Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 446:-- Đòi Nợ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:26:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh bạch Hoàng đế nhà tính cách thế nào, trong cung vốn chẳng gì ngon lành để ăn, giờ thì , trực tiếp bắt bọn họ gặm củ cải khô.
Tạ Phi cũng ngờ thành như , khó hết bằng lời vị Hoàng đế phía đang tươi, buồn bực cúi đầu.
Thôi, cũng chẳng là ăn cơm rau đạm bạc.
Mèo Dịch Truyện
Đợi Đới Nghĩa dọn xong, thỉnh Hoàng đế dời bước, Thái tử và Tạ Phi cùng xuống bàn.
Hoàng đế quả thực khắc ghi sự cần kiệm tận xương tủy, bàn ba món mặn một món canh, một đĩa cá, hai đĩa củ cải khô, bên còn cố ý đặt thêm vài cọng rau xanh để trang trí.
Còn về canh, vẫn là canh rau cải đậu phụ vạn năm đổi, chẳng thấy mấy miếng đậu phụ, ngược là một màu xanh ngắt, thể là thanh đạm đến mức thể thanh đạm hơn.
Thái tử rũ mắt, thực sự khẩu vị.
Món còn chẳng bằng bánh trứng hành ăn buổi sáng, một miếng xuống bụng thơm lừng.
Còn bàn thì ?
Chẳng mùi vị gì.
Nhìn Tạ Phi, sắc mặt như thường, vẫn khiến điều gì.
Hoàng đế để ý sắc mặt của hai , khi động đũa liền bảo họ cũng ăn, “Không cần câu nệ, ở đây cũng chẳng ai khác.”
Lời là với Tạ Phi.
“Vâng, tạ Bệ hạ.” Tạ Phi cầm đũa lên.
Một bữa cơm diễn trong yên lặng. Hoàng đế ăn uống thỏa mãn, đặt bát đũa xuống, đón lấy khăn do Đới Nghĩa đưa tới lau miệng.
“Thế nào, củ cải khô trong cung ngon ?” Hắn tủm tỉm .
Lời thực sự khó , dù điềm tĩnh như Tạ Phi cũng khỏi giật giật mí mắt.
Hắn thở một , : “Bẩm Bệ hạ, thanh giòn ngon miệng, dư vị ngọt ngào.”
“Ừm, tồi!” Hoàng đế khen mắt , lập tức sai Đới Nghĩa lấy một vò đầy để lát nữa mang về phủ cho ăn.
Cũng để các lão nếm thử.
Tạ Phi nghi ngờ gì nhiều, thành tâm tạ ơn.
Cho đến khi Hoàng đế khẽ ho một tiếng, : “Cái … học phí của Thái tử…”
Mí mắt Tạ Phi giật thót, nhớ đến ngày nộp học phí .
Chỉ là màn hôm nay, chút nghi ngờ, “Bệ hạ, sẽ …”
Quỵt nợ chứ?
“Khụ!” Hoàng đế ngắt lời , nghiêm nghị : “Trẫm mấy ngày nay lo nghĩ về nạn lụt, biên cương cũng nhiều nơi bất , tuy đồng lòng hóa giải tai ương, nhưng quốc khố trống rỗng, chư vị đều nên tiết kiệm hết mức thể…”
“Bệ hạ, học phí ?” Tạ Phi giờ đoán điều gì đó, lạnh nhạt hỏi.
Hoàng đế khựng , chút ngại ngùng vò củ cải khô Đới Nghĩa mang tới.
Cứng rắn : “Vật trở về bản chất sơ khai, sánh ngang với sơn hào hải vị, ngươi mang về, cho nếm thử.”
Nói xong, Hoàng đế phất tay, “Đới Nghĩa, tiễn bọn họ ngoài, trẫm bận rộn chính vụ, còn tấu chương phê, nhiều nữa.”
Hắn chắp tay lưng, bước nhanh rời .
Nói thế nào đây!
Thật là khó hết bằng lời.
Tạ Phi im lặng, sang Thái tử, chút hiểu, Bệ hạ là như , nuôi dạy một con như . là hai thái cực!
Thái tử đối với ánh mắt của rõ ý nghĩa, cạy khe răng, may rau cải mắc răng, thật khó chịu.
Trở Tây Các, Hoàng đế nhớ lời Thái tử , chau mày, cuối cùng vẫn nhịn , gọi đến hỏi thăm.
Chuyện tạm thời nhắc tới, đợi Thái tử và Tạ Phi trở về Thôi gia, lão thái gia vẫn trong viện loay hoay với cây cung, hai tay đầy vết mài giũa.
Còn Thôi Cửu Trinh thì một bên nấu , thỉnh thoảng thêm một chén đưa cho lão thái gia giải khát.
Thấy hai trở về, Thôi Cửu Trinh lập tức sáng bừng mắt, quả nhiên là sớm hơn nàng nghĩ.
