Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 5:-- Lui Bước ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:48:28
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đoàn rời khỏi viện về phía thượng phòng, qua hành lang gấp khúc liền thấy bên ngoài thượng phòng, nha bà tử thành một hàng, lẽ chuyện buổi trưa, ánh mắt đều lén lút đ.á.n.h giá Thôi Cửu Trinh.
Nàng lười biếng thèm để tâm đến những ánh mắt đó.
Một bà tử mặc áo khoác lửng hoa văn tròn màu xanh thông, ánh mắt giao một thoáng với Phù nhi đang phía , cúi thấp mắt, vén rèm mời nàng .
"Mời đại tiểu thư!"
Bước chính phòng, tầm mắt Thôi Cửu Trinh tối sầm, ánh mắt lướt qua những vật bày trí tinh giản mà kém phần phong nhã, đến chính sảnh, hành lễ với phu nhân đang ở ghế .
"Cửu Trinh xin thỉnh an mẫu !" Nàng chậm rãi ngước mắt, liếc thấy vạt váy màu tím than, thêu viền mây cuộn bằng chỉ vàng ghế .
Ôn thị rốt cuộc là thế nào?
Trên đường đến nàng vẫn luôn nghĩ, ôn nhu? Lạnh nhạt?
Nói là cận với nguyên chủ, nhưng thấy quan tâm nhiều, cận, nhưng chuyện đều chu đáo.
Là một chu .
Dường như khác nhắc đến cũng luôn một câu như .
"Không cần đa lễ, xuống !" Nghe thấy giọng vẫn còn ôn hòa vang lên, Thôi Cửu Trinh mới ngẩng đầu, rõ bộ dung mạo phu nhân.
Tuổi chừng ngoài ba mươi, lông mày và mắt cực kỳ giống nàng, búi tóc kiểu nghiêng mây, trâm ngọc trắng cài hoa trang sức, khóe môi nhếch lên, càng dung mạo thêm kiều diễm, phong vận uyển chuyển.
Nghe cặp song sinh trông gần như y hệt, đến của nguyên chủ đại khái cũng là như .
Ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, cho đến khi nha dâng đến, Thôi Cửu Trinh mới thu hồi thần sắc.
Nhấp một ngụm , nàng đặt xuống chủ động : "Hôm nay nữ nhi xử lý Lý ma ma bên cạnh , mong mẫu thứ ."
Trong mắt Ôn thị thoáng qua một tia kinh ngạc, nhanh biến mất: "Ta đều , chuyện hôm nay là Lý ma ma , nhị của ngươi cũng theo đó mà hồ đồ, trách ngày thường quá nuông chiều nàng ."
"Sao thể trách mẫu , Lý ma ma trọng dụng, đó là phúc phận của nàng , nhưng ỷ bản sủng ái, âm thầm trái ý mà ức h.i.ế.p chủ tử, đây chính là của nàng ."
Thôi Cửu Trinh để dấu vết mà kéo chủ đề Lý ma ma.
Nghe , sắc mặt Ôn thị đổi, ý nơi khóe môi cũng thấy rõ lắm.
Nàng : “Ngươi đ.á.n.h cũng đ.á.n.h , cơn giận cũng nên nguôi . Với tuổi của Lý ma ma, trận đòn cũng đủ khiến nàng một hai tháng xuống giường nổi. Đợi dưỡng thương xong, sẽ bảo nàng đến xin ngươi, ?”
“Mẫu , loại dám sỉ nhục chủ tử thế , còn giữ ư?” Thôi Cửu Trinh kinh ngạc hỏi.
Ôn thị khẽ mím môi: “Trinh nhi, Lý ma ma dù cũng hầu hạ nhiều năm, việc trong phủ cũng cần nàng giúp đỡ…”
“Nếu mẫu chê, nữ nhi nguyện quán xuyến việc nhà. Vả , Lý ma ma dám khinh thường như , thấy, các sổ sách gửi đến mỗi tháng cũng cần xem xét kỹ lưỡng.”
Thôi Cửu Trinh mỉm nàng .
Ôn thị khẽ nhướng mày, định gì đó, liền thấy Phù nhi bước thỉnh tội, tiến lên ghé tai nhỏ vài câu.
Trong lúc , Phù nhi kín đáo liếc Thôi Cửu Trinh đang bình tĩnh tự nhiên.
Ôn thị phản ứng gì.
Thôi Cửu Trinh, thu hết thần sắc của cả hai mắt, cũng vội, bưng nhấp một ngụm.
“Trinh nhi trưởng thành .” Một lát , Ôn thị : “Ta thật ngờ Lý ma ma vô lễ đến thế.”
“Mẫu thể khỏe, bên cạnh tiện nô lừa dối, đương nhiên thể trách .”
“Ngươi chịu thiệt thòi , chỗ một tòa san hô đỏ, coi như tạm , lát nữa ngươi mang về chơi.”
Dừng một chút, nàng : “Còn về sổ sách, sẽ sai khác mang đến cho ngươi.”
Nhượng bộ một bước, Ôn thị mang theo vài phần thăm dò.
