Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 445:-- Dã Tâm ---

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:26:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

“Cùng hầu hạ !” Hắn vuốt cằm, dường như đang cân nhắc.

 

Thấy , hai cô nương càng bỏ qua cơ hội , một trong họ liếc Từ Lệ Tuyết đang im lặng, trong mắt lạnh lẽo, mang chút cảnh cáo.

 

Liền : “Lệ Tuyết còn nhỏ, e rằng vài chuyện hiểu rõ lắm. Điện hạ, Hoàng hậu nương nương dặn dò nghìn vạn , bảo nô tỳ chúng hầu hạ cẩn thận, nô tỳ dám trái lời.”

 

“Ồ…” Thái tử gật đầu, “Nếu là mẫu hậu an bài, thì cùng !”

 

Nghe , hai cô nương chi thứ nhà họ Trương mừng rỡ mặt, khỏi đắc ý liếc Từ Lệ Tuyết.

 

cũng là cùng nhập cung, phong thái há thể để nha đầu chiếm hết?

 

Còn về việc Từ Lệ Tuyết nghĩ gì, ai hỏi đến.

 

Thái tử sẽ lâu, khi phân phó Cốc Đại Dụng sắp xếp xong xuôi, liền định rời . Trước khi , đột nhiên bước đến mặt Từ Lệ Tuyết, nâng cằm nàng lên: “Dáng vẻ của ngươi, cô đỗi yêu thích. Hãy sống , đợi cô trưởng thành…”

 

Từ Lệ Tuyết ngẩng đầu mặt, yết hầu khẽ nuốt, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng.

 

Chỉ thấy ghé sát tai nàng, khe khẽ : “Liền nạp ngươi trắc phi.”

 

Lời dứt, lòng Từ Lệ Tuyết như đồng lô nổ tung, lửa hoa b.ắ.n tung tóe, nóng rực bất thường.

 

Đi kèm với đó, còn một tia dã tâm và d.ụ.c vọng kịp che giấu.

 

Thái tử những điều trong mắt, khóe miệng khẽ cong lên một nụ châm biếm khó nhận .

 

Hắn buông tay, ánh mắt lướt qua hai còn , rời khỏi Đông cung.

 

Cốc Đại Dụng ở đảo mắt , với ba cô nương: “Mấy vị cô nương, để đưa các an trí !”

 

“Đa…”

 

“Vậy thì đa tạ công công.”

 

Lời Từ Lệ Tuyết hai cắt ngang, chỉ thấy hai đó tiến lên chen nàng , với Cốc Đại Dụng: “Sau sẽ phiền công công .”

 

Vừa , liền lấy một cái túi gấm nặng trịch nhét tay .

 

Cốc Đại Dụng xóc xóc, lập tức híp mắt. Sau khi âm thầm nhận lấy, : “Ta dám nhận xưng hô công công, nhưng đều là kẻ hầu hạ điện hạ, chuyện gì, cứ việc tìm .”

 

Hai cô nương họ Trương cong môi, khiêu khích liếc Từ Lệ Tuyết.

 

Thấy , nàng đành cúi đầu, tránh ánh mắt của họ.

 

Cốc Đại Dụng dẫn họ đến chỗ ở xuống sắp xếp những việc khác. Lúc , ba liền hình thành thế đối lập.

 

Hai cô nương họ Trương đương nhiên là cùng một đường. Vốn dĩ họ đối đãi hòa nhã, nhưng hôm nay khiến họ mất mặt.

 

Một đóng cửa, thì kéo Từ Lệ Tuyết đè lên ghế, “Nói, Thái tử điện hạ gì với ngươi? Thành thật khai , nếu Hoàng hậu nương nương mà , ngươi sẽ chuyện để chịu.”

 

Từ Lệ Tuyết trong mắt tối sầm, rụt rè một chút, lắc đầu, “Điện hạ gì, chỉ là khen... khen xinh , bảo sống tiếp…”

 

“Mấy câu cuối cùng là gì?”

 

Một bước tới hỏi, nàng lớn tuổi nhất trong họ, nay gần mười lăm, dung mạo đặc biệt diễm lệ, bởi vì khẽ híp mắt nên thậm chí vài phần khắc nghiệt.

 

Người nàng nhắc đến, cũng ghì c.h.ặ.t t.a.y hơn, siết cánh tay nàng đau nhức.

 

Từ Lệ Tuyết nhịn đau, hai mắt rưng rưng, “Bẩm hai vị tỷ tỷ, thật sự gì nữa, điện hạ thật sự chỉ là bảo nô tỳ sống , đợi trở về.”

 

“Ta tin, nếu chỉ , điện hạ công khai?” Cô nương đang ghì chặt nàng c.ắ.n răng, “Ngươi chẳng qua là tiện tỳ nương tựa Trương gia chúng , dám vọng tưởng trèo lên đầu chúng , dám cả gan quyến rũ điện hạ ngay mặt chúng , quả thật là vô sỉ.”

 

“Ta, … A…”

 

Từ Lệ Tuyết chỉ cảm thấy da đầu đau nhói, một búi tóc khác nắm trong tay, giật mạnh .

 

Nàng đành cố sức ngẩng đầu lên, vì đau, nàng nhăn mặt, đôi mắt đỏ hoe càng thêm đáng thương.

Mèo Dịch Truyện

 

Hai thấy càng thêm khinh bỉ.