“Sao trở về nhanh ?” Nàng tiến lên khoác tay Tạ Phi, thấy cầm theo một cái vò trong tay.
“Ố, đây là gì?” Nàng ôm lấy, mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-446-doi-no.html.]
Tạ Phi ngăn cản, “Bệ hạ tặng… ban củ cải khô.”
“Củ cải khô?” Thôi Cửu Trinh kỳ lạ, “Hoàng thượng ban củ cải khô cho chúng gì?”
Thái tử đảo mắt, chen lời, giờ đây quyền phát ngôn.
Để tránh vạ lây đến , còn lén lút chuồn mất, tiện đường túm một Cẩm Y Vệ , dặn dò họ mấy ngày đừng xuất hiện mặt lão thái gia.
Tránh để chướng mắt mà đuổi ngoài.
Cẩm Y Vệ vẻ mặt mờ mịt, nhưng chỉ thể lời, chỉ đợi lát nữa dò hỏi xem rốt cuộc xảy chuyện gì.
Trong sân, lão thái gia nguồn gốc của vò củ cải khô , trầm mặc hồi lâu.
Thôi Cửu Trinh cũng thấy ngại, Hoàng đế chuyện như chứ!
“Tổ phụ, ?” Nàng thấy lão thái gia gì, đành sang Tạ Phi.
Tạ Phi cũng đây là ý gì, lắc đầu.
Một lát , lão thái gia mới mở miệng, “Đi xem xem, trong phủ những việc gì, đừng để bọn họ rảnh rỗi.”
Bọn họ là ai, Thôi Cửu Trinh và Tạ Phi trong lòng đều rõ.
Che giấu ý , nàng : “Vâng, sắp xếp đây.”
Nói xong, nàng bước chân nhanh nhẹn rời , Tạ Phi thì xuống chiếc ghế đẩu nàng .
“Hoàng hậu nương nương đưa Đông cung, chắc là qua năm nay, sẽ sắp xếp để Thái tử lâm hạnh.”
Lão thái gia chau mày, đối với chuyện , dù là trong cung các thế gia đại tộc, đa đều như .
Chỉ là, chọn từ Trương gia, thì .
“Một đám A Đẩu thể đỡ nổi, đang vọng tưởng điều gì!”
Lão thái gia lẩm bẩm lắc đầu.
Câu hai ý, Tạ Phi cụp mắt, thêm gì nữa.
Hắn cây cung còn dang dở đất, nghĩ đến Thái tử, lão thái gia thực sự dụng tâm lương khổ.
Chỉ tiếc rằng…
Ở tiền viện, Lương quản gia nhận mệnh lệnh, tỉ mỉ liệt kê tất cả những việc cần trong phủ.
Đợi đưa đến Tiêu Tương Quán, Tam thái thái cùng Thôi Cửu Trinh bàn bạc.
“Củi trong phủ chúng mỗi tháng đều chuyên môn cung cấp, đến cũng là một khoản chi lớn đó!”
Lương quản gia gật đầu, “Người đưa củi đều là cũ, nhà đó đưa củi cho phủ chúng hơn mười năm .”
“Ồ!” Thôi Cửu Trinh lật xem, “Một gánh củi năm mươi văn tiền?”
Nàng sang Tam thái thái, “Giá củi thực sự cao, tam bá mẫu chi bằng cắt giảm một nửa nguồn cung, những cái khác sẽ sắp xếp.”
Tam thái thái tuy Đông Uyển xảy chuyện gì, nhưng thấy nàng đột nhiên quản việc , cũng phản đối.
“Được, tóm thể để phủ thiếu củi là .”
“Người yên tâm, điểm cam đoan vẫn .”
Thôi Cửu Trinh chọn thêm vài việc, đều là việc nặng, khuân vác thì cũng là đ.á.n.h xe.
Đợi đến khi sắp xếp xuống cho đám Cẩm Y Vệ còn hiểu rõ chuyện gì ở Đông Uyển, thì là ngày thứ hai .
Đột nhiên đổi ca, khiến bọn họ cực kỳ thích nghi .
Trước đây vốn quen chạy đông chạy tây, nay quen an nhàn, đột nhiên bắt bọn họ việc nặng nhọc, khó tránh khỏi chút hụt hẫng.
Trương An xoa xoa tay, Thôi Cửu Trinh đang mặt bọn họ, do dự : “Đại cô nương, trong phủ gần đây bận rộn lắm ?”
“Ồ, cũng tạm thôi! Vẫn như thường lệ.”
“Khụ, ngài cũng rõ, bọn là Cẩm y vệ, chức trách chính là bảo hộ Thái tử điện hạ…”
Những khác phụ họa.
, đúng , bọn là Cẩm y vệ, há kẻ tạp dịch?
Thôi Cửu Trinh gật đầu, “Ta mà!”
“Vậy ngài…” Trương An gượng.