Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 398:-- Chấp Trứ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:09:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Đế Sư dễ dàng gặp mặt như , thì ai cũng thể gặp , đừng là , ngay cả Tam Công cũng ai cũng thể gặp.
Nghĩ như , thể Tạ Phi tiếp đãi, cũng là cực kỳ nể mặt .
“Không Tạ lát nữa rảnh , gần đây suy ngẫm một bài văn, nhiều chỗ thể thấu hiểu ý nghĩa của nó, nếu Tạ rảnh rỗi, mong chỉ giáo một phen.”
“Chỉ giáo thì dám.” Tạ Phi , liền thấy Như Vân thò đầu ở cửa.
Hắn nhướng mày, Triệu Hậu cũng thấy, chỉ thấy nha đó liền bước phúc lễ, “Nô tỳ mắt cô gia, Triệu công tử.”
Triệu Hậu ấn tượng, là bên cạnh Thôi Cửu Trinh.
Tạ Phi hỏi nàng, “Có nãi nãi lời gì dặn dò?”
Như Vân cúi đầu, “Là Tam thái thái, rằng bữa tiệc trưa chuẩn xong, lát nữa sẽ sai bày ở tiền sảnh Ngọc Lan Hiên.”
“Đã .” Tạ Phi gật đầu đáp lời, vì ngoài ở đó, cũng tiện hỏi thêm chuyện của Thôi Cửu Trinh.
May mắn , Như Vân là một hiểu chuyện, liền tiếp: "Nương tử nhà lúc dậy dùng cháo ở chỗ Tam thái thái , giờ đang cùng mấy vị thái thái chuyện, dặn ngài cần bận tâm đến nàng, cứ tiếp đãi khách khứa cho là ."
Tạ Phi khẽ nhếch môi, hiểu ý của nàng, Như Vân thở phào nhẹ nhõm, lập tức cáo lui.
Triệu Hữu hiểu rốt cuộc là ý gì, mà mơ hồ, tuy nhiên Tạ Phi, chỉ thấy như cây ngọc, phong thái xuất chúng.
Người như , cũng khó trách thể xứng đôi với đại tiểu thư họ Thôi.
Tạ Phi đợi Như Vân rời mới : "Đợi dùng bữa xong sẽ cùng Triệu luận đàm văn chương, hiện giờ xin mời dời bước đến Ngọc Lan Hiên!"
Triệu Hữu nào dám đồng ý, cùng Tạ Phi rời .
Đợi dùng bữa xong, Tạ Phi liền dẫn đến ngoại thư phòng, hai cùng thảo luận về một bài văn do Thôi lão thái gia từ nhiều năm .
Không thể , Triệu Hữu vẫn là thông minh, Tạ Phi là tử cuối cùng của Đế Sư, tự nhiên hiểu rõ và thể lĩnh hội ý của .
Mà những điều cho Triệu Hữu, cũng là những thứ khác cầu còn .
"Cường quốc ắt cường binh, cường binh ắt cường dân, cường dân ắt cường thổ..."
Triệu Hữu ngây : "Thôi lão từ bỏ quan lộ, cam nguyện một kẻ nhàn vân dã hạc, cả ngày chăm sóc ruộng đồng, chẳng lẽ là thấu điều ?"
"Vậy và những khác liều mạng cầu học nhập sĩ là vì điều gì? Hay cách khác, để dùng !"
"Đó chính là một tầng ý nghĩa khác của tổ phụ." Tạ Phi : "Tề quốc là vương , kẻ lòng dân mới trị thiên hạ."
"Dân tâm!"
"Bất luận là văn thần võ tướng, thể trị vì thiên hạ , đó mới là lòng dân sở hướng, bằng chỉ hư danh cũng khó mà trường cửu."
Bài văn của Thôi lão thái gia từ hơn mười năm , cốt là để răn dạy đời.
Mà theo việc từ quan về nhà nhàn rỗi, đôi tay còn thống lĩnh bách quan triều đình, mà chăm sóc ruộng đồng, nghiền ngẫm những thứ ngoại bang.
Dần dà, những qua bài văn liền chia thành hai phe. Một phe cho rằng dân dĩ thực vi thiên (dân coi cái ăn là trời), tăng cường trồng trọt trong nước mới là căn bản của việc cường quốc, ứng với lời trong bài văn của lão thái gia, "cường dân ắt cường thổ".
Chỉ khi bách tính ăn no mặc ấm, mới thể vì nước mà giữ vững thiên hạ.
Mà phe khác cho rằng văn nhân trị thiên hạ, võ phu bất quá chỉ là quân cờ lệnh văn thần, văn thần thì chỉ là một lũ thất học võ biền.
Bởi , nhóm cho rằng phò tá Hoàng đế trị vì thiên hạ, là chuyện chỉ họ mới .
Còn những kẻ võ biền , chỉ cần ngoan ngoãn lệnh là !
Mà hai phe quả thật phân chia rạch ròi, tướng sĩ ở biên cương vô sự liền cày cấy ruộng đồng, văn quan ở kinh thành cả ngày vì chuyện chuyện nọ tranh cãi ngớt.
