Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 414:-- Nguy hiểm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:26:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Phi nhướng mày, “Kẻ điên !”
Thẩm Mậu Quân , thở dài một tiếng, còn thể gì nữa, chỉ thể rằng Chương Hân quá mức xui xẻo, vớ một nữ nhân như .
Không chỉ lão cha tức bệnh, bản cũng con nối dõi, điều quan trọng nhất là, thê tử còn bỏ theo khác.
Nghĩ đến thôi thấy đáng thương .
Trong kinh thành, thật sự ai t.h.ả.m hơn .
Hai chuyện bước sảnh đường, Tạ Phi hỏi về vết thương của Thái tử, t.h.u.ố.c xong thì hỏi thêm nữa.
Ngược , Thẩm Mậu Quân khoa trương khen ngợi một phen, khiến Thái tử mà lâng lâng.
…
Trong ruộng đồng, ánh nắng chiếu rọi khiến tầm mắt một màu xanh biếc, Thôi Cửu Trinh cùng nha bờ ruộng, nàng một tay cầm ô, một tay chỉ chỉ : “Hái mấy cây rau, mấy ngày nay bữa ăn của Thái tử nên thanh đạm một chút.”
Thu Thủy đáp lời, quen thuộc chạy đến đào mấy cây ném giỏ.
Nàng vốn xuất từ điền trang, những công việc gì quen thuộc hơn.
“Tiểu thư, củ cải trông cũng thật mọng nước nha!”
“Vậy thì đào hai củ về hầm canh.”
Thôi Cửu Trinh cong môi , đột nhiên, một cục màu cam vàng thu hút sự chú ý của nàng.
“Trong trang viên còn ai nuôi mèo ?”
Cũng chẳng trông nom cẩn thận, để nó chạy cả ruộng rau.
Nàng cục tròn đang vặn vẹo ở hàng rào, bước tới.
“Ngao…”
“Hửm?”
Thôi Cửu Trinh ngừng bước, đưa ô cho Như Vân phía , xổm xuống con mèo cam .
Như Vân che ô cho nàng, ánh mắt tò mò, “Chắc là hạ nhân nào đó nuôi, trong trang viên nuôi vài con còn thể bắt những con chim sẻ trộm ăn nữa đó!”
Thôi Cửu Trinh , chỉ thấy con mèo cam quả nhiên vài sợi lông tạp và xương vụn, nhưng, thế nào cũng thấy gì đó đúng.
“Ngao…”
Con mèo cam kêu một tiếng, hình và cái đầu tròn vo dường như đang giãy giụa, nhưng nó kẹt hàng rào, cũng .
Như Vân thấy dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của nó, nhịn , “Con mèo đúng là ngốc, chẳng thông minh chút nào bằng Mặc Bảo.”
Mặc Bảo tứ chi cường kiện, cũng từng theo lão thái gia chui vườn rau, nhưng kẹt như con .
Thật là hổ thẹn cho loài mèo.
Thôi Cửu Trinh trầm mặc một lát, chợt vươn tay véo lấy gáy con mèo vàng cam nhấc bổng lên.
“Ngao… ngao…”
Mèo vàng cam giãy giụa, nhưng chân tay nhỏ bé vẫy vùng, căn bản thể phản kháng, chỉ đành mặc xâu xé?
Thôi Cửu Trinh đưa nó lên mắt, ánh mắt rơi móng vuốt của nó, phỏng đoán trong lòng xác nhận.
Đây là mèo vàng cam gì, rõ ràng là một con mèo lớn.
Tay buông lỏng, con mèo lớn liền rơi xuống đất, thậm chí còn vững mà lăn tròn một cái.
Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu khiến Như Vân bật khanh khách.
“Tiểu thư, chi bằng chúng mang nó về hỏi han, kẻo tiểu gia hỏa chạy lung tung trong vườn, giẫm hỏng rau củ.”
Thôi Cửu Trinh thẳng , ánh mắt thờ ơ thứ mắt, “Không cần , cứ để mặc nó !”
Ở một nơi như thế xuất hiện thứ như , khó tránh khỏi khiến nàng nhớ đến con mãnh thú mà Thái tử săn hai hôm .
Vả , xem con nhỏ e là còn đầy một tháng tuổi, dù rơi tay thả về núi, e rằng đều sống nổi.
Thấy tiểu thư nhà mang nó theo, Như Vân cũng nhiều, dù cũng là vật nuôi trong trang viên, sẽ đường về, cùng lắm là chơi chán tự về tìm chủ.
lúc Thu Thủy đào rau xong, mấy chuẩn rời , Thôi Cửu Trinh bước mấy bước cảm thấy vạt váy nặng trịch, nàng cúi đầu xuống, liền thấy con mèo vàng cam đang dùng móng vuốt bám nàng.
“Ngao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-414-nguy-hiem.html.]
