Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 384:-- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:09:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng một trận hỗn loạn, vội vàng tiến lên an ủi, là an ủi nhưng thực là cùng thì đúng hơn.
Người an ủi xong, bắt đầu. Đến đều là nhân, thể kìm nén .
Ngay cả Thôi Cửu Trinh cũng mặt , ướt mấy chiếc khăn tay, chẳng mấy chốc đôi mắt sưng đỏ.
Tạ Phi cau mày, an ủi mẫu thấy Thôi Cửu Trinh, nhất thời xoay sở thế nào.
“Đại ca và tẩu tẩu trông chừng mẫu , xem Trinh Trinh.”
Hắn dặn dò một câu, Tạ Chính đương nhiên chấp thuận, nhưng những đang rối bời như mớ tơ vò, chỉ đành thở dài.
Vị biểu quả thực khiến đau lòng.
Thôi Cửu Trinh Tạ Phi đến bên cạnh , lau mắt, : “Chàng trông chừng mẫu là , .”
“Nàng nếu yên tâm, thì hãy bớt .” Hắn đôi mắt sưng đỏ của nàng, đau lòng .
“Ta .” Thôi Cửu Trinh im lặng.
Nàng linh cữu của Lưu Tương Uyển, nơi còn chẳng coi là linh đường, may mắn ít thật lòng vì nàng.
“Tương Uyển tỷ tỷ, tỷ thấy ? Bọn đều nỡ rời xa tỷ.” Nàng thầm trong lòng.
Tang lễ nhà họ Lưu lớn, ngoài những thích gần gũi , cũng thông báo cho ngoài, dù cũng thể cử hành tang lễ long trọng.
Mà Hà Cảnh Minh dùng cách gì, thực sự rước Lưu Tương Uyển về chính thê.
Theo yêu cầu của Nhị thái thái, linh cữu của nàng phủ vải đỏ giờ hai ngày đó, một đường trống kèn tưng bừng đưa đến trạch viện của Hà Cảnh Minh ở kinh thành.
Từ đó, chính thức dừng linh tại Hà gia, danh nghĩa Hà thiếu nãi nãi.
Sau đó, Thôi Cửu Trinh đến thăm, Liên Kiều trang điểm cho Lưu Tương Uyển, đeo lên bộ đầu sức mà nàng tặng.
Nàng nghĩ, như cũng , ít nhất sẽ cô đơn.
Hà Cảnh Minh xin triều đình nghỉ phép, chuẩn đích phò quan đưa Lưu Tương Uyển về quê an táng, cùng với còn Lưu Thành Học.
Ngày khởi hành, Thôi Cửu Trinh và Tạ Phi cũng đến, trời tạnh mưa hai ngày, lúc lất phất mưa.
May mắn là mưa lớn, ngắt quãng, cũng chậm bước chân.
Chỉ thấy cáo biệt , ánh mắt dừng Tạ Phi, cảm kích : “Đa tạ biểu , cùng biểu , ân , Trọng Mặc ghi nhớ trong lòng!”
Thôi Cửu Trinh cách xưng hô đó, mím môi, ân, khỏi Tạ Phi một cái.
“Cũng chỉ vì biểu tỷ thôi, ngươi cần như .” Tạ Phi thản nhiên .
Hà Cảnh Minh đương nhiên hiểu, nhưng vẫn vô cùng cảm ơn Tạ Phi, nếu còn tốn công sức và thời gian mới .
Thấy thời gian gần đến, định khởi hành, Thôi Cửu Trinh gọi .
“Hà công tử… biểu tỷ phu.” Nàng ngừng , tiếp tục : “Tương Uyển hôm đó một câu nhắn cho ngươi.”
Hà Cảnh Minh lập tức đầu , thần sắc run rẩy, “Nàng… nhắc đến ?”
Thấy Thôi Cửu Trinh gật đầu, kích động, vội hỏi: “Nàng gì, lời nhắn cho là gì?”
Những khác cũng chút nghi hoặc, ngay cả Tạ Phi cũng chuyện .
Thôi Cửu Trinh Hà Cảnh Minh, trong lòng thở dài.
Rõ ràng là hai đều tình ý, nhưng âm dương cách biệt.
Nàng mở miệng, chậm rãi : “Nàng , kiếp gặp !”
Mèo Dịch Truyện
Hà Cảnh Minh , nước mắt tuôn rơi, bàn tay đặt quan tài kìm run rẩy.
vui mừng, , đại khái chính là dáng vẻ của lúc .
“Trọng Mặc, đa tạ biểu !” Hắn cúi thật sâu về phía Thôi Cửu Trinh.
Không thêm gì, đoàn khởi hành rời , nha Liên Kiều theo trong đám đông đầu Thôi Cửu Trinh ánh mắt đầy cảm kích.
Lưu Tương Uyển ngày hôm đó gì, bọn họ quá rõ.
