Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 438:-- Âm Mưu Bất Chính ---

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:26:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trong Đông Uyển, Thôi Cửu Trinh bước cửa thấy một tràng tiếng đàn, giai điệu quen thuộc khiến nàng lập tức nhận đó là Thôi Tuân.

 

Đợi nàng bước tới, liền thấy phụ đang mặc trường bào màu chàm, mái tóc dài nửa buông xõa gốc cây.

 

Cây thất huyền cầm mặt khẽ gảy, toát một vẻ tiên phong đạo cốt.

Mèo Dịch Truyện

 

Đặc biệt là khi nuôi râu.

 

Nàng hứng thú một bên, cho đến khi tấu xong một khúc.

 

Thôi Tuân giữ chặt dây đàn, ngẩng đầu lên, "Thế nào?"

 

“Là 《Hồi Cố Nhân》 ư?” Thôi Cửu Trinh chắp tay lưng tới, xuống chiếc ghế đẩu nhỏ.

 

“Phụ nhớ tấu khúc ?”

 

“Vi phụ nhớ một vài chuyện xưa.” Thôi Tuân đưa mắt xa xăm, mỉm , với nàng: “Cũng chẳng chuyện gì quan trọng.”

 

“Ồ…”

 

Thôi Cửu Trinh hỏi nhiều, đại khái cũng đoán phụ nàng đang nhớ gì, “Hôm nay là ngày nghỉ, con gái chút đồ ăn ngon nhé!”

 

Thôi Tuân gật đầu, ánh mắt hiền từ dịu dàng: “Đừng mệt , học ít, cứ để họ .”

 

“Họ ngon bằng con .” Thôi Cửu Trinh , dậy.

 

Vì quá quen thuộc với Đông Uyển, nàng dặn dò vài chuẩn nguyên liệu bắt tay , đến lúc dùng bữa trưa, đều .

 

Thấy vụn gỗ lão thái gia, Thôi Cửu Trinh ông vẫn đang mày mò cung, chỉ lắc đầu.

 

Nàng hiểu cái thứ đó , thì cũng vẫn dùng như thôi.

 

“Oa, hôm nay món ăn thật nhiều, vẫn là đại cô nương tay nghề khéo léo nhất.”

 

Thái tử rửa tay xong liền lao đến bàn, hai mắt dán chặt món gà om Hồng Thiêu ở giữa.

 

Trên bàn trứng, mùi thơm hấp dẫn đến nỗi thèm rỏ dãi.

 

Thôi Cửu Trinh đơm cơm liếc : “Ồ? Ngươi chẳng còn ông nội tay nghề nhất ?”

 

“…Cái , đương nhiên …” Thái tử nhanh chóng liếc lão thái gia, “Khụ, đều cả đều cả.”

 

Nói xong, sốt ruột bưng bát vùi đầu ăn cơm.

 

Lão thái gia nào so đo với , chỉ cong cong đôi mắt lặng lẽ cầm đũa.

 

Bởi vì Thôi Tuân hôm nay là ngày nghỉ, Tạ Phi bồi ông uống hai chén rượu, bữa trưa dùng lâu một chút, Thái tử ăn liền ba bát cơm, no say , liền cùng Thôi Cửu Trinh xuống .

 

Thực cũng là nàng cố ý kéo .

 

Xoa xoa cái bụng tròn vo, Thái tử lười biếng lan can hành lang, một chân co phe phẩy ung dung tự tại.

 

“Ngươi lén lút đưa cô () đây chuyện gì?”

 

Thái tử liếc mắt , chẳng lẽ nàng phát hiện đáng yêu hơn cái tên mặt lạnh Tạ Phi ,

 

“Cái gì mà lén lút?” Một cú cốc đầu giáng xuống đỉnh đầu .

 

“Ai da!”

 

Thái tử ôm lấy đầu, mặt còn bóng dầu chu lên.

 

Thôi Cửu Trinh thấy đau, hừ một tiếng: “Ta hỏi ngươi, gần đây ngươi với Trương gia xích mích gì ?”

 

“Hả?” Thái tử đang xoa đầu, hiểu : “Không ! Cô () nào thì giờ quản bọn họ, trừ tiền cần thiết hàng tháng bọn họ đưa cho cô (), cô () thật sự giao thiệp gì với bọn họ.”

 

Nghe những lời đường đường chính chính , khóe miệng Thôi Cửu Trinh giật giật.

 

Cái tên cũng mặt mũi mà .

 

Nàng nhớ chuyện Trương Cảnh xảy chuyện, hình như Trương gia quả thật phái đến tìm, còn về thế nào, nàng hỏi nhiều.

 

đây cũng là chuyện riêng của Thái tử, chung quy cũng mất , nàng cũng lo lắng.

 

Thái tử kỳ lạ nàng: “Cô () là trữ quân, bọn họ là thần tử, cô () thể đòi đồ của bọn họ đó là cho bọn họ mặt mũi, chẳng lẽ còn cô () báo đáp gì ?”

 

Thôi Cửu Trinh im lặng một lát: “…Họ là cữu cữu của ngươi…”

 

“Cữu cữu thì ?” Thái tử ợ một tiếng, hóa buồn ngủ .