Như Vân thấy kinh ngạc, “Ôi, tiểu thư, nó cùng chúng ư?”
Cũng khá thú vị đó.
Thôi Cửu Trinh thần sắc phức tạp, động đậy, “Buông , về chỗ của ngươi .”
“Ngao… ngao…” Mèo vàng cam đến gần thêm chút, còn cọ chân nàng.
“Xem tiểu thư thật sự những con mèo yêu thích!” Thu Thủy cũng .
Thôi Cửu Trinh trầm mặc, thứ chân vẫn đang cọ nàng, như thể đang nũng nàng.
Cuối cùng nhịn , nàng xổm xuống, nhấc nó lên ôm lòng.
Nhỏ như , về đến nửa đường e là cũng nổi chăng?
Trong lòng thở dài, đành mang nó về.
Để Thu Thủy mang rau nhà bếp, Thôi Cửu Trinh ôm thứ trong lòng về phía sảnh chính.
Bên trong, mấy đang lão thái gia về thư họa, ông cất giữ danh tác của các danh gia qua nhiều đời, nhất thời kinh ngạc thôi.
Đó đều là những thứ giá mà thị trường!
Thậm chí cả thư họa của chính ông cũng là thứ mà khác cầu cũng .
Thôi Cửu Trinh chính là lúc bước , hành lễ xong, nàng để lộ thứ trong lòng .
Chỉ thấy Tạ Phi lập tức tới, nhấc thứ trong lòng nàng ném .
“Ngao…”
“Nàng ôm thứ , thương ?” Hắn kéo tay nàng lên xuống kiểm tra.
Thôi Cửu Trinh lắc đầu, liếc con mèo vàng cam bò dậy, đoạn với lão thái gia đang kinh ngạc, “Tổ phụ, đây là thứ thấy ở vườn , nó cứ bám riết buông, nên đành mang về, nhỏ như , e rằng thả về cũng sống nổi.”
Lão thái gia đưa tay vuốt râu, rõ ràng, ông và Tạ Phi đều nhận thứ .
“Chẳng là mèo ?” Thái tử quanh, tới nhấc nó lên, “Cũng nhỏ mà!”
Lớn hơn Mặc Bảo một chút.
“Trông vẻ đáng yêu ghê.” Thẩm Mậu Quân nhịn cầm quạt chọc chọc.
“Ngao…” Mèo vàng cam vươn móng vuốt về phía vẫy vùng, nhưng tiếc Thái tử nhấc trong tay, chẳng chút uy h.i.ế.p nào.
Không, cho dù nhấc lên, dáng vẻ của nó cũng chẳng chút uy h.i.ế.p nào.
Thôi Cửu Trinh liếc mắt khinh bỉ bọn họ, đoạn với Thái tử, “Ngươi thật sự nhận nó?”
Thái tử nghi hoặc, “Đâu cô nuôi, cô nhận nó gì?”
Vừa , ném nó xuống.
Lúc , lão thái gia bước tới, khẽ nhíu mày, “Đây là con của con mãnh thú để ?”
Thôi Cửu Trinh cho là , “Cũng lúc các ngươi g.i.ế.c là hổ cái hổ đực.”
Mãnh thú?
Thái tử kinh ngạc, cúi đầu con vật nhỏ đất, ngay cả Thẩm Mậu Quân cũng giật , lập tức nhảy xa nó.
“Hóa là một con… hổ?” Lại còn là một con nhỏ.
“Con mãnh thú lúc , hình như là con cái.” Tạ Phi , lão thái gia, “Tổ phụ, con hổ nhỏ xuất hiện ở đây e rằng cũng sẽ dẫn dụ những thứ khác đến, còn hổ đực.”
Lão thái gia gật đầu, bèn sai Lưu Cẩn gọi Cẩm Y Vệ đến.
Xung quanh trang viên nhất định tăng cường phòng , nếu thật sự để mãnh thú xông , những khác sẽ gặp nguy hiểm.
“Vậy còn con thì ?”
Thái tử nhíu mày, con vật nhỏ chậm rãi bò đến chân Thôi Cửu Trinh, Tạ Phi lạnh mặt đá , vì chân ngắn ngủn, còn lăn một vòng.
Quá ngu ngốc.
Làm cũng thể liên hệ nó với con mãnh thú mà đ.á.n.h c.h.ế.t .
Mèo Dịch Truyện
“Nhỏ như , lông da cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, càng chẳng tác dụng lớn gì.” Thẩm Mậu Quân gõ quạt .
Thôi Cửu Trinh trừng mắt , vẻ mặt khinh bỉ, “Nó mới nhỏ như , ngươi mà nghĩ đến lông da của nó .”
Thẩm Mậu Quân gượng, nghĩ đến lông da, chẳng lẽ còn nghĩ đến thịt của nó ?