Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 441:-- Thất Lễ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:26:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Phi cong môi, thấy búi tóc của nàng chải gọn gàng, khỏi nghĩ, vẫn là để buông lơi trông hơn.
“Kim di nương gì cũng cần để ý, cứ theo ý nàng là .”
“Hừ! Nàng chẳng lẽ còn dám giở trò gì mặt ư.”
Thôi Cửu Trinh xong, liền tự bước khỏi phòng.
Trong thứ gian, Kim thị ghế cao trải đệm lụa đỏ mềm mại, thấy Thôi Cửu Trinh tới, lập tức đón, “Nhị nãi nãi!”
“Kim di nương cần khách khí.” Thôi Cửu Trinh hướng nàng hành bán lễ, xuống một bên.
Mèo Dịch Truyện
Kim thị nàng, đáy mắt khỏi thoáng qua một tia tiếc nuối.
Hôm nay Thôi Cửu Trinh mặc áo đối khâm bằng lụa tơ sen, váy lụa trắng thêu chỉ viền ren, eo thon mềm mại dáng hình uyển chuyển, thêm đó nàng vốn dung mạo như tranh vẽ, mũi ngọc miệng son, ai thấy cũng khỏi khen ngợi một câu: thật là tư dung tuyệt mỹ.
Chỉ là đáng tiếc, như , gia thế như , thể thuộc về con trai nàng .
Nghĩ đến đây, trong lòng khỏi chua xót thêm vài phần, nhưng mặt vẫn tươi : “Hôm nay đến đây chút đường đột, nhị nãi nãi đừng trách tội thì .”
“Làm thế , đều là một nhà, Kim di nương khách khí .” Thôi Cửu Trinh : “Chỉ là hôm nay đến đây là để…”
“Chuyện thì cũng là chuyện mấy ngày .”
“Ồ? Là chuyện nào?”
Thôi Cửu Trinh tuy hỏi , nhưng trong lòng cũng rõ.
Nàng và Kim Di nương bình thường mấy giao thiệp, duy nhất giao thiệp cần đích nàng tới giải thích, e rằng chính là chuyện của cô nương nhà họ Phí.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ cong khóe môi.
“Ta ngươi gặp đứa bé Phí Dao phố .” Kim Di nương thở dài một tiếng, “Đứa bé tính tình vốn nhút nhát, ít tiếp xúc với ngoài, nếu điều gì thất lễ, mong ngươi đừng để trong lòng.”
“Kim Di nương lo xa , nhắc cũng suýt quên, lúc đó cũng nhận nàng , thậm chí còn hai câu, nào gì thất lễ.”
Kim thị đây là lời khách sáo, tình hình lúc đó bà từng hỏi thăm, nhưng thấy Thôi Cửu Trinh vẻ gì là để tâm, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn là nhị nãi nãi tính tình , thích so đo với khác, ngược là lo xa .”
Thôi Cửu Trinh lắc đầu, “Người gì chứ, dù cũng là nhà, còn là chị em dâu, dù mặt di nương và tam thúc, cũng sẽ khó nàng .”
Kim thị khựng , gật đầu, lời cũng rõ ràng, kỳ thực là vì mối hôn sự nên mới so đo mà thôi, từ đó thể thấy, Phí Dao năm đó quả thực vô cùng thất lễ.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà khỏi ghét bỏ thêm vài phần, nếu cần đến thế lực của Phí gia, bà thèm để mắt đến loại nha đầu giáo dưỡng .
“À , gần đây thịnh hành một loại son môi ánh ngọc, hôm nay liền nhờ mang đến một hộp, còn cả một hộp châu Nam Hải, tuổi của cũng dùng đến, giữ vô dụng, hợp với ngươi.”
Vừa , bà sai nha mang đồ đến.
Mở , kể đến hộp châu Nam Hải , chỉ đến hộp son môi , màu sắc vô cùng mắt.
Thôi Cửu Trinh hề xa lạ, chính là sản phẩm của tiệm phấn hương mà nàng từng ghé qua đây.
Dù cũng là một trong những tiệm hàng đầu trong nghề ở kinh thành, sản phẩm thể tệ, cứ như mấy hộp phấn hương nàng mua đều dễ dùng.
Thấy nàng từ chối, Kim thị cong khóe mắt, “Hộp châu Nam Hải nhiều, dĩ nhiên là lọt mắt ngươi, nhưng một đôi giày đính thêm vài viên vẫn đủ. Còn về son môi, nhị nãi nãi cứ về thử xem, nếu thích thì ban cho hầu cũng .”
Nghe lời bà, Thôi Cửu Trinh ngước mắt lên, bà đang chuộc nên từ chối.
Tay đ.á.n.h mặt tươi , dù Kim thị cũng tính là nửa bề , nàng tự nhiên sẽ mất mặt bà.
