Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 54:-- Đề Phòng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:49:23
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta tự nhiên tin .” Thôi Nguyên Thục mặt nở nụ , nhưng nghĩ đến điều gì đó, nàng khẽ nhíu mày.
Nàng c.ắ.n môi : “Diễn ca ca, gần đây những lời đồn đại là ? Nữ tử thật ?”
Nghe nàng nhắc đến chuyện , Vương Diễn chút bực bội, “Chỉ là những lời vô căn cứ thôi, từng hồng nhan tri kỷ nào, ngoài nàng , còn ai khác.”
Cũng hiểu vì , gần đây truyền chuyện cùng hồng nhan tri kỷ nào đó yêu mà , đến việc Thôi gia cự tuyệt cho cửa, ngay cả tổ phụ cũng gửi thư trách mắng hiểu chuyện.
Thật là từng chuyện một đều tệ hại đến cực điểm.
Vương Diễn mày chau trầm uất, cánh tay ôm chặt thêm mấy phần, chỉ trong lòng mới thể cho vài phần an ủi.
Thôi Nguyên Thục yên lòng, nàng quả thực tin Vương Diễn, ít nhất, tin chính .
Trở về phủ, Thôi Nguyên Thục còn kịp bước cổng viện của Ôn thị dẫn .
Trong chính phòng, nàng những lời răn dạy, siết chặt khăn tay.
Nói nàng ăn lỗ mãng, họa từ miệng mà ?
Thôi Nguyên Thục nhạo, nàng chẳng qua chỉ tranh cãi vài câu với Thôi Cửu Trinh, mà tổ phụ và phụ đối đãi với nàng như thế, còn cấm túc nàng để học quy củ.
là thiên vị!
Dựa cái gì, dựa cái gì mà nàng nhượng bộ Thôi Cửu Trinh trong chuyện, đều là đích nữ, tại nàng cứ nền cho nàng ?
Rõ ràng ở cũng hơn nàng mới .
Bình tĩnh xong những lời Ôn thị , Thôi Nguyên Thục im lặng dậy, định rời thì Ôn thị hỏi: “Con ngoài gặp Vương Diễn ?”
Nàng cong môi, giương lên khuôn mặt hiền hòa vô hại, “Thì chứ, chỉ gặp , mà còn chỉ một , vĩnh viễn cưới Thôi Cửu Trinh.”
Ôn thị nhíu mày, “Con đang gì ?”
“Ta tự nhiên , mẫu lựa chọn thế nào? Tố cáo ?”
“Nếu con tự bản lĩnh, sẽ quản con.”
Thôi Nguyên Thục hừ một tiếng, “Người vốn dĩ cũng chẳng quản bao nhiêu.”
Từ nhỏ nàng lớn lên cùng nhũ ma ma, nhũ ma ma rời , thì là Lý ma ma chăm sóc nàng.
Là một , Ôn thị vĩnh viễn chỉ tụng kinh niệm Phật trong Phật đường với mùi đàn hương tan.
Bởi , nàng căm ghét nhất mùi đàn hương.
Ôn thị nhận sự oán giận của nàng, nhưng bà quá bận tâm.
“Lý ma ma con an trí ở ? Tỷ tỷ con dường như đang thăm dò, nhất nên cẩn thận một chút.” Bà đột nhiên .
Thôi Nguyên Thục chút kinh ngạc, nhưng giấu giếm bà, “Ta để Diễn ca ca đón .”
Ôn thị khẽ động tâm tư, nhớ đến tin tức nhận từ phía , “Vết thương của Lý ma ma lành hẳn ?”
“Tuy lành, nhưng để di chứng, hai chân còn linh hoạt nữa.”
“Nếu , thì đưa nàng về quê tĩnh dưỡng !”
Thôi Nguyên Thục nhíu mày, “Lý ma ma hành động bất tiện, đưa về quê thể sống .”
Mèo Dịch Truyện
“Cứ phái thêm vài hầu hạ là , cứ để ở chỗ Vương Diễn mãi cũng là cách.”
Lời của Ôn thị khiến nàng chút d.a.o động, quả thực cứ phiền Vương Diễn mãi , nhưng nàng sợ hạ nhân thô thiển, chăm sóc Lý ma ma đủ tỉ mỉ.
Dù Lý ma ma tật ở chân như , hành động bất tiện, bên cạnh cũng thể thiếu .
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm oán hận Thôi Cửu Trinh, đ.á.n.h Lý ma ma thành nông nỗi , quả là độc ác đến cực điểm.
Giờ phái thăm dò, nhất định là ý đồ .
Nghĩ đến đây, Thôi Nguyên Thục trực tiếp : “Chuyện nữ nhi tự quyết định, phiền mẫu lo lắng.”
Ôn thị thấy nàng , sắc mặt bình tĩnh.
Bà phủi phủi tay áo, cụp mắt sang chỗ khác, “Vậy thì về ! Sau cứ ở trong viện mà học quy củ cho , đừng gây chuyện nữa, cũng ít liên lạc với Vương Diễn thôi.”