Thôi Cửu Trinh đáp , chỉ : “Mẫu , nữ nhi tuổi tác cũng còn nhỏ, nhà khác cũng đến lúc học cách quán xuyến việc nhà. Vì bên cạnh nhiều tài giỏi, nữ nhi sẽ nhúng tay nữa. Có điều, hồi môn của nương tử…”
Ôn thị đến đây, đầu mày khẽ giật.
“…Ta tự học cách quán xuyến, dù sớm muộn gì cũng giao trả cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-5-lui-buoc.html.]
Thôi Cửu Trinh , cũng bỏ qua khoảnh khắc ngẩn của Ôn thị.
“Nương tử ngươi?” Ôn thị mím môi, cụp mắt xuống, rõ thần sắc.
“Mẫu thấy ? Hay là, hồi môn của nương tử chủ ? Nếu , thể tự bẩm báo với phụ .”
Ôn thị hồn, nhàn nhạt liếc nàng một cái : “Hồi môn của nương tử ngươi ở trong tay ngoại tổ mẫu, mỗi tháng cũng chỉ là chuyển giao sổ sách cho ngươi mà thôi.”
“Thì là , chọn một ngày, nữ nhi vẫn là tự với ngoại tổ mẫu !”
Ôn thị bày tỏ ý kiến.
“Lý ma ma con cái, đuổi cũng , chi bằng nể mặt mẫu , tha cho nàng một .”
Mèo Dịch Truyện
Thôi Cửu Trinh thấy mục đích đạt, cũng còn dồn ép từng bước nữa, dù những việc nàng , cũng gấp trong chốc lát.
“Vì mẫu , nữ nhi dám phản đối, chỉ là nhị sợ rằng vì chuyện hôm nay mà phần bất mãn với .” Thôi Cửu Trinh vẻ do dự.
Ôn thị theo lời nàng: “Thục nhi còn nhỏ, vốn luôn cận với Lý ma ma, gì cũng nên coi là thật, lát nữa sẽ bảo nàng đến xin ngươi.”
“Xin thì cần , đều là tỷ ruột thịt.”
Huống hồ, để Thôi Nguyên Thục và nàng xin , chẳng càng nàng trông như kẻ ức h.i.ế.p ?
Dù là sự thật cũng sai.
Đối với sự từ chối của nàng, Ôn thị thêm lời nào, chỉ là ánh mắt nàng ẩn chứa một tia dò xét.
Thấy , Thôi Cửu Trinh đặt chén xuống, dậy hành lễ: “Nữ nhi còn thỉnh an tổ phụ, hôm nay sẽ quấy rầy nữa.”
Ôn thị cụp mắt, nâng nhẹ cằm tinh xảo, dặn dò bên cạnh: “Đưa đại tiểu thư ngoài.”
Phù nhi đáp lời hành lễ.
Đợi Thôi Cửu Trinh , Ôn thị mới nhíu mày, thất thần hư .
“Mẫu !”
Suy nghĩ đột nhiên cắt ngang.
Ôn thị che giấu thần sắc trong mắt.
Chỉ thấy Thôi Nguyên Thục bất mãn bước từ gian phòng bên cạnh, oán hận liếc hướng Thôi Cửu Trinh rời .
“Người thể cứ thế để nàng , đại phu , vết thương của ma ma hai tháng khỏi …”
“Quy củ của ngươi học đến ?”
Ôn thị lạnh mặt, ánh mắt chạm đến khuôn mặt đối phương, chỉ một thoáng, rời .
“Chuyện của ma ma tự khắc sẽ xử lý.” Nói , nàng thấy đôi mắt Thôi Nguyên Thục ửng đỏ, khẽ dịu giọng.
“Ngươi cứ về viện mà suy nghĩ lầm, hôm nay cãi lời tỷ tỷ ngươi như , nếu để phụ ngươi , sợ rằng khó tránh khỏi một trận răn dạy.”
Thôi Nguyên Thục , càng khó chịu hơn, nàng đỏ hoe mắt, mang theo vài phần chất vấn.
“Mẫu lúc nào cũng tỷ tỷ, tỷ tỷ, từng nghĩ đến ?”
“Ngươi bậy bạ gì đó?” Ôn thị nhíu mày.
Nha Bình nhi đang hầu hạ bên cạnh thấy lập tức khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư, phu nhân đều là vì , ngàn vạn đừng vì ngoài mà giận dỗi phu nhân!”
“Nàng nào nghĩ đến ? Nếu thật sự nghĩ đến , tại còn mặc cho Thôi Cửu Trinh sỉ nhục , sỉ nhục ma ma như ?”
Nói xong, cũng đợi hai thêm gì nữa, cứ thế chạy ngoài.
Bên ngoài là một trận xôn xao.
Bình nhi chút lo lắng: “Phu nhân, nhị tiểu thư thế …”
Ôn thị cụp mắt, nhàn nhạt phủi nếp nhăn tay áo: “Mặc kệ nàng , nếu thật sự vì thế mà loạn lên, cũng là nàng tự bản lĩnh, trách khác!”