưng nàng lúc đó nghĩ, đây lẽ là một cơ hội.
Dù Thôi Cửu Trinh c.h.ế.t, cũng sẽ ai nghi ngờ đến nàng , dù nàng cũng là liên lụy.
Chỉ tiếc là, để nàng thoát .
“Chuyện con hồ, nàng thể ?” Ôn thị khẩy, “Đợi nàng tỉnh , tất nhiên sẽ một trận truy cứu, con nên thế nào chứ?”
Thôi Nguyên Thục gật đầu, “Nữ nhi hiểu.”
Nàng bơi, kéo xuống nước, chẳng qua là hoảng sợ, nên mới bám lấy Thôi Cửu Trinh.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy lúc đó hồ chút kỳ lạ, chẳng lẽ, Thôi Cửu Trinh học bơi?
Nàng khả năng , Ôn thị trầm ngâm một lát, lắc đầu, “Ta từng nàng học bơi từ khi nào.”
Mấy năm nay đều là nàng quản lý hậu trạch, chuyện của Thôi Cửu Trinh thể nào nàng .
Nghĩ thì chỉ thể là chuyện lúc lão phu nhân còn sống, khi nàng cũng ít khi hỏi han Thôi Cửu Trinh, nếu nàng bơi, cũng chỉ thể là học từ .
Nghĩ đến đây, Ôn thị liếc Thôi Nguyên Thục, “Chuyện con bơi, tuyệt đối tiết lộ.”
“Nữ nhi hiểu rõ .” Dù , nàng cũng hiểu.
Đêm đến, viện của Thôi Cửu Trinh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, nha bà tử bận rộn.
Tạ phu nhân và Tạ Phi chờ thái y bắt mạch, trong phòng tĩnh lặng, ngoại trừ giường thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, đều nín thở.
Một lát , Nhậm thái y thu tay , Tạ phu nhân vội hỏi: “Thế nào, thể đại cô nương ?”
Nhậm thái y gật đầu, lắc đầu, “Hơi tổn thương tâm phế, nhưng cũng khó chữa, chỉ cần tĩnh dưỡng thật .”
Nghe , Tạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, chữa là , chữa là .
Chẳng qua là điều dưỡng thôi, trong kho của nàng nhiều đồ , lát nữa sẽ lấy hết .
Nhậm thái y đang định rời để phương thuốc, Tạ Phi cản ông , “Hửm? Nhị công tử còn việc gì ?”
Ông ngẩng đầu .
Tạ Phi rũ mắt, nhàn nhạt : “Xin mời ngài dịch bước, Dật Trung vài lời với ngài.”
Nhậm thái y là do Thái tử phái đến, tự nhiên sẽ từ chối, trắng thì đều là một “nhà”.
Chân trời lờ mờ hiện sắc trắng, Thôi Tuân vội vàng khoác y phục đến thì thấy Tạ Phi đang ngoài cửa nhiễm một khí lạnh, định thần : “Sao hiền chất ở đây?”
“Dật Trung đến xem gì cần phân phó . Đại tẩu đó về nhà đẻ, phủ thế , sợ rằng mẫu một lo liệu xuể.”
Chàng nâng tay hành lễ .
Mèo Dịch Truyện
Thôi Tuân gật đầu, khẽ nhíu mày, “Là do con gây thêm phiền phức .”
“Thôi thúc phụ khách sáo .” Tạ Phi dẫn ông trong, “Dật Trung cũng lo lắng cho đại cô nương.”
Thôi Tuân gật đầu bừa bãi, trong lòng đều nghĩ đến Thôi Cửu Trinh, căn bản để ý gì.
Vừa thấy Tạ phu nhân đang đút t.h.u.ố.c cho Thôi Cửu Trinh, thấy ông, Tạ phu nhân thở dài, “Nhìn dáng vẻ đáng thương , chịu bao nhiêu tội .”
Thôi Tuân trong lòng giật thót, sang thái y đang lắc đầu thở dài bên , sải bước tới, “Chuyện gì , con thế nào ?”
Nhậm thái y liếc ông, lắc đầu, “Tổn thương tâm phế, e rằng khó mà chữa khỏi! Nếu đêm nay phát sốt thì cũng , nhưng giờ sốt , tình hình càng tệ hơn, chỉ thể phó mặc cho mệnh…”
“Phó mặc cho mệnh là cái gì?” Thôi Tuân trợn mắt nghiến răng, túm lấy cổ áo thái y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-71-do-so-menh.html.]
“Làm, gì? Ngươi mau buông tay, lão hủ chịu nổi ngươi giày vò .”
Thái y sợ hãi vẫy tay, nháy mắt hiệu cho Tạ Phi, cố gắng kiễng chân.
Cái lưng già của lão đây!