 

Người giật tóc nàng siết c.h.ặ.t t.a.y thêm vài phần, nước mắt Từ Lệ Tuyết lăn dài má, ngay cả thể cũng khẽ run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-445-da-tam.html.]

 

“Hai vị tỷ tỷ hãy ơn, tha cho ! Điện hạ thật sự chỉ bấy nhiêu thôi, vả , Lệ Tuyết tuyệt đối dám lừa dối hai vị tỷ tỷ.”

 

“Câm miệng, còn dám cãi chày cãi cối…”

 

“A Dung.” Cô nương lớn tuổi nhất mở miệng, “Đừng quá đáng, bọn cũng mới đến Đông cung.”

 

Ngụ ý là, hậu vận còn dài, chẳng cần sốt ruột nhất thời.

 

tiện tỳ rõ ràng là đang dối.”

 

Cô nương tên Trương Dung bất mãn bĩu môi, tóc trong tay vẫn buông.

 

“Cứ buông tay , nàng cũng chạy thoát , hơn nữa, Từ gia vẫn còn trong tay Hầu gia.”

 

Người phụ nữ diễm lệ đang chuyện tên Trương Phù, là đường tỷ với Trương Dung. Lúc , nàng nhéo cằm Từ Lệ Tuyết.

 

Ánh mắt lạnh, “Từ cô nương là thông minh, hẳn nên gì, ?”

 

Từ Lệ Tuyết run rẩy, c.ắ.n môi : “Dạ, Lệ Tuyết đều theo hai vị tỷ tỷ…”

 

Trương Phù nét mặt giãn , nụ trở nên dịu dàng. Đang định thêm, liền thấy bên ngoài nội thị thông truyền, là Hoàng hậu nương nương ban thưởng vật phẩm đến.

 

Ba vội vàng chỉnh đốn dung nhan ngoài. Khi nhận lấy đồ vật, Đông cung cũng hiểu rõ phận ba .

 

Người khó xử nhất ai khác chính là Cốc Đại Dụng. Hắn rốt cuộc nên theo lời phân phó của Thái tử đây!

 

Hay là theo ý của Hoàng hậu nương nương đây?

 

Thật sự là khó quá !

 

Trong Tây Các, Thái tử với tâm trạng khá bước . Sau khi hành lễ với Hoàng đế, xuống ghế , “Phụ hoàng, vẫn xong, nhi thần đói , cứ dọn cơm ! Lát nữa còn về sớm giúp lão cung nữa!”

 

“Hừ! Ngươi thật đúng là sốt ruột. Giờ còn đường trở về, thật sự coi Thôi gia là nhà của ?”

 

Hoàng đế thực lòng yêu thương con trai, nào nỡ thật sự răn dạy , chỉ là trêu đùa một chút thôi.

 

Thái tử hì hì xoa xoa mũi, “Đây , nhi thần coi trọng việc học hành đó !”

 

“Học hành?” Hoàng đế liếc xéo , “Trẫm thấy ngươi coi trọng việc học, mà là coi trọng cung . Ngươi tự xem, bao lâu trở về?”

 

“Cũng chỉ… cũng chỉ vài tháng mà thôi…”

 

“Thật đúng là dám !”

 

Thái tử hổ thẹn, đành tiến lên kéo tay áo nhận . Sau vài phen nũng, Hoàng đế cuối cùng cũng tha thứ cho .

 

Kỳ thực, Hoàng đế cũng thật sự tức giận, chỉ là yêu thương con trai, nhịn cận một chút mà thôi.

 

“Đã thỉnh an mẫu hậu ngươi ? Sao dùng bữa ở đó?” Hoàng đế hỏi.

 

Thái tử tùy ý : “Mẫu hậu ban mấy cung nữ cho nhi thần, nhi thần liền đưa về an trí .”

 

Hoàng đế khẽ dừng , ngay cả Tạ Phi đang phía cũng nâng mắt một cái.

 

Thái tử như hề , kéo tay áo Hoàng đế lay lay, “Phụ hoàng, nhi thần đói bụng .”

 

Hoàng đế , nét mặt hiền từ, xoa xoa đỉnh đầu Thái tử, phân phó Đái Nghĩa chuẩn bữa trưa.

 

“Cơm trong cung ngon bằng Thôi gia, hai ngươi cứ tạm dùng một chút !” Hoàng đế với Tạ Phi.

 

“Bệ hạ quá , thể no bụng là , hương vị chỉ là thứ yếu.”

 

Tạ Phi nhàn nhạt đáp .

 

Hoàng đế , tủm tỉm gật đầu, phân phó Đái Nghĩa, “Vậy hôm nay cứ ít một chút, cho thêm một đĩa củ cải khô !”

 

Đái Nghĩa khựng , liếc Thái tử và Tạ Phi đang ngây , cố gắng giữ thẳng khóe miệng, cúi đầu: “Nô tỳ tuân mệnh!”

 

Thái tử nuốt nước bọt, vẻ mặt giằng xé: “Phụ hoàng, nhi thần thích ăn củ cải khô…”

 

“Không kén ăn.” Hoàng đế lời của , lập tức bắt đầu răn dạy, “Giang Nam và các nơi khác mới định nạn lụt, bao đủ cơm ăn, nhà để về, ngay cả một đĩa củ cải khô họ còn ăn, ngươi còn kén chọn thế!”

 

Thái tử nghẹn họng, bĩu môi hằn học trừng mắt Tạ Phi.

 

Đều tại tên tiểu bạch kiểm , bày đặt cái gì.

 

Loading...