Dặn Như Vân nhận lấy, nàng : “Di nương khách khí , tuy là đồ nhỏ, nhưng đều thể dùng , còn cảm ơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-441-that-le.html.]
“Ngươi thích thì còn gì bằng.” Kim thị thở phào nhẹ nhõm, cũng vui mừng vì món quà tặng.
Thấy chính sự xong, Kim thị cũng trì hoãn nữa, dù dáng vẻ của nàng, hẳn là cũng ngoài.
Đợi bà dậy cáo từ, Thôi Cửu Trinh tiễn bà cửa, sai Dư ma ma đích đưa bà về.
Cuối cùng cũng ứng phó xong, thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Tạ Phi sải bước chân dài từ sương phòng , tóc đen búi cao, giữa vạt áo rộng bay phất phơ, thêm vài phần phong lưu phong nhã.
Thôi Cửu Trinh mắt sáng rỡ, tiến lên khoác tay , “Đi thôi, chúng thăm nhị thẩm thẩm.”
Đã lãng phí ít thời gian với Kim thị, bọn họ nhanh lên, lát nữa còn bái biệt Từ thị, nhanh chóng trở về Thôi gia dùng bữa tối.
Tạ Phi nhiều, kéo nàng khỏi sân.
Trong viện của Lục thị, vì hai đến, so với ngày thường náo nhiệt hơn một chút.
Người dẫn đường dẫn đường, bưng rót nước thì bưng rót nước, ngay cả đồ ăn vặt cũng chuẩn sẵn.
Ma ma hầu hạ híp mắt, đặc biệt là đối với Thôi Cửu Trinh, vô cùng ân cần, “Đây là phu nhân đặc biệt dặn dò chuẩn , nhị nãi nãi nếm thử xem hợp khẩu vị ?”
Thôi Cửu Trinh cảm thấy thèm ăn, cầm đũa bạc gắp một miếng bánh ngọt trắng nõn bỏ miệng, c.ắ.n một cái chảy một dòng mứt quả chua chua ngọt ngọt.
Nàng mắt sáng rỡ, thấy , các nha bà tử trong phòng đều híp mắt.
“Thế nào, ngươi thích ăn mấy thứ , các ma ma đặc biệt nghiên cứu đấy.” Lục thị ôn hòa .
Thôi Cửu Trinh vội vàng gật đầu, nuốt xuống miếng bánh ngọt mềm dẻo thơm ngon trong miệng, : “Ngon quá, ngấy cũng khô, còn thoang thoảng mùi trái cây.”
“Đây là những trái cây trang viên của các ngươi đưa đến, phía thấy nhiều quá, liền nghĩ cách những món .”
“Vậy gửi nhiều hơn một chút, chỗ đồ ăn ngon, cũng tiện thường xuyên đến ké ăn ké uống.”
“Con bé , quả nhiên là ham ăn, cũng khó trách Diệt Trung ngày thích tặng điểm tâm cho ngươi.”
Lục thị chuyện từ , giờ đang trêu ghẹo bọn họ.
Tạ Phi thể cứng đờ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Khụ, thẩm thẩm...”
“Biết .” Lục thị che môi , trêu ghẹo nữa.
Thôi Cửu Trinh đỏ mặt lén liếc Tạ Phi một cái, bắt gặp ánh mắt , một cỗ hương vị ngọt ngào lan tỏa giữa hai .
Chốc lát , cả hai đều .
Bàn tay Tạ Phi tay áo từ lúc nào âm thầm nắm lấy tay Thôi Cửu Trinh.
Hai cùng Lục thị chuyện một lúc lâu, cho đến khi thời gian gần hết, Lục thị mới chút nỡ để họ , “...Đi cáo biệt ngươi một tiếng, mau về Thôi gia ! Trời tối tiện.”
Bây giờ thời gian còn sớm, chỉ sợ đến Thôi gia trời tối hẳn.
“Vâng, thẩm thẩm bảo trọng, đợi ít bữa nữa chúng sẽ về thăm .” Thôi Cửu Trinh khẽ hành lễ .
“Được, nhanh !” Lục thị ánh mắt dịu dàng.
Tạ Phi và Thôi Cửu Trinh thấy trời quả thực còn sớm, cũng từ chối nữa, bái biệt bà cùng rời .
Nhìn bóng lưng hai , Lục thị chút mơ hồ, dường như thấy chính và Tạ Nhị Lang năm xưa.
Cũng là như , đôi cặp, tình nghĩa khăng khít.
“Phu nhân xem, nhị gia và nhị nãi nãi tình cảm như mật ngọt thế , chỉ sợ đầy một hai năm, là thể ôm cháu .” Ma ma híp mắt .
Nghe , Lục thị khựng , “Cháu trai... của ư?”
“Tự nhiên là của , nhị gia kế thừa chính là hương hỏa của nhị phòng chúng , sinh con , tự nhiên là đích tôn trưởng tử của phòng chúng !”