Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 44:-- Ghét Bỏ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:49:07
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến đây, nặng nề đập mạnh xuống án thư.
Mèo Dịch Truyện
Chẳng lẽ… là Trương gia cố ý ?
Nghĩ đến điều , cũng là khả năng, chuyện Thái tử, chừng Trương gia vẫn còn ghi hận, dù lúc quần thần dù tránh kịp, nhưng bọn họ nhận Thái tử về.
Thôi Tuân xuống, tự mài mực cầm bút. Bất luận trong lòng nghĩ gì, dù việc liên quan đến Vương Diễn , ông đối với càng càng mắt.
Nhân tiện thăm dò ý tứ, nếu mối hôn sự thật sự như ý, ông cũng sẽ để con gái gả qua đó nữa.
Viết xong một phong thư, ông sai đưa khỏi cửa.
Vừa vặn một một với lão thái gia.
Lúc , trong Vương gia.
Vương Diễn quỳ mặt đất, đối diện là vợ chồng Vương gia.
Vì chuyện ở Thôi gia, bọn họ tuy mới , nhưng cũng thể xem là chuyện nhỏ mà xử lý.
Vương phu nhân Lâm thị nhíu mày suốt cả quá trình, “Hắn một ngoại nam đường đến Thôi gia, tiểu tư dẫn đường cho tìm thấy ?”
Vương Diễn rũ mắt, “Lúc , mà tìm .”
“Vậy là ngươi cứ để vu oan ?” Vương phu nhân vui.
“Thôi .” Vương Cống trầm mặt , “Người là do dẫn , gây chuyện như , còn thể vô tội ?”
Vương phu nhân mím chặt môi, mặt lộ vẻ vui.
“Ngày mai liền đưa thiệp, chúng mang theo Hành Chi đích đến tận cửa tạ !”
“Lão gia!”
“Nàng còn thế nào nữa?”
Vương Cống lườm nàng một cái, Vương Diễn, “Mối hôn sự là do tổ phụ con đích cầu xin Thôi lão cho con đó, hãy trân trọng cho , khuê nữ Thôi gia phận tôn quý, tuyệt đối chậm trễ.”
Vương phu nhân vui, “Thôi gia tuy thế lực lớn, nhưng Vương gia cũng là nhà nhỏ mọn gì, lão thái gia còn nhậm chức Thượng thư Hộ bộ Nam Kinh, gì mà xứng với Thôi gia bọn họ chứ.”
“Nàng một phụ nhân thì hiểu gì, cứ theo là .” Nói đoạn, Vương Cống dậy, “Còn mau chuẩn ?”
Vương phu nhân dù bất mãn cũng đành dậy tuân lệnh.
“Đứng dậy !” Vương Cống .
Vương Diễn liếc ông một cái, lúc mới đáp lời dậy.
Chưa đầy hai ngày, Vương gia liền đến tận cửa.
Vương Cống dẫn theo con trai cùng Thôi Tuân bàn bạc trong thư phòng, còn Vương phu nhân thì đến chính phòng bái kiến Ôn thị.
Thôi Cửu Trinh bất đắc dĩ xuất hiện, trong gian thứ, Ôn thị cùng Vương phu nhân đang uống hàn huyên.
Thỉnh thoảng lái câu chuyện sang nàng, Thôi Cửu Trinh tuy mặt biểu cảm, nhưng trong lòng khá mất kiên nhẫn.
Vương phu nhân với Ôn thị hai câu, nàng : “Trinh Nhi chữ thật , chi bằng tặng vài cuốn tập , để Đồng Nhi nhà theo đó mà tập luyện.”
Đồng Nhi là con gái của trưởng tử nàng, lúc chắc bốn năm tuổi, mới khai tâm lâu.
Chút việc nhỏ Thôi Cửu Trinh tự nhiên sẽ từ chối, liền dặn dò Ngọc Yên về tìm những cuốn tập mà từng giữ đây.
Nguyên chủ từ nhỏ theo lão phu nhân, lão thái gia học chữ sách, tự nhiên để ít bút mực.
Vương phu nhân dịu giọng, kéo tay nàng, “Ngày thường con gì? Lại qua một hai năm nữa là xuất giá , nếu việc gì, thì nên thêm chút nữ công, cũng để g.i.ế.c thời gian rảnh rỗi.”
Thôi Cửu Trinh nhướng mày, nàng đây là còn gả , lập quy củ cho nàng, quản cả lên đầu nàng ?
“Bẩm phu nhân, ngày thường động bút mực, tính toán sổ sách, nữ công thì quả thật thể dành chút thời gian nào để .”
Vương phu nhân nhíu mày, nhưng giãn , “Con gái quản lý công việc cũng , thể giúp đỡ nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-44-ghet-bo.html.]
Ôn thị khá tán đồng, “ , đứa bé thông minh, việc tề gia nội trợ chắc chắn cũng là tay thiện nghệ, Lâm tỷ tỷ phúc .”
Mắt Vương phu nhân lóe lên, : “Đâu phúc khí của riêng , nàng cũng , vất vả cho nàng nuôi dưỡng cô nương thông minh như thế .”
“Lâm tỷ tỷ giỡn .” Ôn thị , lúc , nha tiến bẩm báo, bao lâu, Thôi Nguyên Thục liền tiến .