Tạ Phi vội vàng tiến lên, “Thôi thúc phụ, bây giờ lúc hoảng loạn, đại cô nương vẫn cần .”
Thôi Tuân hai tay run rẩy, đó siết chặt hơn một chút, ánh mắt thâm trầm thái y, “Dù thế nào, xin ngài hãy chữa khỏi cho con , cần gì, chỉ cần Thôi mỗ , ngài cứ việc mở miệng.”
Nhậm thái y đảo mắt, vỗ vỗ ông, “Vậy, thì thả tay ?”
Hai chân lão còn đang kiễng chạm đất mà!
Thôi Tuân lời buông tay ông .
Nhậm thái y thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi, “Lão hủ cũng chữa ! Chẳng qua là khó chữa mà thôi.”
Thấy sắc mặt Thôi Tuân , ông cũng dám kích thích ông thêm nữa.
Chỉ an ủi : “Lão hủ nhận lệnh của Thái tử điện hạ, tự nhiên sẽ ở đây tận tình chữa trị cho đại cô nương, thời gian còn sớm, Thôi đại nhân vẫn nên mau chóng chầu sớm !”
Thôi Tuân còn tâm trí nào chầu, bên giường một lát, dáng vẻ khó chịu của Thôi Cửu Trinh, trong lòng đau nhói.
Chỉ định hôm nay xin nghỉ về.
Trời sáng rõ, Tạ phu nhân cũng vất vả cả đêm, tuổi nàng cũng còn trẻ, bận rộn một ngày một đêm, chút trụ nổi.
Ngọc Yên thế nàng tiếp nhận công việc, cùng với Bích Châu phái đến hầu hạ cùng bận rộn.
Chuyện của Thôi gia nhanh lan truyền khắp nơi, Vương gia cũng ngày hôm đến thăm hỏi.
Tạ phu nhân bảo Tạ Phi hỏi ý Thôi Tuân, cho .
Người đến thăm Thôi Cửu Trinh là Vương phu nhân, thấy Tạ phu nhân đang chăm sóc, nhất thời chút kinh ngạc.
“Không ngờ ngài đích trông nom, phiền ngài .”
Vương phu nhân khách khí , đang định vươn tay nhận lấy khăn tay lau mặt cho Thôi Cửu Trinh, nhưng đối phương né tránh.
“Có gì phiền toái chứ.” Tạ phu nhân nhàn nhạt : “Đại cô nương ai trông nom, trong phủ chỉ là trưởng bối, lẽ lo liệu.”
Vương phu nhân , liếc Thôi Cửu Trinh sắc mặt , nàng thương nặng đến tâm phổi, liền dám quá gần.
Vì cần đến nàng, cũng đỡ việc.
“Thái y ? Đại cô nương liệu để bệnh căn ? Có chữa chăng?”
Liên tiếp hỏi mấy câu, Tạ phu nhân chút sốt ruột, liếc nàng một cái, thấy nàng cài trâm vàng búi tóc, trang điểm đoan trang, xiêm y tinh xảo lộng lẫy, trong lòng liền vui.
Đến thăm bệnh mà ăn diện thế , đến dự tiệc, thật khiến chướng mắt.
nàng vẫn quên mục đích của , đè nén sự vui trong lòng, nhàn nhạt : “Thái y cũng dám , chỉ thể phó mặc cho trời. Cũng thật đáng thương, sang năm thể xuất giá , xảy chuyện như , thể dưỡng thương .”
Nghe , sắc mặt Vương phu nhân đổi, sang Thôi Cửu Trinh, thần sắc chút phức tạp.
Nhà nào cũng cưới một kẻ bệnh tật về, nếu , cô nương nhà Lưu sớm xuất giá ?
Hiện giờ Thôi Cửu Trinh thế , ngay cả thái y cũng thể chữa khỏi . Nếu chữa khỏi, tổn thương tâm phổi, e rằng ngay cả con cái cũng khó , chẳng sẽ là một gánh nặng ?
Sắc mặt tối sầm, nàng như đống lửa, thốt vài câu thương xót vội vàng rời .
Tạ phu nhân thấy , ném khăn tay xuống, hừ lạnh một tiếng: “Đồ sói mắt trắng, mà bỏ rơi ngươi .”
Người giường mí mắt động đậy, hé mở đôi mắt, giọng khàn khàn: “Cũng trách , khụ khụ… Nếu đổi là khác, cũng sẽ nghĩ như thôi!”
Tạ phu nhân nhướn mày: “Ngươi đúng là minh bạch.”
Thôi Cửu Trinh ho khan một tiếng, đôi môi tái nhợt cong lên, nàng tỉnh dậy sáng nay, ngờ rằng đầu tiên thấy là Tạ phu nhân.