 

“Lại cha ruột, cô () nào thì giờ quản bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-438-am-muu-bat-chinh.html.]

 

Những lời khiến Thôi Cửu Trinh nghẹn lời, chút hổ.

 

Cái miệng thật sự là gì cũng dám !

 

Nàng bật nhéo nhéo má : “Ngươi đúng là kẻ vô lương tâm, Trương gia cũng thật xui xẻo.”

 

Thái tử để tâm, ngược còn tỏ khá đắc ý.

 

Thôi Cửu Trinh thấy , bấy giờ mới kể chuyện Từ Lệ Tuyết.

 

Nghe xong hành động của Thọ Ninh Hầu, cũng quá để tâm, chỉ : “Đại cô nương cứ yên tâm, cô () rõ, ngươi cứ theo ý .”

 

Chung quy phía chống lưng.

 

Còn về Trương gia, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, nhanh chóng biến mất.

 

Nhìn đến gần, toét miệng : “Tạ , dâng phụ nữ cho cô (), ngươi xem nên thế nào đây?”

 

Tạ Phi lưng Thôi Cửu Trinh liền nhướng mày, đôi mắt lãnh đạm vẫn như thường lệ.

 

Chỉ mang theo mùi rượu thoang thoảng, chậm rãi : “Kẻ ý đồ bất chính, đáng g.i.ế.c!”

 

“Nói đúng lắm.”

 

Thái tử vỗ tay, vô cùng tán đồng lời của , Thôi Cửu Trinh xong nguýt Tạ Phi một cái.

 

Hai kẻ quả hổ là thầy trò, một tên còn hơn một tên ác.

 

Thôi Cửu Trinh lắc đầu, cho Thái tử trở về nghỉ trưa, còn thì khoác tay Tạ Phi trở về phòng ở Đông Uyển.

 

Bởi vì chuyện của Thọ Ninh Hầu, nàng tránh khỏi cảm thán một câu hai hồ đồ.

 

Tạ Phi , khẽ nhướng mày.

 

“Có lẽ là nuông chiều quen , dù cũng Trương Hoàng hậu che chở.”

 

Nhắc đến Trương Hoàng hậu, đây mỗi đều phái đến hỏi thăm tình hình Thái tử, hoặc triệu về cung, kể từ chuyện của Trương Cảnh, bệnh một trận, lâu hỏi han gì Thái tử nữa .

 

“Chẳng lẽ cháu trai còn thể quan trọng hơn con ruột !” Thôi Cửu Trinh lẩm bẩm, cởi áo ngoài trèo lên giường.

 

Tạ Phi khẽ khựng , đáy mắt tối sầm, giúp nàng cất áo ngoài xuống theo.

 

Sáng sớm hôm , Thôi Cửu Trinh và Tạ Phi nhân ngày nghỉ lễ, trở về Tạ gia một chuyến.

 

Vừa khỏi cửa, hai tiện đường xem mấy cửa hàng mà Từ gia dâng lên, nàng giao luôn cho Thẩm Mậu Quân, phó thác chuyện cho .

 

Nhìn mấy tờ địa khế trong tay, bất đắc dĩ: “Ngươi thật sự coi là sức lao động , chuyện gì cũng vứt cho ?”

 

Hắn khá vui.

 

Thôi Cửu Trinh liếc một cái, giơ hai ngón tay: “Lợi nhuận chia cho ngươi hai thành…”

 

“Ba thành.”

 

“Một thành.”

 

“Hai thành thì hai thành, thành giao!”

 

Thẩm Mậu Quân nhanh chóng chấp thuận, dám mặc cả nữa, đành nhận lấy mấy tờ địa khế đó.

 

Thật là, bình thường đều là ép giá khác, gặp tiểu tổ tông , chỉ nước ép giá mà thôi.

 

Hắn liếc vị công tử cao quý một bên tựa như gió mát trăng sáng, bĩu môi.

 

Quả nhiên một nhà thì một cửa.

 

Cả hai vợ chồng đều là kẻ lòng đen tối.

 

, mấy cửa hàng e là chút vấn đề, xuất phát từ tay Thọ Ninh Hầu, ngươi nên cẩn thận một chút.” Thôi Cửu Trinh nhắc nhở.

 

“Cái gì?” Thẩm Mậu Quân cả kinh, “Ngươi sớm, sớm thì …”

 

“Ta tin trưởng thể xử lý , đành phiền .”

 

Đến lúc cần lời ngọt ngào, Thôi Cửu Trinh đương nhiên chẳng bao giờ keo kiệt, Thẩm Mậu Quân há miệng nhưng nhất thời thể thốt lời từ chối.

 

Một lát , chỉ đành thở dài một tiếng.

 

“Ta đúng là mệnh vất vả mà!” Hắn còn thể gì nữa, chỉ đành chấp nhận chịu thua thôi.

 

Thẩm Mậu Quân ở xem xét cửa hàng, còn Thôi Cửu Trinh thì cùng Tạ Phi trở về Tạ gia.

 

Vừa bước phủ, chợt bên cạnh : “Sau nếu Kim Di nương tìm ngươi, nên thế nào thì thế đó, cần cố kỵ.”

 

Loading...