Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 64:-- Chướng mắt ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:49:33
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày Thất Tịch, Thôi Cửu Trinh dẫn Ngọc Yên ngoài, còn Như Vân thì phái việc khác.
Ngọc Yên thấy Như Vân tuổi còn nhỏ, chút yên lòng, "Đại tiểu thư, là cứ để Như Vân trở về, nô tỳ ?"
"Yên tâm, cũng trông cậy nàng gì, để nàng ngoài, bất quá là nàng mang lời đến cho các trưởng của nàng thôi."
Nghe , Ngọc Yên thở phào nhẹ nhõm, "Nô tỳ chỉ sợ Lý ma ma ch.ó cùng rứt giậu, chuyện gì đó."
"Bà giờ cũng tàn phế , còn lo nữa, thể an dưỡng ở biệt trang của Vương gia là phúc khí của bà ."
Ngọc Yên gật đầu, "Cũng tiện cho bà , nhưng mà, đòi ít bạc cũng tệ."
Lý ma ma vẫn luôn ẩn náu ở biệt trang của Vương gia, chuyện ngoài , nhưng nàng vì luôn nhận lệnh của Thôi Cửu Trinh theo dõi, nên rõ.
Ngọc Yên cũng hiểu vì Đại tiểu thư nhà báo chuyện cho lão gia và lão thái gia, đó họ còn phái điều tra.
Chỉ là dấu vết đều xóa sạch, nghĩ càng thấy đáng sợ.
Thì phủ cũng bề ngoài mà sạch sẽ hòa thuận, nhận thức trong những ngày qua, nàng càng khắc sâu, vì cũng càng thêm cẩn trọng.
Vì ngày Thất Tịch, trong thành náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đều thoang thoảng mùi bánh xảo quả.
Đủ kiểu dáng, hương vị khác , khiến hoa cả mắt.
Thái tử trong bộ thường phục xuất hành, cùng Tạ Phi, họ bỏ xe ngựa, bộ đường, chầm chậm tiến về phía .
Giờ còn sớm, cũng vội đến Tạ phủ.
"Cái , cái , đều gói cho ." Thái tử chỉ huy Lưu Cẩn.
Trong ngày lễ, Lưu Cẩn cuối cùng cũng thả nên càng thêm sốt sắng, lệnh liền vội vàng tiến lên trả tiền mua mấy thứ mà chỉ.
Tạ Phi liếc , khóe miệng khẽ cong lên.
Thái tử đến Thôi gia thì béo , nhưng tiểu nội thị gầy ít, bất quá, càng lộ vẻ khắc nghiệt và gian nịnh.
Trên chiếc xe ngựa phía , rèm cửa đột nhiên vén lên, Thôi Cửu Trinh thò đầu , ánh mặt trời chiếu rọi mái tóc đen nhánh của nàng sáng bóng, "Nước đá sắp tan hết , khi nào mới đến nơi đây?"
Nàng kìm mà cằn nhằn.
Đường lớn chen chúc, xe ngựa chậm, từ lúc đầu còn mới lạ ngó khắp nơi, đến giờ nàng chẳng còn bao nhiêu hứng thú.
Có lẽ là buổi tối mới thực sự náo nhiệt, nên ban ngày cũng nhiều chỗ hấp dẫn.
Chỉ là những bán hàng rong bên đường nhiều hơn một chút.
Phải rằng, xe ngựa lắc lư lâu ngày, cũng khó chịu, còn tâm trạng mà những thứ khác.
Tạ Phi tiến vài bước, nghĩ nghĩ, đưa tay kéo Thái tử đang chen chỗ đông .
Hắn : "Giờ khắc cũng sắp đến , thôi."
Nghe lời , Thôi Cửu Trinh rụt trong xe ngựa.
Thái tử bất mãn , "Ta còn dạo đủ ! Nơi vui, chúng đến xem ?"
Tạ Phi theo hướng chỉ, sắc mặt xanh mét.
Cuối cùng nhịn mà quạt cho một cái, "Ngài mới mấy tuổi, nghĩ đến loại nơi đó."
"Loại nơi đó thì ? Thái Tổ chẳng cũng mở nhiều ." Thái tử vẻ mặt tình nguyện, chẳng qua là xem một chút thôi, Tạ càng ngày càng cổ hủ.
"Ai với ngài nơi đó vui?" Tuy về mặt nào đó, nơi đó quả thực là một động tiêu hồn.
Thái tử phồng má, "Chẳng đều ..."
Tạ Phi liếc Lưu Cẩn đang cúi đầu, gì thêm, kéo Thái tử .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-64-chuong-mat.html.]
Thái tử kéo , nhưng trong lòng vẫn từ bỏ, định bụng nhất định tìm cơ hội xem một phen.
Không cho , càng .
Một bên khác, trong xe ngựa cách Thôi Cửu Trinh xa, Thôi Nguyên Thục vẻ mặt phức tạp.
Từ lúc khỏi nhà, nàng Ôn thị nhắc nhở, tự nhiên phận của thiếu niên nhỏ bé , nàng ngờ đương kim Thái tử cùng các nàng, càng ngờ, còn ở nhà lâu đến .