Nàng hôm nay ăn mặc vô cùng chỉnh tề, áo khoác lửng dệt kim hoa nhỏ màu vàng viền xanh, váy lụa thêu chỉ màu xanh biếc, trang điểm nhẹ nhàng, ôn nhu tươi tắn.
Vương phu nhân mắt sáng lên, khen: “Đây là Nguyên Thục nhỉ! Lâu gặp, quả thật là nữ nhi mười tám tuổi đổi , ai cũng Thôi gia song mỹ, dung nhan xuất chúng, quả nhiên danh bất hư truyền, khiến thật sự ngưỡng mộ.”
Thôi Nguyên Thục khẽ khom , hành lễ : “Nguyên Thục tạ ơn bá mẫu khen, tỷ tỷ mới là dung nhan tuyệt thế, Nguyên Thục thể nào sánh .”
Vương phu nhân kéo tay nàng bóp nhẹ, đeo cho nàng một chiếc vòng ngọc bích, “Mỗi một vẻ.”
Nói đoạn, nàng trách yêu: “Con bé , thật là đáng yêu.”
“Đa tạ bá mẫu.” Má Thôi Nguyên Thục ửng hồng, nàng cúi đầu, càng thêm phần kiều diễm.
Vương phu nhân hài lòng gật đầu.
So với Thôi Cửu Trinh vốn dĩ chuyện, trong lòng nàng càng thấy mắt hơn.
, ai bảo Vương gia bọn họ đính ước với một khác chứ!
Nghĩ đến đây, nàng khá lấy tiếc, chỉ đành từ từ buông tay.
Thôi Nguyên Thục bên cạnh Thôi Cửu Trinh, mỉm ngọt ngào với nàng, “Tỷ tỷ lâu đến, Thục Nhi cũng viện của tỷ, tìm tỷ, cũng chỉ đành ngày ngày canh giữ ở chỗ mẫu .”
Thôi Cửu Trinh trong lòng khẩy, nàng nhấp một ngụm nhàn nhạt, “Ta ngày thường đều Đông Uyển thỉnh an tổ phụ, nhân tiện chép mấy quyển sách, nếu tìm , cứ đến Đông Uyển là .”
Thôi Nguyên Thục nghẹn lời, sắc mặt cứng đờ.
Ai mà chẳng lão thái gia cho phép khác Đông Uyển, ngay cả nàng, cháu gái ruột, bây giờ mỗi đến đều từ chối.
những lời nàng thể mặt Vương phu nhân, chỉ đành lắp bắp : “Tỷ tỷ …”
Vương phu nhân khẽ nhíu mày, cô nương nhà họ Thôi ngay cả thỉnh an sáng tối cũng , quả thực là nuông chiều đến mức chẳng còn chút quy củ nào.
Xem khi gả cửa vẫn dạy dỗ thêm mới , dù Vương gia bọn họ quy củ nhiều, môn đình cũng thanh quý.
Nghĩ , giọng điệu nàng mang theo vài phần giáo huấn, với Thôi Cửu Trinh: “Mẫu ngươi thể khỏe, bình thường nên đến thăm nom nhiều hơn mới , trưởng nữ, cũng nên gương cho .”
Tay Thôi Cửu Trinh đang nâng chén khựng , nàng ngước mắt lên: “Trong phủ đều mẫu bình thường thích khác quấy rầy, thể phá hỏng quy củ do nàng đặt .”
“Cái …” Vương phu nhân liếc Ôn thị, “Thì là , nhưng mà, hầu hạ bề khi ốm đau vốn là điều con cái nên .”
“Khụ khụ…” Ôn thị khẽ ho khan một tiếng.
“Phu nhân .” Thôi Cửu Trinh liếc nàng một cái, nhàn nhạt , lười biếng để ý nữa.
Thật sự tưởng rằng là bà chồng của nàng , đừng bây giờ còn , cho dù là, cũng đến lượt nàng hôm nay đến đây dạy nàng cách việc.
Cái tay vươn quá dài !
“Mẫu , phu nhân, Trinh Nhi còn chép sách giúp tổ phụ, xin phép lui .”
Vương phu nhân , chút bất mãn, hôm nay nàng đến phủ vốn là răn đe, ngờ, hai câu mà .
Lại còn lấy danh nghĩa của lão thái gia Thôi gia, nàng mở miệng giữ cũng lý do, chỉ đành nàng rời .
Thôi Nguyên Thục thấy Thôi Cửu Trinh rời , tâm tư cũng trở nên linh hoạt, tạm thời nhắc đến chuyện thế nào để lấy lòng .
Lại Thôi Cửu Trinh, khi khỏi chính phòng, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cũng Vương gia hôm nay đến là mục đích gì, phụ nàng thế nào, cuộc hôn nhân thật sự khiến nàng khó chịu vô cùng.
Trong lòng nàng uất nghẹn một cục tức, đến Đông Uyển, tìm đến lão thái gia mới tan học, tuôn chuyện như trút bầu tâm sự.
“…Cái còn gả cửa mà Vương phu nhân đến dạy dỗ , nếu thật sự gả , còn nàng hành hạ thế nào nữa!”
Thôi Cửu Trinh ấm ức, vẻ mặt đầy bất mãn.