Thậm chí một lời hợp là thể đ.á.n.h .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-398-chap-tru.html.]
Cũng trung lập, Liêm Pha và Lạn Tương Như chính là điển hình, dù chúng nhân đều , nhưng vẫn thể ngăn cản hai phe phân lập.
Tổng thể mà cũng gì , tướng sĩ thể ăn no, nay còn nghiên cứu ít thứ lạ ngoài biên ải để dùng.
Văn thần cũng thể ngoan ngoãn lời, dù chỉ cần mâu thuẫn, bọn họ cũng lười tranh luận với lũ võ biền, bằng nhảy dựng lên đ.á.n.h bọn họ.
Không thể , Tạ Phi lĩnh hội chân truyền của Đế Sư, Triệu Hữu như ruộng đất khô hạn, hết sức hấp thu từng giọt mưa.
Cả một buổi chiều trôi qua, mà hề .
Đến giữa giờ Thân, Thôi Tuân tan triều cũng trở về, theo là Ôn Thao gặp đường, hẳn là đến đón hai con Từ phu nhân.
Tạ Phi dẫn Triệu Hữu đến bái kiến Thôi Tuân, chuyện một lát, mới nhận lời dặn dò của Thôi Thất thái thái ở nội viện, chuẩn cáo từ rời .
"Vì đều ở kinh thành, khi nào rảnh rỗi thể đến phủ, Dật Trung (Tạ Phi) ngày thường cũng chỉ một , trong bạn bè đồng trang lứa cũng chẳng ai trò chuyện."
Thôi Tuân ôn hòa , dù ấn tượng của về Triệu Hữu cũng tệ.
Triệu Hữu vội vàng đáp lời, niềm vui sướng chẳng hề che giấu.
"Vâng, đa tạ Thôi thúc phụ, cùng Tạ ." Chàng chấp tay .
Thôi Tuân gật đầu, còn kịp quan bào, liền lệnh Tạ Phi tiễn khách.
Chàng sang Ôn Thao: "Gần đây công khóa thế nào? Những đề tam ca (thúc phụ) con lúc giải hết ? Nếu gì hiểu, cứ đến hỏi ."
Ôn Thao đáp: "Vâng, quả thực còn vài chỗ hiểu, gần đây vẫn đang lật xem sách vở, chỉ là vẫn nắm điểm cốt yếu."
"Ngày mai nghỉ, con mang những đề đó và bài văn qua đây."
Rốt cuộc cũng là nể mặt Ôn gia đôi phần, chỉ dạy một Ôn Thao là dư sức.
"Vâng, cô phụ!"
"À ..." Thôi Tuân do dự một chút, thấy Tạ Phi và Triệu Hữu rời , trong sảnh cũng ai khác, liền hỏi: "Nguyên Thục vốn dĩ thiết với các con, lúc nàng rời kinh, gặp các con ?"
Ôn Thao ngước mắt , lắc đầu: "Không, cháu cũng chỉ nàng rời , còn là cùng... Tôn Thụy đó."
Nói đến , Ôn Thao chút khó mở lời, dù tiểu cô cô của dây dưa rõ với .
Thôi Tuân , dường như cũng nghĩ đến điều , liền mím môi hỏi nữa.
Ôn Thao liếc qua khóe mắt, rốt cuộc vẫn chuyện đó, giấu kín trong lòng.
Đợi xong chuyện, đón hai con Từ phu nhân thì đặc biệt sai báo tin cho Thôi Cửu Trinh.
Người đến là Như Vân, gặp nàng, Ôn Thao kể chuyện Thôi Tuân hỏi về Thôi Nguyên Thục.
"Chuyện nàng đến phủ cô phụ vẫn , ngươi với biểu , là thì thôi, tránh để cô phụ đây khó xử."
Như Vân đáp: "Tiểu thư nhà rảnh rỗi mà bận tâm đến nàng , ban đầu cũng chỉ là xác nhận nàng thật sự rời mà thôi, biểu thiếu gia đấy, nhị cô nương đây vốn là một mối phiền toái."
Ôn Thao tự nhiên hiểu rõ, gật đầu rời .
Đợi đón hai con Từ phu nhân, cùng Tam thái thái cáo từ, mới rời khỏi Thôi gia.
Quay về, Như Vân liền đem lời Ôn Thao bẩm báo cho Thôi Cửu Trinh.
Sau khi , động tác rửa tay của nàng khựng một chút, rút tay khỏi chậu nước, những giọt nước lập tức theo đôi tay mềm mại của nàng ào ào rơi xuống.
"Xem phụ vẫn thật cố chấp nhỉ!" Nàng lạnh.
"Tiểu thư, Ôn gia liệu để lộ phong thanh ?" Như Vân chút lo lắng, tuy rằng bọn họ cũng tiểu thư nhà gì.
Mèo Dịch Truyện
Thôi Cửu Trinh nhướng mày: "Sợ gì chứ, bọn họ dám cũng sẽ dám!"