Khó trách Thôi Cửu Trinh ngày ngày ở Đông Uyển, e rằng sớm lấy lòng vị Điện hạ !
Nhìn xung quanh xe ngựa bảo vệ nghiêm ngặt, chừa một khe hở nào.
Bàn tay nắm chặt rèm xe đột nhiên siết , đành từ bỏ kế hoạch ban đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, rèm xe đối diện vén lên, khuôn mặt Thôi Cửu Trinh xuất hiện trong tầm mắt, sắc mặt Thôi Nguyên Thục cứng đờ, liền thu thần sắc : "Tỷ tỷ thường xuyên ngoài, xuống tìm chỗ nào , các tửu lâu cửa tiệm san sát, hôm nay thật náo nhiệt."
Thôi Cửu Trinh khẩy, "Không cần , sợ xuống xe , ."
Nói xong, buông rèm xuống, khiến Thôi Nguyên Thục sắc mặt , cũng còn tâm trạng nữa.
Nàng thực sự, càng ngày càng cảm thấy chướng mắt.
Mèo Dịch Truyện
Chẳng cứ như thì hơn , nàng chọc ghẹo , cũng sẽ giữ chút thể diện cho nàng, dù chuyện của nàng và Vương Diễn thành định cục, sớm còn chỗ cho nàng xen .
Nếu nàng lời hơn một chút, đến lúc đó cũng thể nhờ mẫu chọn cho nàng một mối hôn sự , coi như bồi thường.
, vì cố tình cứ đối nghịch với nàng?
Xe ngựa tăng tốc, khi đến Tạ phủ, vặn cuối giờ Thân, mặt trời trời vẫn lặn về phía Tây.
Trước cửa Tạ phủ nhiều xe ngựa sang trọng, khách đến dự tiệc thực sự ít.
Vừa mới xuống đất, hương thơm ngào ngạt bay đến, thì một nhóm thiếu nữ áo quần tươi , duyên dáng đang kết bạn đến đây.
Tạ Phi dẫn Thái tử và những khác rời , nhóm thiếu nữ cũng sợ hãi mà tiếp cận.
Trong đó một nữ tử hình khá cao tiến đến gần, đ.á.n.h giá Thôi Cửu Trinh một phen, : "Vị chính là Thôi đại cô nương chứ?"
Nàng tự xưng gia môn, Thôi Cửu Trinh gật đầu, hóa là cô nương nhà họ Mã, nàng liền hành lễ.
Những còn cũng tự xưng gia môn, Thôi Cửu Trinh chỉ thấy vây quanh Thôi Nguyên Thục ríu rít ngừng, chút xu hướng cô lập nàng.
Cũng so đo, dù cũng quen , nàng dẫn Ngọc Yên theo sự sắp xếp của chủ nhà mà bước cổng.
“Thôi đại cô nương.” Phía tiếng gọi, Thôi Cửu Trinh đầu , chỉ thấy Mã gia cô nương cùng hai cô nương họ Lưu, họ Lý đang về phía nàng.
“Có việc chi?” Nàng hỏi.
Mã cô nương che miệng : “Thôi đại cô nương đúng là tính tình thẳng thắn, chúng kết bạn đồng hành cùng đại cô nương, cô nương thể nể mặt chăng?”
Thôi Cửu Trinh nhướng mày, dường như cũng nhận thái độ của quá đỗi lạnh lùng cứng nhắc, nàng đ.á.n.h giá ba một lượt.
Mã cô nương tính tình sảng khoái hào phóng, Lý cô nương ôn hòa đáng yêu, Lưu cô nương chút gầy yếu, tuy thoa phấn nhưng vẫn vẻ khí hư, dường như bệnh tật trong .
Nàng nở một nụ , “Vậy thì đa tạ mấy vị , thường ngoài dự tiệc, khó tránh khỏi chỗ thất lễ, mong mấy vị thứ nhiều.”
“Đại cô nương .” Mã cô nương , mấy trao đổi danh tính, xem xét tuổi tác thì Thôi Cửu Trinh là nhỏ nhất, điều khiến nàng kinh ngạc là Lưu cô nương gầy yếu là lớn tuổi nhất.
Mã Cầm và Lý Văn Tĩnh thứ hai.
Có lẽ đoán sự nghi hoặc của nàng, Lưu Tương Uyển dịu giọng : “Thân thể , tuy trông thấp bé gầy yếu, nhưng tuổi tác thì thật sự mười tám .”
Thôi Cửu Trinh ngại ngùng, “Lưu tỷ tỷ thể , còn ngoài mệt nhọc?”
Lời nàng ý gì khác, chỉ đơn thuần là hỏi thăm thôi, rằng chuyện khuê các tiểu thư ngoài gây phiền hà chẳng một hai điểm nhỏ.
Lưu Tương Uyển lắc đầu, thản nhiên : “Ở nhà buồn bực lâu, cũng ngoài xem xem, bằng sợ cơ hội sẽ càng ít hơn…”