Ngừng một lát, bà tiếp tục : “Đây là vì cho con.”
Thôi Nguyên Thục ánh mắt thẳng , thấy bà vẫn như thường lệ , chút buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-54-de-phong.html.]
“Phụ đích hạ lệnh, còn thể phản kháng .” Nàng nhạo, nhưng đáp ứng lời dặn dò đó của bà.
Nói xong, nàng phúc một lễ rời .
Ôn thị lúc mới ngẩng mắt bóng lưng nàng.
“Cử theo dõi, hễ tin tức gì về Lý ma ma, lập tức bẩm báo!” Bà khẽ .
Phù Nhi khẽ khuỵu gối, chút nghi hoặc, “Người hà tất trực tiếp lệnh nhị tiểu thư giao , nếu là lời của , nhị tiểu thư sẽ từ chối mới chứ.”
Ôn thị lắc đầu, “Ngươi sai , nếu , nó nhất định sẽ cho.”
Phù Nhi kinh ngạc.
“Không là đứa trẻ hiểu gì cả, nó cũng suy nghĩ riêng của .” Ôn thị đến đây, khẽ .
Nghe xong, Phù Nhi cũng là ý gì , hóa nhị tiểu thư ngay cả mẫu cũng đề phòng !
Có chút cảm khái, rốt cuộc cũng lớn , thế cũng là chuyện chuyện .
Đang nghĩ, Bình Nhi từ Đông Uyển trở về, hành lễ : “Phu nhân!”
Ôn thị gật đầu, “Thế nào ?”
“Người ở Đông Uyển kín như bưng, nô tỳ thăm dò gì.” Bình Nhi , “Tuy nhiên, Đông Uyển phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, dù qua thấy thêm nào, nhưng nô tỳ cảm thấy mười phần thì tám chín phần, suy đoán của là đúng.”
Ôn thị hiểu rõ, trách gì đây lão thái gia cấm cửa viện, trách gì Tạ nhị công tử, vốn là thái tử , xuất hiện trong phủ.
Hóa , là một nhân vật như đến!
Nghĩ đến Thôi Cửu Trinh còn đang dưỡng thương ở Đông Uyển, nghĩ đến Nguyên Thục e rằng vô tình đắc tội với vị quý nhân , trong lòng Ôn thị chút ý vị khó tả.
“Phu nhân, cần dặn dò gì ?” Phù Nhi mạnh dạn hỏi.
Ôn thị hồn, lắc đầu, “Không cần, cứ để chuyện đó !”
Lão thái gia từ đến nay ưa bà, đương nhiên sẽ để bà thường xuyên qua Đông Uyển, dù tiếp cận vị cũng cơ hội.
Trong mắt họ, bà chỉ cần vị trí Thôi phu nhân là .
Nàng khẩy một tiếng, che giấu sự mỉa mai trong mắt.
Lúc , trong Đông Uyển, Thôi Cửu Trinh đang lựa chọn các món ăn do Ôn thị sai mang tới bàn.
Cá say, ngó sen mật, canh thịt trai, quả nhiên đều là những món hợp khẩu vị nàng.
Có điều, canh thịt trai tính hàn, vài ngày nữa nàng sẽ kỳ kinh nguyệt.
Nàng bĩu môi, Thôi Cửu Trinh : “Mang canh sang phòng bên cạnh !”
Như Vân , lập tức rút món canh xuống.
Thôi Cửu Trinh các món khác, “Ngươi Ôn thị tự dưng mang cơm tới cho gì?”
Ngọc Yên còn chớp mắt: “Có lẽ là lo lắng vết thương của , mấy ngày nay khẩu vị chăng!”
“Vậy !” Nàng lẩm bẩm mấy câu, lẽ đúng là nghĩ quá nhiều.
Hai ngày nay chân nàng gần như thể , t.h.u.ố.c mà lão thái gia và Tạ Phi gửi tới thật sự hiệu nghiệm.
Hồi phục nhanh.
Người khỏe , tự nhiên tâm tư cũng bắt đầu hoạt bát hơn.
Bên , Như Vân mang canh tới, Tạ Phi liếc : “Cô nương nhà ngươi thế nào ?”
“Bẩm công tử, cô nương đỡ nhiều , thể .”
“Đi ?”
Tạ Phi mím môi, gật đầu với Như Vân, thấy , nàng cũng cúi cáo lui.
Hắn cầm bức thư tay, do dự một lát, vẫn đặt bút hồi đáp.
Chưa đầy hai ngày, Thôi Cửu Trinh nhận tin tức Ngọc Yên mang về, nàng ngây lâu mới hồn.
“Tạ phu nhân... tới thăm ?” Thôi Cửu Trinh hoảng hốt, nhất thời trong lòng nghĩ cả trăm khả năng.
Nàng chút chột , yên!