điều nàng thực sự , đại khái cũng khác là bao.
Thấy họ xa, Thôi Cửu Trinh và Tạ Phi cũng lên xe ngựa chuẩn về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-384.html.]
Nhớ lời Hà Cảnh Minh , nàng bên cạnh, “Chàng gì mà tự dưng cảm tạ ?”
“Chẳng qua là giúp thỉnh một đạo khẩu dụ của Hoàng thượng.”
Bởi lẽ sự việc thành định cục, thể trơ mắt biểu tỷ của vì chuyện nhà họ Hà mà loạn thêm một , trì hoãn việc nhập thổ.
Thôi Cửu Trinh hiểu. Có khẩu dụ của Hoàng thượng, e rằng nhà họ Hà nhận cũng nhận, dù bao nhiêu bất mãn cũng đành nhẫn nhịn.
Nói cũng thật nực , bám víu để định hôn sự, lợi ích chê bai , tìm cách thoái thác.
Giờ đây chẳng vẫn cung cung kính kính đón tổ mộ đó !
Thở một , nàng nghĩ ngợi thêm nữa. Ít nhất, dù nhà họ Hà , Hà Cảnh Minh cũng là một .
Lời “tỷ phu” , cũng là xuất phát từ tấm lòng chân thành.
Trở về phủ, hai thẳng đến Đông Uyển. Nghe bọn họ về, lão thái gia cũng sớm tan buổi học.
Mấy ngày gặp cháu gái, giờ đây thấy nàng gầy ít nhiều, sắc mặt cũng chẳng mấy .
“Sao tự chăm sóc bản , dù đau lòng đến mấy cũng nên lấy thể đùa cợt.”
Lão thái gia bất mãn.
Thôi Cửu Trinh lập tức đáp lời, “Vâng, chỉ là mấy ngày nay con ăn vô, nghĩ đến biểu tỷ mà lòng đau xót.”
Nghe nhắc đến Lưu Tương Uyển, lão thái gia cũng thở dài một .
Đứa trẻ cũng thật là bạc mệnh.
“Trước tiên phòng nghỉ ngơi ! Chốc nữa về sớm dùng bữa.”
Nói đoạn, ông cụ chắp tay lưng bỏ .
Thái tử cũng mấy lời an ủi, nhưng tiếc là ít lời, năng khô khan, thấy lão thái gia định hậu điền, mắt đảo một vòng liền theo.
“Lão , định gì đó?”
“Hừ! Ngươi gì?”
Lão thái gia liếc một cái.
Thái tử xoa mũi , “Không thấy đại cô nương gầy nhiều, cô đây xót ruột đó ! Muốn bắt cho nàng hai con gà để bồi bổ thể.”
Bắt gà cho cháu gái ông ư? Lại còn bồi bổ thể?
Lão thái gia hừ lạnh, “Ta thấy ngươi nào bồi bổ cho nàng, mà là ngươi tự bồi bổ thì !”
Tuổi còn nhỏ mà cớ sự thì nhiều, học cái tâm tư ranh mãnh .
“Hắc hắc, cô đây đang tuổi lớn, đương nhiên cũng bồi bổ nhiều một chút.”
Lão thái gia lười biếng chẳng buồn để ý đến , đến chuồng gà, liếc chuồng vịt bên cạnh, : “Ngươi xách một con vịt đây, đừng chọn con quá già, khó hầm.”
“Được thôi!” Chuyện thạo.
Thái tử lập tức xắn tay áo, mở cửa rào bước .
Lập tức, một trận gà bay ch.ó sủa.
Chẳng mấy chốc, lão thái gia xách gà, Thái tử xách vịt .
Buổi tối là lão thái gia đích cùng Lương bá bếp. Thôi Cửu Trinh nghỉ một lát bên Tạ Phi, tinh thần cũng hồi phục phần nào.
Chỉ là đôi khi vẫn còn chút mơ hồ, dường như Lưu Tương Uyển vẫn còn ở đó.
Dùng bữa xong, Tạ Phi bảo Thái tử đưa Thôi Cửu Trinh về Ngô Đồng Uyển, còn thì ở .
Thái tử với khóe miệng còn dính dầu mỡ lập tức đồng ý.
Trong phủ chỉ là cả ngày chạy nhảy lung tung, mùi sầu vị khổ. Thôi Cửu Trinh thấy buồn , lấy khăn tay lau khóe miệng cho .
Trong thư phòng Đông Uyển, Tạ Phi rót một tách cho lão thái gia, : “Tổ phụ giữ cháu đây, gì phân phó?”
“Chuyện nhà họ Chu, ngươi và Trinh nhi mấy ngày nay đừng ngoài nữa, tránh cho bọn họ đầu óc hồ đồ.”
Nhà họ Chu?
Tạ Phi mím môi, “Tổ phụ diệt cỏ tận gốc ?”
“Bằng thì giữ bọn chúng gì?”